Chương 1

Vị minh quân, nhưng cũng là bạo quân trong lòng người dân...

2.200 năm trước, hoàng đế Tần Thủy Hoàng là người đầu tiên thống nhất Trung Hoa, sau thời Chiến quốc khói lửa. Tần Thủy Hoàng không ngừng cho người đi tìm thuốc trường sinh, nhưng cũng bận rộn trong việc xây dựng lăng mộ của chính mình.

Không dừng lại ở đó, ông còn cho xây dựng Vạn Lý Trường Thành và kênh Linh Cừ, đây có thể nói là hai công trình nổi tiếng vẫn còn đến ngày nay. Nhưng mà sự thật đằng sau hai công trình này chính là nó được xây dựng trên mồ hôi, xương máu của người dân lẫn tù binh thời bấy giờ. Một trong những minh chứng chính là tích Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành.

Liệt Nữ Truyện, Lưu Hướng viết rằng: "Sau khi chồng chết, người vợ không có con cái, không có họ hàng và cũng không còn nơi nào để đi. Nàng cuốn gém xác chồng, chôn xác dưới góc tường thành và nổi đau buồn của nàng ta làm cho bất cứ người đi đường nào cũng cảm động rơi lệ. Khoảng 10 ngày sau, một góc bức tường bị đổ sụp. Sau khi nghi lễ an táng cho chồng hoàn thành, nàng ta bày tỏ sự tiếc thương bằng việc than vãn rằng không thể làm gì khác ngoài chết"

Bên cạnh đó, có không ít nhà khảo cổ tìm được chiếu chỉ tìm thuốc trường sinh của Thủy Hoàng đế. Nghiên cứu năm 2017 của các nhà khảo cổ Trung Quốc, dựa vào văn tự cổ, cho thấy hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa luôn muốn sống mãi mãi. Tài liệu cổ viết rằng các quan chức địa phương báo cáo về việc không tìm thấy thuốc trường sinh, nhưng sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm. Ở một nơi

khác có loại thảo dược bí ẩn, có thể có hiệu quả.

. . .

Thủy Hoàng đế sinh thời có công thống nhất Trung Hoa, lập ra nhà Tần. Nhưng chính sách cai trị lại khắc nghiệt, tàn bạo vô cùng. Vô số kinh thi cùng nhà Nho đều bị chôn bởi chính sách "Đốt sách diệt Nho" của ông, hàng ngàn người dân bị chôn xác dưới chân Vạn Lý Trường Thành, dưới dòng sông, bên bờ kênh Linh Cừ. Hơn thế, ông còn tăng sưu thuế để xây dựng lăng mộ cho mình, ngôi mộ bề thế với hơn 8000 tượng binh bằng đất nung cùng vô số kim ngân châu báu.

Để bảo vệ khu lăng mộ, giúp hoàng đế an nghỉ vĩnh hằng, người thời xưa đã xây dựng hàng loạt cạm bẫy bao gồm cung nỏ, máy bắn tên tự động... Các loại vũ khí này được thiết kế để có thể gϊếŧ chết bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm.

Con trai Tần Thủy Hoàng còn ra lệnh chôn sống các thê thϊếp không có con với cha, để có thể đi tiếp cùng ông ở thế giới bên kia. Sau khi lễ an táng kết thúc, lối vào lăng mộ bị bịt kín. Những người tham gia vào công tác xây dựng cũng bị nhốt bên trong để không ai có thể tiết lộ bí mật ra ngoài. Cuối cùng, thực vật được trồng trên lăng mộ để tạo thành một ngọn đồi nhân tạo.

Tần Hy Dương ngồi trên sô pha xem ti vi ngẩn người, bao nhiêu hình ảnh mờ ảo ẩn hiện vụt qua vui có buồn có, hạnh phúc có tang thương cũng có. Chớp mắt một cái đã mấy ngàn năm, trách thời gian sao như nước chảy nhưng trách nhiều hơn là vẫn chưa gặp được người... Đôi mắt phượng ẩn hiện một tia chế giễu lẫn thương cảm nhàn nhạt, cuối cùng với tay lấy remote tắt ti vi.

Hắn đứng dậy trở về phòng, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống...

Đôi khi thứ mà người ta thấy được trước mắt không phải là sự thật, bởi sự thật vốn dĩ chỉ có người trong cuộc mới biết...

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Tần Hy Dương liếc nhìn một cái liền bắt máy, "Alô, dì Hồng!"

[Hy Dương, con có bận gì không?]

Tần Hy Dương chậm rãi nhìn đồng hồ, trả lời, "Không bận, có chuyện gì sao dì?"

[Vậy con đến bệnh viện bây giờ được không? Có một bệnh nhân vừa được đưa vào đây, tình trạng vô cùng nguy cấp dì chỉ tin tưởng con...]

