Chương 20

Phó Tư Hàm cả đêm ngủ không ngon mà hai mắt thâm quầng ngước nhìn Tần Hy Dương đang cài nút áo nơi cổ tay, nhỏ giọng hỏi, "Hy Dương, hay là... em cùng anh đến bệnh viện?"

Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ ngồi trên giường giương đôi mắt to tròn nhìn mình khẽ cong khóe môi xoa đầu cậu trấn an, "Ngoan, anh đi làm! Em ở nhà nghỉ ngơi đi, tối qua em ngủ không sâu!" Nói nói, hắn lại xoa lên đôi má cậu, ngón tay khẽ vuốt vệt thâm quầng dưới mắt, "Có anh, em không cần phải lo chuyện gì cả!"

Bàn tay nhỏ bé áp lên bàn tay to lớn của hắn, khẽ mỉm cười, "Ân!"

"Bảo bối ngoan!" Hắn thấy đứa nhỏ buông bỏ vẻ mặt lo lắng tâm tình cũng thả lỏng cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, "Anh đi làm đây! Em ở nhà nếu muốn ngủ tiếp thì phải ăn sáng trước rồi mới ngủ có biết không!"

"Dạ!" Phó Tư Hàm gật gật đầu mỉm cười tiễn hắn ra cửa, "Anh đi cẩn thận!"

"Ừm!"

Tần Hy Dương lái xe đến bệnh viện Hoa Kinh, hôm nay hắn đến sớm hơn mọi ngày. Là để tìm Hồng Nguyệt nói chuyện...

Tiếng giày từng bước từng bước nện lên nền gạch trắng toát của bệnh viện, Tần Hy Dương nhìn cửa phòng làm việc của Hồng Nguyệt, không biết bà đã đến chưa... Nghĩ nghĩ, hắn đưa tay lên gõ ba tiếng.

Hai mắt Tần Hy Dương sâu thẳm như nước hồ dựa lưng vào tường nhìn trần bệnh viện, dì Hồng vẫn chưa đến bệnh viện. Hắn nhìn một chút lại nhìn sang hướng cầu thang, yên lặng mà chờ đợi. Hắn biết chuyện này không phải là chuyện dễ nói, nam nhân yêu nam nhân. Dù ở thời đại nào cũng khó mà chấp nhận được. Dì Hồng là người thân của đứa nhỏ, đương nhiên sẽ vì tương lai của cháu mình mà không đồng ý... Hm... Tần Hy Dương nhíu nhíu mày, không đồng ý thì hắn sẽ tìm cách làm cho bà đồng ý.

Nửa giờ sau, Hồng Nguyệt đến bệnh viện. Bà từng bước lên phòng làm việc tâm trạng theo đó cũng chùng xuống, đôi mắt giấu sau cặp kính hiện rõ vết thâm quầng, tối qua bà cũng không ngủ được.

Mắt thấy phòng làm việc trước mặt, bên cạnh cửa còn một nam nhân đang đứng, hai mắt Hồng Nguyệt tối dần. Bà làm như không thấy hắn, nhanh chóng mở cửa phòng bước vào.

"Dì Hồng!" Tần Hy Dương nhanh chóng bắt lấy tay bà, "Con có chuyện muốn nói chuyện với dì!"

"Tôi không có chuyện gì để nói với cậu!" Hồng Nguyệt lãnh đạm nhìn hắn, "Về phòng làm việc đi!"

Hắn nhìn bà bước vào phòng cũng vội ngăn cánh cửa đang đóng lại, bước vào phòng, "Con xin dì một vài phút thôi!"

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, hắn còn chưa kịp nói gì thì bên má trái truyền đến cảm giác nóng rát.

"Tôi làm gì không tốt với cậu sao?" Hồng Nguyệt lạnh lùng nhìn người trước mặt.

"Dì Hồng!" Tần Hy Dương nhìn bà, nhãn thần nghiêm túc, "Con thật sự thích Tiểu Hàm!"

"Hàm Hàm là nam nhân." Hồng Nguyệt hít sâu một cái bình ổn tâm trạng, "Cậu cũng là nam nhân... Tôi biết thời đại này nam nhân cùng nam nhân có thể có quan hệ kia, nhưng là nước chúng ta cho phép sao? Xã hội không dị nghị sao? Hàm Hàm chỉ là một đứa trẻ, nó sẽ không chịu được thương tổn lớn."

