Chương 10: CP ra đời

Trans+beta: Chanh Dây

Không xào CP là ý riêng của cô, xào CP với nữ nếu như lúc nổ ra tin là người đồng tính, thiết lập hình tượng sụp đổ quá nhanh, hơn nữa cô không muốn tiểu thụ vướng vào mấy tin đồn tình ái vớ vẩn.

Nhưng tuyệt đối không thể giải thích với chị Tần như vậy, cô nói: "Em cảm thấy Văn Tuấn Khanh còn trẻ, khí chất ôn hòa, dễ thích nghi, xào CP quá nhiều dễ làm hỏng thiết lập hình tượng, đối với con đường tương lai của cậu ấy không tốt."

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Em cảm thấy sự phát triển của Văn Tuấn Khanh nhất định không chỉ dừng tại đây, không cần thiết phải xào CP từ bây giờ."

"Em nói rất đúng." Hình như chị Tần cười nhẹ một tiếng: "Điểm này chị đồng ý với em, tối qua em làm rất tốt."

Chị Tần không nói thêm gì nữa mà lập tức cúp điện thoại.

Đầu óc cô hơi mơ hồ, không biết chị Tần gọi đến để làm gì.

Tối qua cô thức đến muộn, hiện tại buồn ngủ muốn chết nhưng sau khi bị đánh thức cũng rất khó mà ngủ tiếp vì thế dứt khoát rời giường.

Sau khi rửa mặt xong cô bắt đầu xử lý tin tức, đầu tiên là xem tin nhắn người bên văn phòng thủy quân* gửi cho cô: Hình như còn có người khác giúp Văn Tuấn Khanh lọc bình luận.

Úc Thược Thược: Ai? Lọc bình luận ở phương diện nào?

Văn phòng thủy quân: Lọc những bình luận hắc Văn Tuấn Khanh, còn tìm người báo cáo anti, là thủy quân mà người khác của công ty cô mua à?

Cô bày tỏ không biết, đi hỏi thăm xem rồi nói sau.

Hôm nay là chủ nhật, vốn dĩ cô không cần đến công ty nhưng xét thấy chuyện thông cáo hôm qua, cô và Văn Tuấn Khanh đã hẹn mười giờ sáng nay sẽ đến nhà cậu ấy thảo luận đồng thời hoạch định phương hướng.

Cô lướt bình luận trên Weibo, B trạm* và các nền tảng video khác, thấy độ hot và bình luận vẫn duy trì giống tối qua, Văn Tuấn Khanh dựa vào chương trình tống nghệ mà nổi lên một chút, đạt được mác học bá ngầm, thịnh thế mỹ nhan và anh trai nhỏ ôn nhu, trong lòng cô rất thỏa mãn, nhìn thời gian cũng không chênh lệch lắm liền đứng dậy đi đến nơi ở của Văn Tuấn Khanh.

(*B trạm là tên gọi tắt của Bilibili)

Văn Tuấn Khanh không ở ký túc xá nhưng nơi ở cách công ty không xa, cô dựa theo địa chỉ cậu ấy cho rồi lần mò đến đó.

Đi đến cầu thang cô mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, nhìn kỹ thì phát hiện Văn Tuấn Khanh đang đứng dưới lầu, bên cạnh dường như còn một người đàn ông, người đàn ông kia nhíu mày vẻ mặt không hài lòng nói gì đó với cậu ấy.

Người đàn ông kia mặc bộ Armani mới ra mắt, thân hình cao lớn khí chất lạnh lẽo, ngược lại vẻ ngoài không tệ lắm, đường nét khuôn mặt sâu như đao khắc, mang theo vẻ đẹp kiên cường.

Lúc này người đàn ông mím môi, gương mặt mang theo vẻ tức giận.

Nhìn qua một lượt, rất phù hợp với hình tượng của tiểu công Địch Lâm trong sách.

Cái gì, chuyện gì thế này?

Sao cô lại cảm thấy trong lúc bản thân không biết gì hai người công thu đã nảy sinh gian tình rồi?