Đầu mày Tần Hy Dương hơi nhíu lại, "Con thay quần áo rồi đến ngay!"

[Ừm!]

Tắt điện thoại xong, Tần Hy Dương liền đứng dậy trở về phòng thay quần áo rồi lái xe đến bệnh viện.

Hoa Kinh là bệnh viện lớn nhất A thị, nơi tập trung của nhiều bác sĩ giỏi và cũng là nơi mà vô số sinh viên đại học y muốn được làm việc sau khi tốt nghiệp.

Tần Hy Dương này đừng nhìn hắn còn trẻ mà lầm, hắn chính là bác sĩ khoa cấp cứu nổi tiếng của bệnh viện Hoa Kinh. Cũng chính là người được đề cử vị trí trưởng khoa cấp cứu sau khi bác sĩ Hồng về hưu. Không những vậy, xuất thân của hắn cũng khiến cho người ta phải đỏ mắt. Tần Hy Dương là con trai út Tần gia, gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, một tay che trời. Trên Tần Hy Dương còn một chị gái và một anh trai, cả hai đều là giám đốc Tần thị. Chỉ riêng Tần Hy Dương không thích kinh doanh nên đã rẽ sang học y.

Tuổi trẻ, vừa có gia thế vừa có công việc ổn định lại có vẻ ngoài khốc suất nên không ít nữ nhân thích hắn, cũng có không ít người trong giới kinh doanh muốn kết thân với Tần thị mà đưa con mình đến Tần gia nói chuyện kết thông gia cùng ba mẹ hắn, cuối cùng nhận được thất bại, bị hắn lạnh lùng từ chối tất cả.

Tần Hy Dương lái xe đi thẳng vào hầm giữ xe của bệnh viện sau đó vội vã đến khoa cấp cứu.

Ngay khi hắn vừa thay quần áo vô trùng vào phòng cấp cứu thì Hồng Nguyệt ngoắt tay với y tá, "Nào, Hy Dương đến rồi bắt đầu thôi!"

Bệnh nhân mà hắn cùng dì Hồng làm phẫu thuật có một khối u tại não trái, mạch máu bị đông nghẽn lại dẫn đến tình trạng đờ đẫn không làm chủ được hoạt động của bản thân, hơn nửa đêm người này chợt ngất đi và được người nhà đưa đến bệnh viện. May mà đưa đến kịp lúc, nếu chậm trễ khoảng 7 đến 12 giờ nữa phỏng chừng đã mất mạng.

Ca phẫu thuật kéo dài bốn giờ đồng hồ, trán hắn cùng dì Hồng đều ướt mồ hôi lấy khối u, thông lại mạch máu cho bệnh nhân rồi cho y tá đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bệnh nhân được đẩy đi, hai người cởi bao tay cùng khẩu trang ra thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Nguyệt cùng Tần Hy Dương rời khỏi phòng cấp cứu, "Hais, Hy Dương à khuya như vậy mà gọi con đến đây thật vất vả cho con!"

"Không vất vả!" Tần Hy Dương hiếm có mỉm cười, "Cứu người chính là trách nhiệm của bác sĩ chúng ta mà, đúng không dì Hồng!"

"Ừm!" Hồng Nguyệt bật cười, trên khóe mắt mơ hồ xuất hiện nếp nhăn, "Con nói đúng!"

Hắn cúi đầu cười cười, "Đúng rồi, dì đã ăn khuya chưa?"

Hồng Nguyệt lắc đầu cười, "Con thật giống với cháu của dì, mới vừa rồi nó gửi tin nhắn đến nhắc dì đây!"

Hắn nhìn bà, "Con cũng chưa ăn gì, hay cùng nhau đi ăn?!"

"Cũng được!"

Hai người cùng đi ăn ở quán ăn bên kia đường, đối diện bệnh viện. Hồng Nguyệt vừa ăn vừa trò chuyện cùng Tần Hy Dương về công việc, cuộc sống hằng ngày, thỉnh thoảng bà lại nhắc đến cháu của mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Sau khi ăn khuya xong, Hồng Nguyệt đẩy Tần Hy Dương về nhà nghỉ ngơi còn bà thì tiếp tục trực đêm tại bệnh viện.

Tần Hy Dương không lái xe về nhà ngay mà dừng lại bờ hồ gần công viên, khóe môi mỏng hơi mím lại, những lúc cùng Hồng Nguyệt trò chuyện hắn thường nghe bà kể về cháu mình, hắn đoán bà cũng muốn giới thiệu cháu của mình cho hắn, nhưng mà, có lẽ khiến cho bà thất vọng rồi! Hắn ngước nhìn bầu trời đầy sao, ngẩn người... Cả đời này, ngoài người kia ra hắn sẽ không yêu bất cứ ai.