Chương 2

"Phụ vương, người tặng vật này cho con thật sao?"

Nam nhân mặc hoàng phục màu đen trên thêu rồng bằng chỉ vàng mềm mại uốn lượn xuống tận vạt dưới mỉm cười ôm nhi tử năm tuổi đặt lên đùi hôn lên đôi mắt to tròn của y.

"Tô nhi thích không?"

"Thích!" Hài tử cũng chính là tiểu công tử Phù Tô tay cầm khối ngọc bạch sắc cong mắt cười, "Vật phụ vương tặng con đều thích cả!"

Thủy Hoàng đế véo nhẹ má nhi tử cười, "Ngoan, sau này ta thấy thứ nào tốt đều sẽ tặng cho con hết!"

Tiểu Phù Tô nghiêng đầu nhìn phụ vương của mình, chớp mắt, "Nhưng mà, như vậy có tốt không? Phụ vương, người nên lo cho con dân của người nữa! Con đã có nhiều vật quý người cho rồi!"

"Con!" Thủy Hoàng đế nhíu mày véo mạnh má nhi tử, "Có muốn ta giận không?"

Phù Tô đáng thương hơi bĩu bĩu môi xoa má lắc đầu, mẫu hậu đã mất sớm y chỉ còn mình phụ vương thôi, y không muốn phụ vương giận mình đâu!

Thủy Hoàng đế thở dài hôn lên má nhi tử, "Ngoan, còn đau không?"

Tiểu Phù Tô lắc đầu ôm cổ phụ vương, "Phụ vương, Tô nhi biết sai rồi! Người đừng giận Tô nhi!"

Thủy Hoàng đế mỉm cười hôn lên mái tóc mềm mại của nhi tử, "Ngoan, phụ vương chỉ dọa con thôi! Không giận con đâu, đừng khóc đó!"

"Ân, Tô nhi không có khóc!"

Thời gian thoáng chốc trôi đi, công tử Phù Tô nay đã mười bảy tuổi, y không còn nghịch ngợm hay chạy theo phụ vương nữa mà thích ngồi một mình trong phòng yên tĩnh đọc sách. Thủy Hoàng đế thượng triều xong trở về liền thấy được nhi tử đang chăm chú xem sách, mái tóc đen dài mềm mại nửa buộc nửa xõa, có vài sợi tóc khẽ rơi xuống trang sách, đôi mắt to tròn hơi cụp xuống lộ rõ hàng mi dài, đôi môi hồng hồng hơi mím lại.

Ngài yên lặng bước đến bên cạnh nhi tử, bàn tay ôn nhu xoa má y véo nhẹ một cái, "Con đang xem gì vậy? Thật chú tâm..."

"Nha, phụ vương!" Phù Tô giật mình xoa xoa má, "Con đọc sách hôm trước phụ vương cho!"

"Ừm!"

Thủy Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh nhi tử, hai tay đột nhiên ôm lấy eo y nhấc bổng lên đặt lên đùi mình.

"A! Phụ vương!"

Hai má Phù Tô nhuộm một màu hồng nhạt, đôi mắt to tròn nhìn Thủy Hoàng đế, "Phụ vương, đừng như thế! Con đã mười bảy rồi, không còn nhỏ nữa!"

"Thì thế nào?" Thủy Hoàng đế hơi mỉm cười kéo y ngồi sát vào lòng mình hôn lên mái tóc mềm mại xõa trên lưng y, "Ta thích ôm con thế này!"

"Nhưng mà..." Phù Tô đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Phụ vương sẽ mỏi chân đó!"

"Ha ha!" Thủy Hoàng đế bật cười, "Con nặng bao nhiêu? Còn muốn làm mỏi chân phụ vương sao?"

"Phụ vương!"

Lại thêm một năm nữa, Phù Tô công tử mười tám tuổi.