Xã hội đàm tiếu, người người khinh bỉ, lời ra tiếng vào. Hàm Hàm của bà sẽ chịu được sao? Hồng Nguyệt khẽ nhắm mắt, hồi ức năm xưa chợt ùa về... Năm ấy, khi bà còn là sinh viên năm ba. Bạn thân nhất của bà, Dương Bình, yêu một nam nhân. Hai người ngày ngày vui vẻ hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức bà cũng nghĩ sau này chắc chắn sẽ về cùng một nhà. Nhưng... Xã hội bàn tán, xem hai người như biếи ŧɦái, gia đình ngăn cản. Cuối cùng cả hai tự vẫn. Ngày ôm tro cốt hai người từ lò thiêu đi đến biển để rãi xuống, bà thất thần, yên lặng rơi lệ.

Xã hội luôn lạnh lùng như vậy, khi người ta đi cùng một hướng thì tìm cách dìm người ta xuống đáy, khi người ta đi một hướng khác thì chỉ trích, bức người ta phải chết. Xã hội tiến bộ. Tiến bộ một kiểu khốn nạn!

Tần Hy Dương yên lặng nhìn Hồng Nguyệt, hắn biết bà đang chìm trong hồi tưởng của mình. Hắn biết hồi tưởng ấy không mấy đẹp đẽ. Hắn cũng từng như vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Hy Dương nhẹ giọng lên tiếng, âm thanh trầm thấp đầy nghiêm túc, "Dì Hồng, con biết dì lo cho Tiểu Hàm..."

"Cậu biết sao?" Hồng Nguyệt nhìn cậu, một giọt nước mắt rơi xuống, "Cậu biết mà cậu làm như vậy sao?"

"Con biết dì đang lo lắng điều gì." Tần Hy Dương nhìn thẳng vào mắt bà, "Dì yên tâm, con sẽ không để Tiểu Hàm phải chịu thương tổn. Dì cũng biết, người dám có ý kiến với Tần gia sẽ có kết cục gì. Cho nên, Tiểu Hàm ở bên con sẽ không phải chịu ủy khuất."

Hồng Nguyệt hơi nheo mắt, đột nhiên nhếch môi cười lạnh, "Tần gia? Người nhà cậu biết thì sao? Cậu chống lại được gia đình sao?"

Hắn nhìn bà, đôi môi cũng cong lên, "Xin lỗi dì, đã khiến dì phải lo lắng! Tháng trước con đã dẫn Tiểu Hàm về nhà rồi. Cả nhà con sớm chấp nhận, đều yêu thương Tiểu Hàm như người trong nhà!"

Hồng Nguyệt sững sờ, trầm mặc một lúc bà chợt nói, "Hàm Hàm còn rất nhỏ, nó chưa từng yêu ai. Cậu không nghĩ đứa nhỏ hiểu lầm giữa tình cảm trưởng bối và tình yêu sao?"

Hắn nhìn bà một cái lắc đầu, lại nghĩ đến đứa nhỏ luôn ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn đôi mắt xẹt qua tia ôn nhu, "Tiểu Hàm tuy còn nhỏ nhưng mà chuyện gì em ấy cũng hiểu. Dì yên tâm, con sẽ yêu thương em ấy. Con xin lỗi con sẽ không hứa bất cứ điều gì với dì, cũng không ép dì phải chấp nhận. Con sẽ dùng thời gian để chứng minh những gì con nói là thật..." Ngừng một chút, hắn lại nhìn thẳng vào mắt bà, đôi mắt đầy kiên định, "Con sẽ dùng cả đời yêu thương Tiểu Hàm, không để em ấy phải chịu một chút ủy khuất nào cũng không để cho người ngoài có cơ hội khi dễ em ấy. Đợi em ấy tốt nghiệp, con sẽ cùng em ấy kết hôn."

Hồng Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần Hy Dương, từ trong mắt hắn, bà muốn nhìn ra nửa điểm vui đùa nhưng hoàn toàn không có. Bên trong đôi mắt hổ phách kia đầy sự kiên định, còn có một mảng ôn nhu... Có lẽ người này sẽ làm được như những lời hắn nói đi?!

Thở dài một cái, bà nhẹ giọng lên tiếng, "Dì tạm thời tin cậu. Nhưng mà... nếu Hàm Hàm chịu bất cứ thương tổn nào, dù chỉ là một chút. Lấy tư cách là dì của Hàm Hàm, dì cấm cậu đến gần nó dù chỉ là nửa bước."

Tần Hy Dương nghe bà nói, đấy mắt xẹt qua tia kinh ngạc nhanh chóng bị thay thế bằng vui mừng, hắn hiếm có mỉm cười cúi đầu thật sâu, "Dì Hồng, cảm ơn dì!"

"Không cần cảm ơn!" Hồng Nguyệt lau nhẹ khóe mắt, nhìn hắn, "Đi về làm việc đi. À... lúc nãy dì đánh có hơi nặng, lấy thuốc bôi vào đi!"

