Chương 4

Mọi người đều thấy trên vớ chân màu trắng của thiếu nữ rất nhiều máu, tựa như những đoá hoa đỏ thẳm nỡ rộ.

Trân Cô Cô từ đế giày của thiếu nữ rút ra những chiếc kim bạc ra, sắc mặt đen thui khó coi trông rất tức giận, bà đem ngân châm đưa đến trước mặt Hồng Thủy Tiên.

"Hồng Tỷ Tỷ xem đi!"

Lộng Nguyệt lúc nhìn thấy ngân châm kia liền liếc mắt qua Hương Vũ, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Cô biết mình không nên nghi ngờ người chị em tốt nhất của mình, nhưng cô không thể không nghĩ đến sự kỳ lạ tối qua của Hương Vũ.

Sắc mặt Hồng Thủy Tiên âm trầm đáng sợ, lạnh lùng liếc nhìn các cô gái xung quanh, âm thanh sắc bén hỏi: "Là ai làm?"

"Không phải ta, không phải ta!" Các thiếu nữ đồng loạt lắc đầu xua tay, đồng thanh trả lời.

Trân Cô Cô cau mày, khuyên nhủ: "Hồng Tỷ Tỷ, giờ không phải là lúc hỏi chuyện này, Linh Ngọc hiện tại bị thương thành như vậy đã không thể múa chính được nữa, phải kiếm người thay thế cô ấy."

Những lời nói của Trân Cô Cô đã kéo Hồng Thủy Tiên bình tĩnh trở lại, thời điểm đến Trần phủ biểu diễn sắp đến, trước mắt đúng thật là không phải lúc truy tìm hung thủ.

Nhưng mà, thời gian đang vội, cô kiếm đâu ra người thay thế Linh Ngọc múa chính mới là vấn đề.

"Hồng Di!"

Lúc này, Lộng Nguyệt đứng ra lên tiếng.

Hương Vũ nhíu mày nhìn Lộng Nguyệt, ngay lúc Hương Vũ cho là Lộng Nguyệt sẽ tự đề cử bản thân thay thế Linh Ngọc, Lộng Nguyệt nói: "Ca khúc này, mấy tỷ muội chúng ta chỉ có Hương Vũ là múa tốt nhất, Nguyệt Nhi thấy cô ấy có thể nhận vị trí này ạ!"

Ánh mắt Hồng Thủy Tiên dò xét nhìn Lộng Nguyệt, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hương Vũ: "Vị trí múa chính cực kỳ quan trọng, ngươi cảm thấy mình có tự tin tiếp nhận được không?"

Hương Vũ đè nén lại sự vui mừng trong lòng, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Hương Vũ có thể thử."

"Được!" Hồng Thủy Tiên đáp ứng, chuyện đã đến nước này, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đem hi vọng nhỏ nhoi này gửi trên người Hương Vũ.

Người hầu đỡ Linh Ngọc đi xem đại phu, trên sấn các cô gái tiếp tục nhảy múa. Vì thiếu đi một người nên các cô đành phải điều chỉnh chỗ đứng.

Hồng Thủy Tiên cau mày nhìn một lúc mới từ từ giản ra.

Hương Vũ mặc dù múa không bằng Linh Ngọc nhưng cũng có nét đẹp riêng.

Thế là, Hồng Thủy Tiên quyết định để Hương Vũ thay thế Linh Ngọc, chờ đại tiệc làm xong, quay về cô sẽ tra rõ chuyện hung thủ làm hại Linh Ngọc.

*****

Các cô gái thay y phục, lên xe ngựa chậm rãi đi đến Trần phủ.

Một đường tĩnh lặng không ai nói chuyện.

Đến lúc tới Trần phủ, các cô nhìn tường đỏ ngói xanh, phủ đệ to lớn, khắp nơi cây gỗ trạm khắc, đình đài phòng viện vô số, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt ước ao mà nhìn.

Ban đêm.

Trong Trần phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa, bầu trời đêm nay trăng tròn chiếu sáng, khung cảnh như phủ thêm tần hào quang.

Trong hoa viên, Trần Tri Phủ niềm nở đón khách mời vào chỗ.

Đột nhiên quản gia đi lại ghé vào tai hắn nói gì đó.

Trần Tri Phủ mặt ngạc nhiên mừng rỡ ngẩn đầu, ông thấy Thác Bạt Diễm dẫn theo thái giám tên Phùng Bình và hộ vệ đi vào.

"Hạ quan tham kiến Vương Gia." Trần Tri Phủ lập tức đi lên chấp tay nghênh đoán.

Thác Bạt Diễm cong môi khẽ cười, lạnh nhạt nói: "Trần Đại Nhân miễn lễ."

Khi ông cười lên những nếp nhăn trên mặt ông gôm lại thành một đoá hoa.