Thủy Hoàng đế vẫn như trước mà cưng chiều nhi tử của mình, bất kể y muốn làm gì, ngài đều không phản đối. Y muốn đọc sách, ngài tìm tất cả sách trong thiên hạ về cho y. Y muốn nuôi động vật, ngài liền sai người tìm về cho y một con tiểu hồ ly trắng như tuyết. Những lúc lâm triều, ngài thường gọi y theo ngồi bên cạnh ngài, bãi triều ngài cùng y trở về biệt viện.

Phù Tô công tử gắp cho Thủy Hoàng đế một đũa rau, nhẹ giọng lên tiếng, "Phụ vương, người ăn cơm đi!"

"Ừm!" Thủy Hoàng đế gật đầu, lại gắp cho nhi tử một đũa thịt, "Con cũng ăn đi!"

"Dạ!"

Hai người ăn xong, Phù Tô gọi người vào dọn thức ăn xuống. Cung nữ nhanh nhẹn vào phòng dọn dẹp xong lại lui ra. Đây là thói quen của y, cũng là do phụ vương rèn cho. Từ nhỏ phụ vương đã chăm y lớn, ngài không thích có người nào khác xuất hiện trong phòng của ngài cũng như phòng của y nên cả hoàng cung rộng lớn này y có cảm tưởng như chỉ có mình y và phụ vương nương tựa vào nhau, hoàn toàn không có người nào xen vào.

"Phụ vương..."

Lời còn chưa ra khỏi miệng liền thấy Thủy Hoàng đế mỉm cười đưa tay ra, hai má Phù Tô hơi hồng mím môi đứng dậy chuyển qua ngồi lên chân ngài.

"Tối nay phụ vương ở đây với Tô nhi!"

"Nhưng mà..." Phù Tô đưa mắt nhìn Thủy Hoàng đế, "Như vậy không tốt, phi tần trong cung sẽ oán người. Chưa kể, nếu quần thần biết cũng không hay đâu!"

Thủy Hoàng đế nhìn nhi tử của mình không một tia tức giận, chỉ lắc đầu cười lớn, "Ta là thiên tử, ai dám có ý kiến?"

"Nhưng..."

"Con đó..." Thủy Hoàng đế thôi cười véo nhẹ mũi Phù Tô, "Đọc sách ít thôi! Đến suy nghĩ cũng cứng nhắc như lão đầu Khổng Tử sao?"

"Con không có!" Phù Tô cúi đầu nhỏ giọng nói.

Hai tay Thủy Hoàng đế siết chặt eo Phù Tô, nhẹ giọng gọi, "Tô nhi!"

"Phụ vương..."

Ngài một tay ôm eo Phù Tô, tay kia đưa lên nắm lấy cằm y nhè nhẹ hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.

Trong lòng Thủy Hoàng đế hơn ai hết biết bản thân có loại tình cảm trái luân thường đạo lý với chính nhi tử của mình, nhưng, như vậy thì sao? Ngài chính là vua, là thiên tử, ai có quyền phán xét...

Thủy Hoàng đế nửa đêm tỉnh giấc nhìn nhi tử trong lòng mình yên tĩnh ngủ khe khẽ thở dài. Thời gian lâm triều gần đây quần thần đều cố ý lấp lửng nói về chuyện của ngài và Tô nhi, cũng có một vài cựu thần khuyên ngài lập hậu. Nhưng tất cả ngài đều bỏ ngoài tai, trong mắt ngài không ai có thể qua được Tô nhi của ngài. Phù Tô ngủ mê hơi hơi nhíu mày nhích vào lòng Thủy hoàng đế, khóe môi ngài cong lên hôn lên vành tai trắng nõn của nhi tử, ánh mắt chợt dừng lại dưới cái cổ trắng nõn, một chuỗi hồng ngân kéo dài xuống tận ngực.

Nếu có lập hậu, ngài muốn lập nhi tử mình làm hậu...

"Phụ vương, người nên lập hậu!"

Thủy Hoàng đế nhìn nhi tử của mình, đầu mày nhíu chặt, "Trong tháng này con đã biết mình nói chuyện này bao nhiêu lần rồi hay không?"