"Dạ!" Tần Hy Dương sờ sờ bên má hơi sưng của mình mỉm cười, "Vậy con xin phép về phòng làm việc!"

"Ừm!"

Nhìn hắn ra đến cửa, Hồng Nguyệt đột nhiên gọi lại, "Hôm nào bảo Hàm Hàm đến dì nhìn một chút!"

"Dạ!"

Hồng Nguyệt nhìn cánh cửa đã đóng lại khẽ thở dài, "Tiểu tử này xem ra đối với Hàm Hàm là nghiêm túc... Hais, con cháu tự có phúc của con cháu..." Nếu ông trời đã không cho đứa nhỏ gia đình trọn vẹn, bà mong Tần Hy Dương có thể cho đứa nhỏ gia đình trọn vẹn... và phải thật vui vẻ, hạnh phúc.

Đến trưa, Phó Tư Hàm thật sự chịu không được mà đến bệnh viện. Hôm nay cậu là "đường đường chính chính" đến, không mang khẩu trang cùng kính mác. Mang thức ăn đi vào bệnh viện, Phó Tư Hàm cúi đầu đi thẳng đến Khoa Cấp cứu.

Đứng trước cửa phòng, Phó Tư Hàm sờ sờ tim mình một chút, hít thở thật sâu một cái, gõ cửa.

Rất nhanh bên trong truyền đến giọng nói hòa ái, "Mời vào!"

Cánh cửa chậm rãi mở ra, Phó Tư Hàm lo lắng thò đầu vào nhỏ giọng kêu, "Dì!"

Hồng Nguyệt nhìn đứa nhỏ tròn mắt lo lắng đứng ngoài cửa trong lòng khẽ thở dài một cái, nghiêm khắc lên tiếng, "Còn không vào trong?"

"Dạ!" Cậu bước vào rồi đóng cửa lại, nhỏ giọng nói, "Dì... con, con mang bữa trưa đến cho dì!"

Bà nhìn túi thức ăn trên tay đứa nhỏ hơi nheo mắt đứng dậy, "Phải không?"

Phó Tư Hàm cúi đầu cắn cắn môi, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hồng Nguyệt, "Dì, con thích Hy Dương... Con... con xin lỗi dì! Nhưng mà con thực thích anh ấy, dì..."

Hồng Nguyệt bị đứa nhỏ dọa cho giật mình nhanh tay đỡ Phó Tư Hàm đứng lên, nhẹ giọng trách, "Đứa nhỏ này! Làm gì quỳ xuống như thế? Đến ghế ngồi xuống, quỳ mạnh như vậy đầu gối bầm rồi sao?" Bà ngừng một chút, nhíu nhíu mày, "Đến lúc đó Hy Dương lại nghĩ dì ức hϊếp con."

"Dì?" Hai mắt Phó Tư Hàm trợn tròn.

Hồng Nguyệt thở dài xoa đầu đứa nhỏ, "Lúc sáng Hy Dương có đến đây tìm dì." Nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ đều là lo lắng, bà nhẹ giọng hỏi, "Hàm Hàm, con thích Hy Dương thật sao?"

Phó Tư Hàm nhìn bà gật đầu, "Anh ấy là người đầu tiên nói muốn theo đuổi con... Là người đầu tiên ôn nhu chăm sóc con. Con thực thích anh ấy!"

Hồng Nguyệt gật đầu, nhẹ xoa mái tóc mềm mại của cậu, "Con đã đến nhà gặp ba mẹ của Hy Dương?"

"Dạ!" Phó Tư Hàm thành thật gật đầu, "Bác trai, bác gái, chị cả, anh hai đều rất tốt với con! Cũng không có ngăn cản chúng con! Còn... còn nói nếu ai dám lên tiếng dị nghị liền đánh cho họ không nói nổi!" Nghĩ nghĩ một chút, cậu cười khẽ, "A... còn có bạn của anh ấy nữa! Phong ca cùng Âu Dương ca cũng nói nếu có ai dám ức hϊếp con liền đánh cho họ kêu cha gọi mẹ!"

Hồng Nguyệt nhìn đứa nhỏ cười đến vui vẻ, xem ra không phải nói dối cũng thả lỏng tâm tình gật đầu, "Con nói như vậy thì dì yên tâm..." Lại nhìn cậu một chút, "Con bây giờ so với trước đây vui vẻ không ít, da dẻ cũng hồng hào hơn rồi! Hy Dương đã thiết lập cho con chế độ dinh dưỡng riêng đi?"

