Chương 12

Tần Hy Dương theo thói quen tỉnh dậy, chợt nhận ra trong ngực mình còn đang ôm Phó Tư Hàm. Hài tử này ngủ cũng thật nhu thuận, cả đêm nằm trong ngực hắn ngủ không nhúc nhích cũng không càng quấy, khóe môi hắn cong lên, ánh mắt ôn nhu đầy ý cười hôn lên trán hài tử.

Phó Tư Hàm hơi nhíu nhíu mày gãi gãi trán tiếp tục ngủ, Tần Hy Dương nhìn cậu vẫn không tỉnh lắc đầu cười khẽ ôm lấy cậu, nhắm mắt một lúc nữa. Hôm nay hắn ở nhà bồi cậu vậy!

Phó Tư Hàm ngủ thẳng đến bảy giờ mới tỉnh, hai mắt mơ màng nhìn xung quanh, đột nhiên đập vào mắt là bộ ngực rắn chắc. Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng cẩn thận rút cánh tay đang ôm hông Tần Hy Dương ra, trên eo bỗng bị siết lại.

"Sao lại không ôm anh nữa?"

Phó Tư Hàm đỏ mặt vỗ mấy cái lên ngực hắn, "Đã trễ rồi, phải dậy thôi!"

"Ừm!" Bác sĩ Tần tâm không cam tình không nguyện buông ra, bất quá lại hôn lên môi cậu một nụ hôn sâu.

Vài phút sau, hắn bị đẩy suýt rớt xuống giường, cậu trừng hắn một cái, cắn cắn cái môi sưng đỏ đứng dậy đi vào phòng tắm... Cái người này, thật là!

Chưa đầy một phút, cậu lại bước ra nhỏ giọng hỏi, "Hy Dương, em... đánh răng bằng cái gì bây giờ?"

"Lấy bàn chải của anh kìa!" Hắn nhìn cậu cười cười, "Hôn cũng đã hôn rồi, dùng chung có sao!"

"Hm..."

Vẫn là đứa nhỏ nào đó da mặt mỏng, hai má đỏ hồng đóng cửa phòng tắm lại... Thật, đáng yêu hết sức! Hắn nhướng mày bật cười lấy điện thoại gọi đến bệnh viện, hôm nay sẽ nghỉ ở nhà bồi hài tử một ngày.

Đợi cho hai người đánh răng rửa mặt xong, hắn xuống bếp làm bữa sáng. Phó Tư Hàm một bên phụ giúp hắn, một bên nhìn hắn bận rộn chớp mắt hỏi, "Hôm nay anh không đến bệnh viện sao?"

"Ừm!" Tần Hy Dương mỉm cười, "Ở nhà bồi em!"

"Gì chứ!" Phó Tư Hàm đỏ mặt cong môi cười, "Em đâu phải con nít!"

"Đùa em thôi, hôm nay anh xin nghỉ ở nhà giúp em thu dọn đồ đạc đến đây!"

"A..." Phó Tư Hàm gật gật đầu, "Chút nữa em cũng gọi cho Chính Văn nhờ cậu ấy xin nghỉ một buổi."

Chính Văn? Tần Hy Dương nhíu nhíu mày.

Phó Tư Hàm bật cười, "Bạn học của em, là cái người suốt một tháng quân sự mang em tới phòng y tế a!"

"Ừm!" Tần Hy Dương gật đầu cũng không có nói nữa, tắt bếp mang thức ăn ra bàn.

Chín giờ, hắn cùng cậu rời nhà đến phòng trọ của cậu thu dọn đồ đạc. Hắn nhìn quanh phòng trọ một cái... Đồ đạc thật ít, phải mua thêm cho hài tử mới được!

Cậu nhìn hắn ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Đồ của em thật sự rất ít, một mình em dọn tới trưa là xong rồi! Anh..."

Hắn nựng nựng má cậu, "Một mình em dọn tới trưa, nếu có anh thì sẽ nhanh hơn nữa. Anh là muốn em mau mau dọn đến nhà anh!"

"Ân!" Phó Tư Hàm gật đầu mỉm cười.

Thật đúng như lời hắn nói, hai người dọn đồ chưa đầy ba giờ đồng hồ đã xong hết. Hắn bê tất cả xuống xe, sau đó gặp chủ nhà trả phòng. Gã chủ nhà ban đầu không đồng ý, bảo hợp đồng thuê nhà ký chưa được bao lâu mà dọn đi thật không hay. Hắn liền không nói một lời ký tấm chi phiếu bồi thường hợp đồng rồi cùng cậu rời đi. Gã chủ nhà cầm tấm chi phiếu gãi gãi đầu nhìn theo hai người lắc đầu... Mấy năm nay những người trẻ tuổi có vẻ thích vung tiền nhỉ!

