Sáng sớm Phó Tư Hàm lại nhận được cuộc gọi của Hồng Nguyệt, dưới sự thúc giục của bà, cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt bắt xe buýt đến bệnh viện Hoa Kinh.
Từ S đại đến bệnh viện Hoa Kinh chỉ mất ba mươi phút, Phó Tư Hàm xuống xe buýt, đứng trước cổng bệnh viện chần chừ hồi lâu rốt cuộc cũng chậm chạp đi vào.
Hồng Nguyệt đứng tại nơi tiếp nhận sổ khám bệnh có chút trông đợi, mãi một lúc mới thấy Phó Tư Hàm chậm chạp đi vào liền nở nụ cười bước đến nắm lấy tay cậu, "Đứa nhỏ này, làm dì lo chết! Dì còn tưởng là con không đến!"
Phó Tư Hàm cong mắt cười, "Xin lỗi dì, con dậy hơi trễ một chút!"
"Không sao!" Hồng Nguyệt cười, "Đi vào đây, dì dẫn con kiểm tra sức khỏe một chút." Đứa nhỏ này từ nhỏ đã ốm yếu lại thiếu dinh dưỡng, bây giờ học đại học còn ở một mình, bà không lo làm sao được chứ!
Y tá nhìn trưởng khoa Hồng dắt tay thiếu niên thanh tú mỉm cười chào bà, có người còn vui vẻ hỏi cậu nhóc là ai. Hồng Nguyệt đều vui vẻ nói là cháu trai của bà, mà cậu thì đỏ mặt chào mấy người đó rồi đi theo bà.
Hồng Nguyệt dắt Phó Tư Hàm vào phòng làm việc của mình, ấn cậu ngồi xuống ghế rồi lấy máy đo huyết áp, một bên lấy kim tiêm cùng ống lấy máu.
Hồng Nguyệt đo huyết áp cho Phó Tư Hàm xong, hai mày nhíu lại, "Con, đứa nhỏ này sao huyết áp lại thấp như vậy chứ! Có phải mỗi buổi sáng thức dậy đều chóng mặt không rời giường được?"
Phó Tư Hàm thấy Hồng Nguyệt cau mày có chút sợ sệt khẽ gật đầu.
"Đứa nhỏ ngốc, sao không nói sớm với dì?" Hồng Nguyệt thở dài, "Huyết áp thấp thế này lâu ngày sẽ gây suy giảm trí nhớ, nặng có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào..."
"Dì!" Phó Tư Hàm hơi mím môi một cái nhìn bà mỉm cười, "Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời dì! Dì đừng giận con nha!"
Hồng Nguyệt véo mũi cậu một cái, "Đứa nhỏ này, chỉ được cái làm nũng!" Rồi bà lấy dao phẫu thuật nhỏ ra, "Nào, đưa tay ra dì lấy một chút máu đi xét nghiệm."
Phó Tư Hàm nhìn thứ bén nhọn trong tay Hồng Nguyệt có chút lo sợ chớp chớp mắt nhìn bà, "Dì! Con... con có thể không cần..." Còn chưa nói xong liền bị bà trừng một cái.
Phó Tư Hàm cắn cắn môi đưa tay về phía Hồng Nguyệt, đầu ngón tay đột nhiên lành lạnh rồi nhói lên, sau đó một trận đau nhức truyền đến. Đôi mày Phó Tư Hàm hơi nhíu lại... Ngoài sợ bệnh viện ra, cậu còn sợ đau nữa!
Lấy máu xong Hồng Nguyệt xoa xoa má cậu một cái, "Ngoan, đừng sợ! Đau một chút liền hết. Nào, đứng lên vào trong với dì!"
Hồng Nguyệt dắt Phó Tư Hàm vào chiếc giường bên trong nữa, nơi bà thường nghỉ ngơi vào buổi trưa và tăng ca vào buổi tối.
Ngay lúc Phó Tư Hàm còn đang ngẩn người, tim đập thình thịch lo lắng thì Hồng Nguyệt một bên loay hoay lấy kim cùng dây truyền.
"Hàm Hàm ngoan nằm xuống đi, dì truyền nước cho con!"
Môi Phó Tư Hàm mím chặt, truyền nước... có phải sẽ rất đau không? Cây kim đó to như vậy...
"Ngoan, không đau đâu! Ngủ một giấc tỉnh dậy liền xong sau đó dì dẫn con đi ăn!"