"Con..." Phù Tô mím môi, đôi mắt to tròn nghiêm túc nhìn Thủy Hoàng đế, "Con chỉ muốn tốt cho phụ vương, người không còn trẻ nữa nên lập hậu để cai quản hậu cung, nếu có thể người nên cùng phi tần sinh thêm nhi tử..."

Thủy Hoàng đế cười lạnh, "Ta không còn trẻ nữa? Ta nên lập hậu, nên sinh thêm nhi tử?"

Phù Tô hơi mím môi, gật đầu.

"Lúc con năm tuổi, con nói muốn có đệ đệ ta cho con một đệ đệ là Hồ Hợi. Bây giờ con lại nói muốn ta lập hậu, muốn ta có thêm nhi tử..." Thủy Hoàng đế âm trầm nhìn Phù Tô, "Ta đối với con như thế nào chẳng lẽ con không rõ sao?"

"Phụ vương..."

"Con không rõ nhưng mà ta rất rõ."

Dứt lời, Thủy Hoàng đế lạnh lùng đứng dậy rời khỏi biệt viện đại công tử. Phù Tô nhìn theo bóng lưng Thủy Hoàng đế mím môi rơi lệ. Y biết phụ vương đối mình tốt, y biết phụ vương đối mình cưng chiều vô hạn. Hơn hết, y biết phụ vương đối mình là loại tình cảm kia, nhưng, cái tình cảm trái luân thường đạo lý ấy sẽ khiến phụ vương bị thiên hạ gièm pha, người đời khinh bỉ. Y cũng yêu phụ vương, nhưng y không thể ích kỷ để phụ vương chịu tiếng xấu muôn đời lưu danh hậu thế được.

"Phụ vương, xin lỗi!"

Người trong phòng ngẩn người, bên ngoài phòng, nam nhân trẻ tuổi thẫn thờ, hai tay nắm chặt thành quyền... Thì ra là vì đại ca muốn có đệ đệ nên hắn mới được sinh ra sao? Chả trách sao phụ vương không đoái hoài gì tới hắn. Chả trách sao... Hồ Hợi không nói một lời quay trở về biệt viện của mình. Hắn vốn không nên đến đây tìm đại ca trò chuyện, như vậy hắn mới không khó chịu như bây giờ.

Từ ngày ấy, Thủy Hoàng đế thật sự không đến thăm Phù Tô công tử nữa. Mấy ngày sau, Phù Tô công tử xin đi đến miền Bắc giám sát Mông Điềm xây Vạn Lý Trường Thành, Thủy Hoàng đế lạnh lùng phê chuẩn.

Ngày Phù Tô đi, Thủy Hoàng đế không ra đưa tiễn, chúng quần thần đều nghĩ Thủy Hoàng đế thực sự buông bỏ tình cảm trái luân thường đạo lý này rồi. Tuyệt nhiên không ai biết, cả ngày hôm đó ngài ngẩn người ngồi trong phòng y rơi nước mắt.

Thời gian chính là thứ đáng sợ nhất, nó đoạt đi mọi thứ của con người mà không chừa một ai, kể cả người đó là hoàng đế.

Mắt thấy bản thân càng ngày càng già đi, Thủy Hoàng đế càng thêm sợ hãi. Đúng vậy, ngài là sợ một ngày nào đó ngài sẽ không được ở bên cạnh nhi tử của mình nữa. Thế là ngài ra lệnh cho người truy tìm thần y, thuật sĩ, những ai có phương thuốc trường sinh, cãi lão hoàn đồng nhập cung.

Mùa đông Thượng Quận lạnh thấu xương, Phù Tô cầm thư trong tay khẽ cụp mắt xuống, là thư từ hoàng cung gửi đến. Trong thư kể lại tất cả những chuyện ở hoàng cung gần đây, kể cả chuyện Thủy Hoàng đế sai người tìm thuốc trường sinh, chôn sống gần ngàn thuật sĩ.

"Phụ vương, người sao lại làm như vậy chứ?"