"Hy Dương!" Phó Tư Hàm nhìn hắn một cái, "Sao anh lại đưa tiền cho chú ấy nhiều thế? Chú Lưu tuy nói vậy nhưng chỉ cần năn nỉ một chút liền mềm lòng mà cho em rời đi, anh..." Càng nghĩ cậu càng tiếc tiền, hơi nhíu mày, "Thật phung phí!"

Hắn nhìn cậu cả khuôn mặt đều là xót tiền bật cười đưa tay nhéo mũi cậu, "Tiểu Hàm ngoan xót tiền cho anh vậy sau này giúp anh giữ được không? Tất cả quỹ trong nhà đều cho em giữ!"

Phó Tư Hàm đỏ mặt trừng hắn một cái, "Đừng nhéo mũi em, anh đang lái xe đó!"

Hai người về nhà, hắn đem đồ của cậu vào trong rồi quay sang nhìn cậu, "Tiểu Hàm!"

"Vâng?" Phó Tư Hàm móc quần áo của mình treo vào tủ quần áo, chớp mắt nhìn hắn.

Vị bác sĩ nào đó bước đến từ phía sau ôm lấy cậu thì thầm vào tai, "Anh nghe nói những người yêu nhau thường hay dùng đồ đôi!"

"Ân?" Phó Tư Hàm chớp chớp mắt nhón chân treo quần áo lên ngay bên cạnh quần áo của hắn.

Tần Hy Dương đen mặt cắn lên tai cậu một cái, bàn tay cầm lấy móc áo giúp cậu treo lên.

Phó Tư Hàm đỏ mặt tránh né, "A, anh sao lại cắn em?"

Vị bác sĩ nào đó không hề để ý bản thân gần ba mươi, bĩu môi làm nũng hài tử vừa bước sang tuổi mười tám, "Anh muốn cùng em dùng đồ đôi!"

Phó Tư Hàm bật cười, "Ai nha ai nha! Được rồi, dùng đồ đôi!"

"Vậy, chúng ta đi trung tâm thương mại!" Tần Hy Dương mỉm cười hôn má cậu, "Đồ này chút nữa về anh treo lên giúp em! Bây giờ chúng ta đi mua sắm thôi!"

Phó Tư Hàm trong lòng trợn mắt... Cái người này thật là!!!

Vì thế hai người rất nhanh liền cùng nhau nắm tay dạo quanh trung tâm thương mại.

"Hy Dương..." Phó Tư Hàm đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Người ta nhìn chúng ta kìa!"

"Ừm!" Tần Hy Dương dừng lại trước nơi bán khăn mặt, "Em thích kiểu nào?"

Cậu thấy hắn một bộ không quan tâm cũng bắt chước không quan tâm, cùng hắn lựa chọn khăn mặt.

"Hy Dương, kiểu này được không?"

Hắn nhìn khăn mặt màu lam nhạt có họa tiết hoa cúc trắng, đưa tay sờ cảm thấy mềm mại mỉm cười, "Ừm, em thích không?"

Cậu gật đầu cười, "Thích!"

"Anh cũng thích!" Hắn nhìn cậu ôn nhu xoa lên mái tóc mềm, "Chúng ta mua nó nhé!"

"Ân!"

Phó Tư Hàm đặc biệt thích màu lam và màu trắng, đây là đúc kết của hắn khi cùng đứa nhỏ đi mua sắm. Từ khăn mặt, khăn tắm, đồ ngủ, bàn chải đánh răng rồi ly, cốc... Tất cả đều là màu lam có họa tiết trắng hoặc vàng nhạt. Đáng yêu không sao kể xiết! Nhưng mà... hắn dùng thì hơi... ừm... có chút buồn cười?!

Lúc thanh toán, nhân viên thu ngân cầm lấy thẻ của hắn, bối rối, "Ách... tam thiếu, giám đốc đã căn dặn..."

Tần Hy Dương nhíu mày, "Cứ thu tiền đi, chuyện này tôi sẽ nói với giám đốc của cậu sau!"

Thanh toán xong, hắn cùng cậu trở về. Trên đường, cậu quay sang nhìn hắn tò mò hỏi, "Hy Dương, anh quen với giám đốc trung tâm thương mại đó sao?"

"Ừm!" Tần Hy Dương cười cười, "Sao vậy?"

Cậu thấy hắn không có ý muốn nói nữa, lắc đầu, "Không có gì!" Rồi nhoài người qua bên cửa sổ nhìn dòng xe. Chắc là bác sĩ Tần có chuyện khó nói, không sao! Cậu sẽ đợi, đợi khi nào bác sĩ Tần chịu nói, cậu sẽ lắng nghe.

. . .