Từ xa nhìn lại, khí chất hai người rất hợp nhau, một lạnh lẽo một ôn hòa, tràn đầy cảm giác CP và mùi cẩu lương*.

(*cẩu lương hay còn gọi là cơm chó chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân)

Cô đứng đó, không biết bản thân nên biến mất tại chỗ hay là tiến lên chống lưng cho tiểu thụ.

Có điều người đàn ông kia triệt để giải quyết phiền não của cô, đối phương trừng Văn Tuấn Khanh một cái rồi quay người rời đi, người phía sau đứng tại chỗ cười khổ một tiếng.

Cô tiến lên hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

Văn Tuấn Khanh thấy cô đến liền thu lại vẻ mặt cười khổ rồi trả lời: "Một người bạn bình thường."

Cô híp mắt: "Tên gì?"

Văn Tuấn Khanh: "..."

Nếu như cô không cười hóng hớt thế kia chắc còn nói cho cô nghe một chút, hiện tại thì quên đi.

Văn Tuấn Khanh nói sang chuyện khác: "Chúng ta lên đi, chị Tần vừa gọi điện cho tôi."

Cô vừa theo cậu ấy lên lầu vừa hỏi: "Chuyện gì?"

"Chị Tần nói tối qua cô làm rất tốt, dưới tay chị ấy có quá nhiều nghệ sĩ không giúp được chuyện tuyên truyền của tôi, hỏi tôi đoạn thời gian này có đồng ý để cô thử làm mấy chuyện về phương diện tuyên truyền và marketing không, chị ấy sẽ phụ trách liên hệ công việc."

"Thật à?" Mắt cô sáng ngời: "Vậy anh trả lời thế nào?"

Nghệ sĩ dưới tay chị Tần đúng là rất nhiều, không giúp được cũng bình thường, nhưng rõ ràng chuyện thương lượng với Văn Tuấn Khanh để cô đến giúp việc tuyên truyền thì vẫn khiến người ta rất hưng phấn.

Điều này có nghĩa là cô từ một trợ lý bình thường phụ trách ăn uống ngủ nghỉ của nghệ sĩ đã biến thành một nhân viên marketing được quản lý công nhận, sự nghiệp của cô sẽ tiến thêm một bước lớn.

Văn Tuấn Khanh cười cười: "Tôi nói rất tốt, không cần thử cứ để cô làm công tác marketing cho tôi là được."

"Oa, anh thật tốt quá đi." Hai mắt cô lấp lánh cực kỳ vui vẻ, nhưng ngay sau đó liền nghĩ tới một chuyện, do dự chốc lát: "Cái đó, vậy có được tăng lương không?"

Mặc dù một fan CP như cô đề cập đến chuyện tiền nong với tiểu thụ là rất dung tục nhưng hiện tại cô thực sự rất thiếu tiền, không thể giống như đại fan* mỗi ngày yên lặng bỏ tiền ra làm marketing, xong chuyện thì phủi áo mà đi.

(*chỉ những fan có lượng người theo dõi cao, có tiếng nói nhất định trong fandom, thường là người bỏ ra rất nhiều tiền trong các hoạt động tiếp ứng của thần tượng)

Úc-thiếu tiền-Thược Thược, nghèo rớt mồng tơi.

Văn Tuấn Khanh cười khẽ hai tiếng: "Yên tâm, tôi đã nói với chị Tần rồi, chị Tần nói sẽ tăng lương cho cô đồng thời sẽ căn cứ vào thành tích của tôi để chuyển phí tuyên truyền cho cô."

Cô lộ ra nụ cười ham mề tiền tài: "Hôm nay thật sự là một ngày vui vẻ, chị đây nấu cơm cho cậu cảm ơn cậu đã nâng đỡ tôi."

Văn Tuấn Khanh hiếu kỳ: "Cô còn biết nấu cơm à?"

"Tất nhiên." Cô hừ nhẹ: "Nấu cơm là kỹ năng nhất định phải có đối với mỗi một đứa trẻ tự lực cánh sinh."

Cô nói chuyện, cảm thấy sự uể oải toàn thân như bị quét sạch, còn có thể đại chiến ba trăm hiệp với đám anti thủy quân.