Sắc mặt Phó Tư Hàm có chút trắng nằm xuống giường bất an nhìn Hồng Nguyệt lau cồn lên mạch máu ở khuỷu tay.
Như cảm nhận được cậu đang sợ, bà mỉm cười vỗ nhẹ tay cậu, "Đừng căng cứng như vậy, thả lỏng một chút! Nếu sợ thì con nhắm mắt lại, không thấy sẽ không biết đau!"
"Ân... dạ!"
Phó Tư Hàm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mím môi chờ đợi. Hồng Nguyệt lau cồn một lần nữa rồi cẩn thận đâm kim vào mạch máu.
Khuỷu tay Phó Tư Hàm nhói lên một cái, sau đó liền truyền đến cảm giác đau, có chút nhức, lại còn có chút ngứa. Phó Tư Hàm mở to đôi mắt trong suốt nhìn khuỷu tay mình... Hảo khó chịu nha!
Hồng Nguyệt nhìn Phó Tư Hàm một cái, ôn nhu xoa đầu cậu, "Ngoan, ngủ một chút đi. Dì ở đây bồi con!"
"Ân..." Phó Tư Hàm chớp mắt, "Con nằm đây ngủ được rồi, dì không cần bồi con đâu! Dì còn việc phải làm mà!"
"Ngốc!" Hồng Nguyệt cốc đầu cậu một cái, "Công việc và người nhà dì xếp công việc thứ hai, con ngoan ngoãn nghe lời dì đi!"
Phó Tư Hàm bị cốc đầu vui vẻ cười cười nhắm mắt lại ngủ một chút, Hồng Nguyệt mỉm cười đắp chăn cho cậu rồi ngồi một bên xem hồ sơ bệnh án.
Nửa giờ sau, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hồng Nguyệt ngước mặt lên nhìn một cái rồi đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Nữ y tá cúi đầu chào bà một cái, gấp gáp nói, "Dì Hồng, bệnh nhân giường 3 đột nhiên lâm vào hôn mê sâu..."
Hồng Nguyệt nhíu mày, "Đã chuyển sang phòng phẫu thuật chưa?"
"Dạ bên kia bọn họ đang chuyển qua, kêu con đến nói với dì."
"Ừm, dì đến ngay!" Hồng Nguyệt gật đầu.
Nữ y tá nói xong gấp gáp rời khỏi, Hồng Nguyệt hơi nhíu mày. Tư Hàm truyền nước sắp xong, mà phẫu thuật có thể sẽ kéo dài...
Đang lúc nghĩ sẽ nhờ người trông giúp Phó Tư Hàm thì Tần Hy Dương đi đến, trên tay là tài liệu hắn mượn bà hôm trước, giờ đến trả.
Hồng Nguyệt mỉm cười, "Con đến đúng lúc lắm!"
Tần Hy Dương có chút ngạc nhiên, "Có chuyện gì sao dì?"
Hồng Nguyệt gật đầu, "Ừm, bệnh nhân dì điều trị đột nhiên lâm vào hôn mê sâu, dì phải đi làm phẫu thuật. Mà cháu dì còn bên trong, đang truyền nước... Con có thể giúp dì trông nó một chút được không? Truyền nước cũng sắp xong rồi!"
Dù sao hắn với bà cũng thân thiết, lại nói bà với hắn cũng có ân tình, hắn không thể từ chối được, gật đầu, "Dì yên tâm, con sẽ trông cháu dì."
"Hy Dương, cảm ơn con!"
Hồng Nguyệt thở phào một cái mỉm cười quay đi, bước chân vội vã đến phòng phẫu thuật. Tần Hy Dương nhìn theo bóng bà đôi mày hơi nhíu lại không nói một lời bước vào phòng làm việc của bà.
Tần Hy Dương đặt tài liệu xuống bàn, lại bất giác nhìn vào bên trong. Lúc nãy dì Hồng có nói truyền nước sắp xong, hắn nên vào xem thử một chút nhỉ?!
Cả đời này, việc làm Tần Hy Dương kinh hỷ chắc chắn chỉ có một. Chính là ngay lúc này.
Hắn nhìn người nằm trên giường, đôi mắt khẽ động, khuôn mặt băng lãnh chợt biến, một tia bất ngờ lẫn vui sướиɠ hiện lên, bao nhiêu yêu thương nhung nhớ phút chốc tràn ra nơi ánh mắt... Hắn không nằm mơ, là không phải mơ đúng không? Tô nhi, Tô nhi của hắn...