Mùa xuân năm thứ ba mươi tám (tức năm 210 TCN) Thủy Hoàng đế ngẩn người ngồi trong phòng Phù Tô công tử viết thư gửi đến Thượng Quận. Nội dung vô cùng ngắn gọn, "Tô nhi, ta bệnh nặng lắm rồi! Con mau về với ta đi!"

Ngài gấp thư lại khẽ hôn lên bức thư lẩm bẩm, "Ta nhớ con sắp bệnh rồi!"

Chỉ là ngài trăm triệu lần không ngờ thư đưa được nửa đường thì bị đánh tráo.

Phù Tô ngồi trong thư phòng ngẩn người nhìn thanh chủy thủ và bức thư. Nội dung thư vô cùng ngắn gọn, "Tô nhi, thời gian qua con làm ta quá thất vọng. Ta không muốn nhìn thấy con nữa, đây là thanh chủy thủ. Con thông minh, tự khắc biết mình phải làm gì."

Phù Tô mím môi, "Phụ vương không còn cần Tô nhi nữa rồi sao? Phụ vương... Tô nhi yêu phụ vương. Phụ vương muốn, Tô nhi sẽ làm!"

Y đứng dậy, lảo đảo đi mài mực viết một bức thư giao cho Mông Điềm bảo hắn gửi cho Thủy Hoàng đế, mặc kệ ngăn cản của Mông Điềm mà lấy thanh chủy thủ đâm vào cổ tự vẫn.

Ngày Thủy Hoàng đế nhận được thư ngài nhíu mày ngờ vực, Tô nhi sao lại giống như trăn trối với ngài như thế.

Mười lăm ngày sau, Mông Điềm cùng đội quân đi giám sát xây Vạn Lý Trường Thành hộ tống thi thể Phù Tô trở về. Thủy Hoàng đế nhìn thi thể nhi tử ngã quỵ xuống, lần đầu tiên trong cuộc đời này ngài quỵ xuống mà khóc lớn.

Ba ngày sau, Thủy Hoàng đế an táng Phù Tô công tử tại Hoàng lăng của mình. Sau ngày đó, ngài càng lạnh lùng, cay nghiệt hơn. Một bên truy tìm tung tích người tráo thư kia, một bên tiêu trừ người lúc trước ngăn cản ngài và nhi tử. Bởi nếu không có những lời gièm pha ấy nhi tử ngài sẽ không nói những lời kia, sẽ không đi Thượng Quận... sẽ không chết.

Một đêm đầu xuân, tại khu rừng phía sau Hoàng lăng, một trăm ảnh vệ bắt về hơn ba ngàn người, trong ba ngàn người ấy đều là quần thần, bá tánh. Là những người dám có ý kiến về tình cảm của ngài và nhi tử. Đều đáng chết.

"Vương, gϊếŧ tất cả sao ạ?" Một ảnh vệ cúi đầu cung kính hỏi.

Thủy Hoàng đế liếc nhìn những người đang sợ hãi quỳ dưới kia, có người khóc lóc, có người căm hận, có người lớn tiếng nguyền rủa. Tất cả ngài đều bỏ ngoài tai, chỉ lắc đầu, "Đừng gϊếŧ, nhiều người như vậy mùi máu tanh sẽ làm Tô nhi khó chịu."

Ngưng một lúc, Thủy Hoàng đế lại chậm rãi nói tiếp, "Chi bằng thiêu sống. Thiêu thành tro, trộn vào đất đúc thành tượng nhân. Cho tượng nhân canh giữ Hoàng lăng."

Ảnh vệ cúi đầu, "Dạ!"

Thủy Hoàng đế chậm rãi rời đi, ngài nhìn rừng trúc xa xa khẽ mỉm cười, "Tô nhi ngoan đợi phụ vương. Rất nhanh thôi, phụ vương sẽ đi tìm con!"

Nửa năm sau, số tượng nhân được đưa vào Hoàng lăng của Thủy Hoàng đế, con số lên đến hơn tám ngàn. Là do Thủy Hoàng đế bảo người làm thêm.

