Chương 6

Phó Tư Hàm ngốc lăng lăng bị Tần Hy Dương dẫn đi từ phòng này đến phòng nọ, dẫn đi gần cả buổi sáng cuối cùng cũng dừng lại trước một phòng... Khoa cấp... cứu?

Cậu sợ hãi nuốt nuốt nước bọt... Kia, cậu chưa có ngất xỉu hay bị gì hết nha!

Tần Hy Dương cúi đầu nhìn Phó Tư Hàm sợ đến ngớ người khẽ cười đưa tay xoa lên mái tóc mềm mại của cậu, "Em sợ?"

Phó Tư Hàm theo bản năng khẽ gật đầu, "Ân!"

"Đừng sợ, anh dẫn em vào phòng anh!" Tần Hy Dương mỉm cười. Hắn là phó khoa cấp cứu mà, không dẫn đến khoa cấp cứu thì dẫn đi đâu? Lại nói, dì Hồng lúc nãy cũng dẫn cậu đến khoa cấp cứu sao cậu không hề gì, bây giờ hắn dẫn đến lại sợ hãi? Hắn nhìn giống loại người sẽ làm chuyện ác sao? ... Vị bác sĩ nào đó không vui nghĩ.

"Phòng anh?" Phó Tư Hàm trợn tròn mắt nhìn Tần Hy Dương, nghẹn một lúc nhỏ giọng nói, "Kia... bác... bác sĩ Tần, anh dẫn em về chỗ dì em là được rồi! Lại nói chúng ta... mới gặp lần đầu, như vậy thật phiền cho anh." Dì cũng sẽ la cậu nữa nha!

Tần Hy Dương không vui nhìn đứa nhỏ trước mặt, đúng vậy, là bị cái câu "mới gặp lần đầu" làm cho không vui! Ngẫm lại có chút đúng, nhưng mà hắn thật không vui! Vị bác sĩ nào đó lại nghĩ... Không quen thì sao? Con không quen nhưng ta quen! Mỗi một nơi trên cơ thể con ta đều quen!

Phó Tư Hàm nhìn người trước mặt nhìn mình bằng cặp mắt nồng cháy, cậu có cảm giác nếu không bị cặp kính che lại, liệu ánh lửa trên đôi mắt kia có làm cháy cậu luôn không?!

Tần Hy Dương nhìn đôi mắt to tròn trong suốt kia bỗng "Khụ" một cái, dường như hắn có hơi quá rồi!

"Ừm... dì Hồng đang có ca mổ." Tần Hy Dương đẩy đẩy mắt kính, "Dì nhờ anh trông chừng em một chút, em ngoan ngoãn vào phòng anh, sẵn tiện chờ kết quả kiểm tra tổng quát."

Vừa nghe đến kiểm tra tổng quát Phó Tư Hàm có chút bất mãn, hơi bĩu bĩu môi cúi đầu đi theo Tần Hy Dương. Cái người này vậy mà lừa cậu, nói kiểm tra sẽ không đau... thế mà tay cậu bây giờ lại nhiều hơn hai dấu kim. Đau muốn chết!

Tần Hy Dương mở cửa phòng làm việc của mình, "Em cứ tự nhiên!"

Phó Tư Hàm gật gật đầu ngồi xuống ghế sô pha loại nhỏ gần cửa sổ. Tần Hy Dương hài lòng ngồi xuống bàn làm việc của mình mở hồ sơ ra xem, khóe môi hiếm có hơi cong.

Bầu không khí yên tĩnh phút chốc lan ra khắp phòng. Phó Tư Hàm ngồi bất động trên ghế mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, ngực ngó xuống chân... Yên tĩnh đến nỗi cậu không dám thở mạnh.

"Em đã ăn gì chưa?"

Phó Tư Hàm chớp mắt nhìn người vẫn còn đang làm việc, hơi nhỏ giọng lên tiếng, "A? Còn... còn chưa..." có ăn sáng nữa!

Chỉ là chưa nói xong liền thấy bác sĩ Tần rời mắt khỏi hồ sơ bệnh án nhíu mày nhìn mình. Phó Tư Hàm hơi nhích người về phía sau lưng ghế vô thức lo sợ... Cậu... đâu có làm gì sai?!

Vị bác sĩ Tần nào đó đặt hồ sơ xuống đi qua bên cạnh cậu ngồi xuống dịu giọng hỏi, "Sao không nói với anh? Có đói lắm không?"

"Ân, không..." Phó Tư Hàm thấy mặt người nào đó dần chuyển xấu hơi nhỏ giọng, "Có chút chút!" Vậy nên... em có thể rời khỏi đây không? Nhìn anh đáng sợ quá!

Tần Hy Dương thở dài xoa xoa tóc cậu ôn nhu nói, "Đi, anh dẫn em đi ăn!"

"A?" Phó Tư Hàm chớp mắt. Người này thật sự không thể để cậu rời đi một lúc sao?

"Đi thôi!" Tần Hy Dương cởϊ áσ blouse đứng trước mặt Phó Tư Hàm nhìn cậu, "Đói đến ngốc luôn sao?"

"A... Không có!" Hai má Phó Tư Hàm hơi hồng hồng, cư nhiên như vậy bị người này nói ngốc... Quá đáng! "Anh... giờ này ra ngoài không bị gì sao?"

"Không!" Tần Hy Dương hơi cong khóe môi, "Đi thôi!" Chỉ đi ăn có một chút còn bị gì? Trừ lương? Hắn thế này còn lo bị trừ lương sao?