Phó Tư Hàm nhìn nhìn ngôi nhà một lượt, bây giờ đâu đâu cũng có một ít đồ của cậu, còn có đồ đôi của hai người, khóe môi bất giác cong lên. Cảm giác thật thích!

Hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, hôn lên đôi má non mềm, "Rất thích đúng không?"

"Ân!" Phó Tư Hàm ra sức gật đầu, đôi mắt cong hình trăng non quay lại ôm hắn, "Hy Dương, cảm ơn anh!"

Vị bác sĩ nào đó đảo mắt, "Anh đã từng nói thế nào nhỉ?"

Phó Tư Hàm nhíu nhíu mày nghĩ một lúc, đột nhiên hai má đỏ bừng khẽ kiễng chân hôn lên môi hắn một cái xong liền rời đi.

Bác sĩ nào đó mặt dày liếc mắt, "Chưa đủ!"

"A?" Phó Tư Hàm trợn mắt.

Tần Hy Dương dùng mũi mình cọ cọ mũi cậu, "Hôn lại đi nha!"

"Anh..." Đáng ghét! Phó Tư Hàm bĩu bĩu môi, bất quá vẫn kiễng chân hôn hắn lần nữa. Chỉ là lần này gáy bị hắn giữ lại, từ một nụ hôn nhẹ chuyển thành hôn sâu môi lưỡi giao triền.

"Ưm ~ hưm ~"

Hôn xong, Tần Hy Dương vui vẻ ôm bảo bối nhi cả người mềm nhũn vào lòng đi về phòng, "Ngủ một chút nhé?"

Phó Tư Hàm tựa đầu vào ngực hắn lắc đầu, "Bây giờ ngủ tối sẽ không ngủ được!" Bây giờ cũng đã gần ba giờ chiều rồi a!

Hắn nhướng mày nhìn cậu, "Vậy nằm nghỉ ngơi, trò chuyện! Thế nào?"

"Ân!"

. . .

Tầng cao nhất Tần thị, Tần Hy Dung vừa được cấp dưới báo cáo xong mở camera lên xem. Đập vào mắt cô là hình ảnh nam nhân cao lớn tuấn lãng nắm tay một bé trai. Cả hai cùng nhau mua sắm. Đứa nhỏ thật nghe lời, mua món nào cũng đều hỏi ý kiến nam nhân, nam nhân đồng ý mới chịu mua. Thật là nhu thuận! Nhưng mà... đôi mày Tần Hy Dung khẽ nhíu.

"Chẳng lẽ đây là người Hy Dương tìm kiếm bấy lâu sao?" Lại nhìn đứa nhỏ một lần nữa, "Đứa nhỏ này... đã thành niên chưa vậy?"

Tần Hy Dung xoa xoa thái dương một lúc, nhấc điện thoại lên, "Này nhóc thối, giúp tôi điều tra một người!"

Nam nhân ngã người dựa trên ghế giám đốc, hai chân gác thẳng lên bàn, một vẻ lưu manh hỏi lại, "Ai?"

"Một đứa nhỏ, tôi gửi hình qua cho cậu! Nhớ nhanh nhanh giùm cái!"

Nam nhân nhướng mày, "Tôi giúp rồi trả công tôi thế nào đây?"

Trán Tần Hy Dung nhăn lại, cô nhu nhu đầu mày vô cùng không kiên nhẫn, "Cậu muốn thế nào? Không muốn giúp thì tôi nhờ người khác."

"Giúp chứ!" Nam nhân cười cười, "Chờ tôi, ngày mai tôi đưa thông tin tới..."

Chưa đợi người ta nói xong, Tần Hy Dung liền tắt điện thoại... Cái tên điên này! Nếu không phải nhìn quanh chỉ có mình hắn rảnh rỗi cô cũng không nhờ hắn!

Nam nhân nhìn điện thoại đã tắt chớp mắt chép miệng một cái, "Ô, lần nào cũng vậy!"

Đột nhiên điện thoại rung lên hai cái, hắn nhìn tin nhắn hứng thú mở ra xem. Bên trong là hình ảnh hai nam nhân, không, là một nam nhân một hài tử nắm tay nhau. Hắn nheo mắt, "Ôi, đây chẳng phải A Dương sao? Ai nha, A Dương cuối cùng cũng tìm được tiểu tình nhân rồi a!"

Liền sau đó nhận được thêm tin nhắn nữa, nội dung ngắn gọn: "Tra giúp đứa nhỏ kia!"

Nam nhân nhướng mày, ngón tay gõ gõ môi, "Cái bà cô này! Nhìn sơ cũng biết đứa nhỏ đủ tuổi "e hèm" rồi mà, điều với chả tra..." Dừng một chút, khóe môi hắn cong lên, "Ai, dù sao cũng là tự dâng tới miệng, mình không giúp làm sao đòi trả công được đây!"