Anti, chờ đã..

Cô theo Văn Tuấn Khanh vào cửa, nhớ tới chuyện này: "Hôm nay văn phòng thủy quân liên hệ cho tôi, hình như có người giúp chúng ta lọc bình luận, là bên chị Tần ra tay à?"

Vẻ mặt của Văn Tuấn Khanh có hơi không được tự nhiên lắc đầu nói: "Không phải."

Cô quan tâm hỏi: "Vậy là ai nhỉ?"

"Một người bạn." Cậu ấy trầm mặc một lát: "Chuyện này tự tôi sẽ xử lý tốt, cô không cần quan tâm đâu."

Cô sở cằm, hít hít mũi, ngửi thấy mùi gian tình đâu đây rồi.

Chẳng lẽ.. là tiểu công Địch Lâm?

Cái gian tình này phát triển được đấy, đã đến bước giúp đối phương thuê thủy quân rồi, đúng là CP có tiền đồ.

Cô nở nụ cười ý tứ sâu xa: "Yên tâm, tôi biết rồi, tôi đều hiểu cả."

Lần này đến lượt Văn Tuấn Khanh hết chỗ nói: "Không phải, chờ đã, cô nghe tôi nói.."

Con nhóc này cô thì hiểu cái gì.

Cụ thể hiểu cái gì Úc Thược Thược không thảo luận với cậu ấy, vô cùng hứng thú lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra nấu cơm cho câu ấy.

Sau khi ăn cơm xong cậu ấy bày tỏ: Không làm trợ lý nữa thì là đầu bếp cũng khá là có tương lai.

**

Khi trở lại ký túc xá trời đã tối đen, một mình cô ở ký túc nhận sinh hoạt phí lẻ tẻ, không ngờ tới điện thoại vang lên, là người bên cạnh nhân vật phản diện Hứa Thắng gọi điện cho cô.

Sau khi cô nhận điện thoại, Hứa Thắng mang thái độ chất vấn hỏi: "Hắc liệu đâu? Đã mấy ngày rồi mà không có chút động tĩnh gì cả, không chỉ không có hắc liệu, ở trên mạng Văn Tuấn Khanh còn đang nổi hơn một chút, đây là thái độ cầm tiền làm việc của cô à?"

"Đừng nóng vội chứ." Cô động viên đối phương: "Hiện tại Văn Tuấn Khanh chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám không danh tiếng, dù tôi có đưa cho anh hắc liệu, anh vạch trần nó ra cũng chẳng kéo được bao nhiêu sự chú ý, dù kéo được sự chú ý thì đối phương dứt khoát dựa vào hắc liệu mà hot lên, như thế chẳng phải là phản tác dụng sao, không cách nào khiến cậu ta nếm được bài học, tôi tin là đây cũng không phải mục đích của Chung tổng đúng không?"

Hứa Thắng trầm mặc: "Cô nói không sai."

"Vì thế trước tiên cho anh ta hơi nổi lên một chút, để công chúng lưu lại ấn tượng anh chàng đẹp trai ôn nhu, như thế lúc tung hắc liệu ra mới có cảm giác tương phản lớn, mới khiến cho cậu ta nhận được bài học, nói không chừng vĩnh viễn cũng chẳng lật được người trong giới giải trí nữa, như vậy Chung tổng mới càng hài lòng."

Hứa Thắng hỏi ngược lại: "Cô nói không sai, nhưng sao cô phải làm mấy thứ này không công?"

"Còn không phải vì tiền sao!" Úc Thược Thược cường điệu: "Hiện tại tôi đưa hắc liệu cho anh, không đạt được hiệu quả Chung tổng mong muốn, nhỡ đâu Chung tổng không vui không vừa ý, tôi muốn duy quyền* sẽ rất gian nan đó, cho nên muốn dứt khoát làm tốt chuyện này, tôi suy nghĩ chu đáo như vậy không đòi thêm tiền là tốt lắm rồi, anh còn dám hoài nghi tôi!"