Thiếu niên nằm trên giường khẽ động hàng mi.
Phó Tư Hàm có cảm giác mình bị nhìn chằm chằm, thật khó mà ngủ tiếp nha! Cuối cùng, cậu chọn mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là một nam nhân mặc áo blouse trắng đang đứng trước giường bệnh nhìn cậu không chớp mắt... Ai nha, cậu giật mình suýt chút nữa thì hét thành tiếng... Hù chết cậu rồi!
Tần Hy Dương thấy đôi mắt to tròn đen láy nhìn mình có cảm giác muốn cười. Đứa nhỏ này, lúc nào cũng giương đôi mắt đáng yêu đó nhìn hắn như vậy!
Phó Tư Hàm nhận thấy đôi mắt kia đang nhìn mình chằm chằm, hai má bất giác đỏ lên nhỏ giọng hỏi, "Xin hỏi, anh là?"
Hắn nhìn cậu, hiếm có tươi cười, "Tần Hy Dương, là bác sĩ ở đây!"
"À!" Phó Tư Hàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu hơi quay mặt đi tránh chạm phải ánh mắt kia.
Bác sĩ Tần nào đó nhìn người nằm trên giường bệnh, ban đầu còn vui vẻ. Sau lại cảm thấy không đúng... Giường bệnh... Hắn hơi nhíu mày lo lắng, âm trầm nhìn y...Tô nhi bị bệnh nan y sao?
"Con..." Tần Hy Dương đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, khụ một tiếng, "Em bị bệnh sao?"
Phó Tư Hàm lắc đầu, "Không có!"
Tần Hy Dương nhíu mày. Đời này hắn làm bác sĩ, tiền cũng không thiếu, bất kể Tô nhi có bị làm sao hắn cũng có thể chữa cho Tô nhi khỏe mạnh.
Phó Tư Hàm nhìn nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt có chút sợ hãi nhỏ giọng nói, "Dì bảo... bảo em đến đây dì kiểm tra sức khỏe một chút. Không, không có bệnh gì cả!"
Tần Hy Dương gật đầu một cái ngồi xuống bên cạnh cậu ôn nhu xoa xoa mái tóc mềm mại, "À, anh quên nói với em. Dì Hồng nhờ anh đến đây trông em một chút, dì có ca phẫu thuật phải đi rồi!"
"À!" Phó Tư Hàm gật đầu.
"Em tên gì?" Hắn ngước nhìn dây truyền nước, đứng dậy đi lấy cồn, bông gòn cùng băng cá nhân đến chuẩn bị lấy kim ra.
"Ân, em gọi Phó Tư Hàm." Phó Tư Hàm có chút lo lắng nhìn tay mình. Lấy ra chắc cũng đau lắm đi?
Như cảm nhận được cậu đang lo sợ, hắn mỉm cười ôn nhu xoa xoa má cậu, "Ngoan, anh sẽ thật cẩn thận! Không đau đâu."
Phó Tư Hàm hơi cụp mắt xuống hai vành tai hồng hồng... Cái người này làm sao vậy nha? Thật giống như đang muốn tán tỉnh cậu!
Đúng như lời Tần Hy Dương nói, hắn vô cùng cẩn thận lấy kim ra, cẩn thận sát trùng, lại cẩn thận dán băng cá nhân lại. Toàn bộ đều thật cẩn thận làm cho cậu không cảm nhận được một chút đau đớn nào. Hảo cảm dành cho hắn cũng cao một chút.
Nhưng mà hảo cảm cao còn chưa được bao lâu liền nghe hắn nói, "Hàm Hàm ngoan, anh dẫn em đi kiểm tra tổng quát!"
"A?" Phó Tư Hàm chớp mắt. Kiểm tra tổng quát?
"Ngoan, không dùng kim tiêm! Không đau, anh cùng em đi!"
Dứt lời liền đỡ cậu dậy dẫn ra khỏi phòng, tuy là nói dì Hồng bảo cậu không có bệnh gì nghiêm trọng nhưng hắn không yên tâm. Ông trời cho hắn tìm được Tô nhi, hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội này. Có lẽ Tô nhi không nhớ chuyện đời trước, hắn cũng không hy vọng Tô nhi nhớ chuyện đời trước. Những ký ức không vui kia không nên xuất hiện trong đầu đứa nhỏ này! Tô nhi của hắn chỉ cần vui vẻ, khỏe mạnh, cả đời bên hắn là được rồi!