Phó Tư Hàm chớp chớp mắt, gật đầu, "Anh ấy đều nấu cơm cho con ăn! Đều là món tốt cho chứng huyết áp thấp của con!"

Bà gật đầu, chợt nhìn đến túi thức ăn có chút suy nghĩ, "Hàm Hàm."

"Dạ!"

"Con cùng Hy Dương... ở chung sao?"

Đứa nhỏ nào đó hơi chột dạ gật đầu.

Đôi mày Hồng Nguyệt hơi nhíu lại nhìn cậu, "Hai đứa... đã xảy ra chuyện gì chưa?"

"Dạ?" Phó Tư Hàm tròn mắt ngơ ngác, mãi một lúc sau hai má cậu ửng hồng lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Chưa... chưa có! Anh ấy nói... đợi con hoàn toàn thích anh ấy. Lúc đó mới tính..."

Hồng Nguyệt nhìn đứa nhỏ gật đầu xoa tóc cậu, "Ừm!" Xem ra Tần Hy Dương đối với đứa nhỏ này thật lòng yêu thương, như vậy bà yên tâm rồi.

Bà lấy phần ăn trưa của mình ra, nhẹ giọng nói, "Mang thức ăn đến cho Hy Dương đi." Đứa nhỏ mang đến ba phần, chắc chắn là đến ăn cùng người ta rồi. Vậy thì bà cũng không giữ lại làm gì!

"Dạ!" Phó Tư Hàm mỉm cười chào bà một cái đứng dậy rời đi.

"À... Lúc sáng dì nóng giận. Có tát Hy Dương một cái. Con nhớ dặn cậu ta bôi thuốc."

Cậu kinh ngạc nhìn bà một cái, nhỏ giọng "Dạ!" rồi đóng cửa lại đi đến chỗ Tần Hy Dương.

"Cốc... cốc... cốc"

"Mời vào!"

Phó Tư Hàm nhìn nam nhân mang khẩu trang ngồi trên bàn làm việc kinh ngạc nhìn mình, nhẹ giọng nói, "Em mang bữa trưa đến cho anh!"

Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ một chút, bước đến nhận lấy túi thức ăn tay kia nắm tay cậu đến ghế sô pha nhỏ, "Bảo bối, đến tìm dì sao?"

Phó Tư Hàm gật đầu, không đợi hắn hỏi, cậu tựa đầu vào ngực hắn nhẹ giọng nói, "Dì chấp nhận quan hệ của em và anh rồi!"

Hắn ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ giọng "Ừm!" một tiếng.

Đột nhiên Phó Tư Hàm ngồi dậy nhìn hắn một cái, "Anh gỡ khẩu trang ra em nhìn một chút!"

Hắn nhìn cậu một cái, trong lòng cũng đoán được dì Hồng đã nói cho cậu biết nên nhẹ nhàng gỡ khẩu trang xuống.

Phó Tư Hàm nhìn má trái hơi sưng của hắn khẽ đưa tay lên xoa nhẹ, "Đau lắm đúng không?"

Bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ của cậu, mỉm cười lắc đầu, "Không đau!" Hắn nhìn vẻ mặt cậu một vẻ không tin cười khẽ, "Nhưng bây giờ thì đau! Em hôn một cái anh liền hết đau."

Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng, bàn tay véo nhẹ má hắn một cái, "Không đứng đắn!"

Má trái đáng thương bị véo, Tần Hy Dương "Shh..." một tiếng. Liền sau đó cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ôn nhu xoa mấy cái, sau đó, bên má truyền đến cảm giác mát lạnh mềm mại. Tần Hy Dương mỉm cười ôm lấy đứa nhỏ hai má còn ửng hồng bên cạnh hôn lên môi cậu một cái.

"Bảo bối thật lợi hại! Anh hết đau thật rồi!"

Phó Tư Hàm bị hắn chọc cười đánh nhẹ lên tay hắn một cái, "Ăn trưa thôi! Em đói bụng!"

"Ừm!"

Nhìn hai người ngồi trên sô pha nhỏ ăn trưa, một khung cảnh thực hài hòa. Ngoài cửa, Hồng Nguyệt khẽ cười... Đứa nhỏ đã lớn rồi, đã biết cái gì là yêu... Đã tìm được hạnh phúc của mình rồi!

~~~ A hu hu, hôm trước về nhà nhỏ bạn ăn sanh thần. Ăn xong bỏ quên mắt ở dưới luôn 😭😭😭 Từ 4 mắt tui còn có 2 mắt.

Viết xong 2 chương này mắt hảo khó chịu... chắc ngưng một vài ngày đợi nó về nhà lấy mắt lên quá ~~~ 😭😭😭😭 Tui khổ quá mà... khổ quá mà~~~