Vào một ngày cuối thu, Thủy Hoàng đế uy nghiêm một mình bước vào Hoàng lăng. Ngài lạnh lùng nhìn tám ngàn tượng nhân, "Các ngươi lúc còn sống không phải thích nói chuyện của ta và Tô nhi là trái luân thường đạo lý sao? Được, ta cho các ngươi ở đây tiếp tục nhìn chuyện trái luân thường đạo lý của ta và Tô nhi."

Nói xong, ngài bước qua những tượng nhân kia đi đến quan tài thủy tinh, nhờ có thuốc của Lam thái y Phù Tô công tử không bị thối rửa, y nằm đó giống như đang ngủ. Thủy Hoàng đế ôn nhu xoa má Phù Tô, "Tô nhi đợi ta có lâu không? Yên tâm, ta đến tìm con ngay!"

Dứt lời, ngài bước vào nằm xuống bên cạnh, ôm Phù Tô vào lòng hôn lên đôi môi tái nhợt của y rồi nhắm mắt lại. Một khắc sau, bên khóe môi Thủy Hoàng đế chảy ra một dòng máu đen.

Thủy Hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho nhị công tử Hồ Hợi. Ngài còn viết lại bức thư, Hồ Hợi mở ra đọc xong, ngã bệt xuống ghế.

"Con đừng cho rằng những gì con làm ta không biết. Ta tuy rằng rất muốn gϊếŧ con nhưng nghĩ lại, nếu con chết Tần quốc sẽ mất. Hơn nữa, ta cũng muốn con biết cái gọi "tự cổ đế vương thường cô độc" là như thế nào. Cho con biết được cảm giác bị quần thần ngăn cản trong mỗi hành động, bá tánh gièm pha mỗi lúc làm sai. Con từ từ mà hưởng thụ đi."

Nhị công tử Hồ Hợi lên ngôi hiệu Tần Nhị Thế. Ngay lúc vừa lên ngôi hắn liền đến Hoàng lăng ngây ngốc nhìn Thủy Hoàng đế ôm Phù Tô chìm vào giấc ngủ thiên thu.

Trong tâm trí của Hồ Hợi, Phù Tô chính là người hắn hâm mộ nhất. Đại ca hắn có tài, tinh thông cầm kỳ thư họa, hiểu biết rộng, lại không tính toán với bất kỳ ai. Nhưng mà đại ca cũng là người hắn ghen tỵ nhất. Vì cớ gì y được phụ vương yêu thương, chiều chuộng còn mình thì bị phụ vương ghẻ lạnh. Phụ vương chẳng cho hắn tình thương như đại ca, chẳng đoái hoài đến hắn... Chỉ cần Phù Tô chết đi, phụ vương sẽ yêu thương hắn. Hắn nghĩ như vậy... nhưng mà, hắn đã nghĩ sai rồi.

Ánh mắt phảng phất bi thương nhìn vào khóe môi ẩn hiện ý cười của Thủy Hoàng đế, hắn lẩm bẩm, "Phụ vương, con không cần ngai vàng. Con chỉ cần phụ vương nhìn con một chút, quan tâm con một chút... Tại sao phụ vương lại làm không được?"

Tần Nhị Thế cho người tách thi thể Thủy Hoàng đế và đại công tử Phù Tô. Thi thể Thủy Hoàng đế được an táng tại Hoàng lăng, thi thể đại công tử lại bị đưa đi nơi ải Bắc hứng chịu gió sương.

"Phụ vương, hứa với nhi tử đừng gϊếŧ người nữa có được không? Phụ vương..."

Tần Hy Dương nằm trên giường hai mày nhíu chặt, trán ướt đẫm mồ hôi liên tục nói mớ, "Tô nhi... Tô nhi..."

Dằn vặt một lúc hắn giật mình tỉnh dậy, ngẩn người nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ... Tô nhi, con đã chuyển thế hay chưa, sao ta tìm con không thấy...