(*duy trì quyền lợi, đòi lại quyền lợi)

Nói đến câu cuối cùng, cô bày ra thái độ oan ức chất vấn.

Hứa Thắng nghiêm túc suy nghĩ, hình như cô nói không sai nhưng vẫn có hơi nghi ngờ: "Chuyện thêm tiền nói sau, cô làm xong chuyện này trước đi."

Hứa Thắng cúp điện thoại sau đó đi tìm Chung Đình Thâm báo cáo.

Chung Đình Thâm sờ cằm cười cực kỳ âm lãnh, cảm thấy Úc Thược Thược làm không sai, rất được lòng anh ta, là một nhân tài, sau chuyện này đúng là có thể cân nhắc chiêu mộ đối phương đến truyền thông Thiên Lại.

Dù sao Úc Thược Thược rất biết chơi trò thủ đoạn âm mưu.

Hứa Thắng thấy ông chủ đưa ra mệnh lệnh, dù trong lòng còn nghi ngờ nhưng cũng không nói nhiều, tùy ý Úc Thược Thược.

Mà Úc Thược Thược sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt lập tức ảm đạm.

Cô cười khổ, sự nghiệp vừa có chút khởi sắc, nhân vật phải diện lại tìm cô gây phiền phức.

* * *

Muốn cô buông bỏ tất cả, buông bỏ CP mà bản thân đang ship sao?

Không thể nào.

Chẳng phải là một tên phản diện sao, cô chơi cùng anh ta!

**

Điều kiện vốn có của Văn Tuấn Khanh tốt, biểu hiện cũng không tồi, lần ra sức marketing trước đó của Úc Thược Thược, công thêm phần tuyên truyền phía sau của các nghệ sĩ khác không bằng cô cho nên Văn Tuấn Khanh đã thuận lợi thông qua chương trình tống nghệ kiếm được độ nổi tiếng nhất định, mặc dù không cách nào vượt qua hai nghệ sĩ mới trong chương trình nhưng so với ba người cùng vạch xuất phát khác thì xuất sắc hơn nhiều.

Còn Tôn Phong hoàn toàn marketing thất bại, trong chương trình anh ta và Trương Nguyễn không hề có cảm giác CP nhưng lại cứ thích xào, đây quả thực là trực tiếp xào đến mờ nhạt* luôn, dân mạng chẳng hề công nhận.

(*nguyên văn là 糊: Từ này thường dùng chỉ các nghệ sĩ không được nhiều người biết đến hoặc có thể gọi là tiểu trong suốt)

Nghệ sĩ cùng một công ty, cùng một phong cách, Văn Tuấn Khanh chiến thắng hoàn toàn.

Bên chị Tần rất tích cực giúp cậu ấy đàm phán một số công việc để cậu ấy chọn.

Trang bìa của tạp chí thời trang, ba kịch bản phim truyền hình.

Bìa tạp chí là tạp chí thời trang thiên về tiểu chúng nhưng danh tiếng không tệ, chị Tần trực tiếp cho cậu ấy nhận.

Thời gian của ba kịch bản kia thì lại có xung đột, cần chọn một hoặc hai.

Trong ba kịch bản này có hai cái đều do giải trí Hoàng Vũ tự đầu tư, tài nguyên càng nghiêng về nghệ sĩ của công ty mình, một cái khác là do một công ty điện ảnh đầu tư.

Giọng hát của Văn Tuấn Khanh cũng không tính là đặc sắc cho nên chị Tần không định cho cậu ấy phát triển theo con đường ca sĩ, đã quy hoạch cho cậu ấy một con đường khác.

Thời đại này muốn kiếm tiền thì phải quay thông cáo hoặc là phim truyền hình, muốn lấy giải thì quay phim điện ảnh, tư duy của chị Tần rất trực tiếp, trước tiên nhận một bộ phim truyền hình có độ nổi tiếng nhất định sau đó chuyển hình nhận phim điện ảnh, đồng thời nhận thêm thông cáo xây dựng hình tượng, lưu lượng và tác phẩm song song với nhau.

Nếu như vậy quy hoạch con đường phát triển liền có vẻ cực kỳ quan trọng.