Phó Tư Hàm đi sau lưng Tần Hy Dương bĩu môi... Cái người này thế nào lại muốn giám sát cậu vậy chứ? Sẽ không phải nghe lời dì tới mức này đi? Nhưng... cậu lại thấy người này dường như có gì đó là lạ, nhưng mà lạ thế nào thì cậu không rõ. Chẳng lẽ bác sĩ nào cũng lạ như vậy sao? Nhưng mà dì đâu có lạ như vậy!... Ơ, dì là người thân mà, đương nhiên là không lạ!

Đột nhiên bên má truyền đến cảm giác tê, Tần Hy Dương véo nhẹ má cậu, "Đang ngoài đường em nghĩ mông lung cái gì vậy? Nguy hiểm lắm biết không!"

"Ơ... Em..."

Phó Tư Hàm chớp chớp mắt xoa má, bàn tay lại bị người kia nắm lấy, "Em như vậy anh thật không yên tâm! Anh dẫn em đi vậy, như vậy an toàn hơn!"

"Ơ..."

Phó Tư Hàm ngây ngốc một tay xoa má một tay bị người ta dẫn đi... Cái tình huống gì vậy? Bác sĩ Tần, anh là thế nào vậy? Em đâu phải con nít, cũng đâu phải nữ sinh! Anh như vậy thật giống như mấy ông chú đang dụ dỗ tiểu hài nha!

Nói là đi ăn, Tần Hy Dương lại thẳng đường dẫn Phó Tư Hàm đến thẳng nhà hàng gần đó.

Cậu từ nhỏ đến lớn là lần đầu tiên đến nhà hàng có chút bối rối hơi khựng lại, nhỏ giọng nói, "Chỉ... chỉ là ăn sáng... Em... em đến quán bên đường ăn được rồi!"

"Quán bên đường?" Tần Hy Dương hơi nhíu mày nhìn quán cháo bên đường, "Quán bên đường thức ăn có bao nhiêu dinh dưỡng? Em lúc nãy kiểm tra mất nhiều máu như vậy!"

"Nhưng... nhưng mà..." Phó Tư Hàm cắn môi một lúc hai má đỏ hồng nhỏ giọng lên tiếng, "Em không đủ tiền vào đây ăn đâu! Cũng không quen ăn như quý tộc, em, em chỉ nên ăn quán bên đường thôi! Anh muốn ăn thì vào đi, em..."

Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ đau lòng xoa đầu cậu, "Không sao! Không quen từ từ sẽ quen!"

"Nhưng... nhưng mà..."

Tần Hy Dương hơi nhíu mày dẫn cậu vào nhà hàng, "Khách hàng là thượng đế, ai dám cười em!" Dám cười em anh tuyệt đối không bỏ qua! Đương nhiên câu sau hắn không có nói ra, dù gì cũng mới gặp lần đầu, nếu dữ dội quá không chừng sẽ dọa cho đứa nhỏ sợ mà chạy mất!

Phó Tư Hàm ngồi bên cạnh Tần Hy Dương xem menu trong lòng thầm than... Không ổn, ở đây món nào cũng đắt a!

Nhìn cậu lật cả buổi vẫn chưa gọi món Tần Hy Dương ngồi một bên nghiêng đầu qua hỏi, "Em chọn được món nào chưa?"

"Ân... chưa... chưa!" Thật ra là đắt quá không dám ăn!

Hán liếc nhìn cậu một cái khẽ lắc đầu nhìn menu trên tay cậu, "Em có dị ứng với thứ nào không?"

Phó Tư Hàm lắc đầu, "Không... không"

"Vậy được rồi!" Tần Hy Dương gật đầu nhìn phục vụ đứng một bên đợi hai người gọi món nãy giờ, "Mang cho tôi hai phần cháo hải sản, một phần nhiều hải sản, một ly nước chanh pha mật ong, một tách cà phê Blue Mountain."

"Vâng, xin ngài đợi một chút thức ăn sẽ mang đến ngay!"

Phó Tư Hàm ngồi đó không biết phải nói gì. Hóa ra người có tiền đều ăn như thế này sao? Nhưng mà... tiền cậu không có nhiều đâu, phần thức ăn kia của cậu phỏng chừng bằng tiền ăn cả một tuần rồi đi?!

Lo lắng của Phó Tư Hàm có vẻ dư thừa rồi, bởi người thanh toán là bác sĩ Tần nha! Mà bác sĩ Tần cũng không có lấy tiền của cậu, nói thế nào đây? Bác sĩ nói là: "Mời em ăn để xin lỗi vì hai dấu kim trên tay em!"

Phó Tư Hàm nghe xong triệt để không biết làm sao! Cậu cũng đâu phải con nít, còn cần phải dỗ như vậy sao? Cái này cũng quá kỳ cục rồi!

Phó Tư Hàm lại trở về phòng Tần Hy Dương đợi kết quả kiểm tra. Đến gần trưa bác sĩ của từng khoa đến gõ cửa phòng hắn, là đến đưa kết quả kiểm tra của cậu nhóc kia cho hắn.

Các bác sĩ có một điểm chung là hễ vào đưa kết quả đều sẽ nhìn qua cậu nhóc ngồi trên ghế sô pha nhỏ kia một chút. Đứa nhỏ này làm bọn họ có chút tò mò nha, được bác sĩ Tần nổi tiếng lạnh lùng dẫn đi kiểm tra sức khỏe lại còn ôn nhu ở một bên đợi. Ai u, bác sĩ Tần từ lúc nào lại như thế nha?

À... có một vài bác sĩ không biết, thế là đinh ninh nghĩ đứa nhỏ kia là em trai bác sĩ Tần... nha, còn có người cho rằng đứa nhỏ là cháu trai của bác sĩ Tần... Aiss, bác sĩ Tần mà biết chắc sẽ thổ huyết mà tiếp tục xuyên không mất!