Lần gặp mặt trước cô chỉ nhìn sơ qua nên cảm thấy Lộng Nguyệt cô nương cùng Hương phu nhân mỗi người mỗi vẻ đẹp.
Nhưng lần gặp lại này, cô nhìn đến ngây người, cô cảm thấy nhan sắc Lộng Nguyệt cô nương càng thêm chói mắt, trên người phát ra một cảm giác đặc biệt khiến người gục ngã.
Nghe nói mỹ nhân mười sáu xinh đẹp trong sáng, như hoa mai mùa đông, lại như hoa sen chớm nở.
"Ngươi đến đây gặp ta là có chuyện gì?" Lộng Nguyệt nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Mai Hoa không tự chủ nhíu mày hỏi.
Mai Hoa hồi thần ngượng ngùng trả lời: "Lộng Nguyệt cô nương, Hương phi nhân ngã bệnh, muốn cô nương đến thăm nàng trò chuyện giải sầu."
"Sao đang yên lành lại bệnh? không phải mới mấy ngày trước vẫn khoẻ mạnh đấy sao?" Lộng Nguyệt nghe thấy phải đến Tuyên Vương phủ trong lòng nàng có chút kháng cự.
"Có lẽ là ban đêm ngủ tuột chăn không cẩn thận bị cảm." Mai Hoa trước khi đến đã tìm cớ xong, chỉ đợi Lộng Nguyệt hỏi là cô trả lời rành mạch.
Lộng Nguyệt suy nghĩ chút vẫn gật đầu đồng ý: " Được, ngày mai ta rảnh ta sẽ đi thăm."
"Cô nương hay là đi theo nô tì liền luôn đi! Hương phu nhân trong lúc ngủ mơ mơ màng màng kêu tên cô nương mãi thôi!" Mai Hoa tiếp tục năn nỉ không dừng.
Lộng Nguyệt thấy nàng lo lắng như vậy cũng không đành lòng: "Được rồi, ta theo ngươi một chuyến."
Mai Hoa nghe vậy lập tức vui vẻ.
"Cô nương xin mời, nô tì đã chuẩn bị xong xe ngựa, đang đợi cô bên ngoài." Mai Hoa mặt tươi cười như đoá hoa.
Lộng Nguyệt nghe vậy hơi sững người, trong lòng bất an càng lợi hại.
Nhưng đã lỡ đồng ý đi, đổi ý cũng không được, cô chỉ có thể tự trấn an bản thân rồi làm liều đi đại.
Xe ngựa một đường chạy đến Vương phủ.
Lộng Nguyệt theo Mai Hoa đi bên cửa hông vào Tuyên Vương phủ, dọc theo đường lần trước đi vào Hương viện.
Vừa bước vào, nàng đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc.
Lúc Lộng Nguyệt đang ngẩn người, cô nghe thấy giọng nói hư nhược của Hương Vũ từ trên giường: "Nguyệt Nhi đến rồi sao?"
"Là ta." Lộng Nguyệt trả lời rồi đi đến bên giường.
Mới mấy ngày không gặp, Hương Vũ bộ dạng trở nên tiều tụy như vậy, Lộng Nguyệt thấy rất đau lòng.
"Hương Vũ, ngươi sao vậy?"
"Nguyệt Nhi." Hương Vũ đưa tay ra, Lộng Nguyệt vội vàng nắm lấy, bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, Lộng Nguyệt kinh hãi.
"Sao lại lạnh như vậy?" Lộng Nguyệt hỏi.
"Ta không sao, đại phu đã xem qua, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi." Hương Vũ nói xong, cầm khăn lên che miệng ho vài cái.
Lộng Nguyệt vỗ nhẹ lưng nàng để thuận khí.
"Ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt chứ." Lúc này Lộng Nguyệt cũng không biết mình nên nói gì mới phải.
"Ta biết." Hương Vũ gật đầu cười nhẹ, cảm khái nói: "Lúc trước ở trong Minh Nguyệt phường, chỉ có Nguyệt Nhi đối với ta tốt nhất, phần nhân tình này cả đời ta đều nhớ rõ."
"Ta cũng vậy..."Cô cũng chỉ có mỗi tỷ muội tốt là Hương Vũ.
Chỉ là con đường lựa chọn khác biệt, đã định sau này mỗi người mỗi ngã.
Hai người nói chuyện lúc lâu, sau đó nha hoàn bưng vào chén thuốc, Lộng Nguyệt tự đút Hương Vũ uống, nhìn Hương Vũ nằm xuống ngủ, lúc này cô mới đứng lên đi về.
Vừa mới ra khỏi cửa viện, nàng liền gặp phải Phùng Bính.
"Phùng Công Công." Mai Hoa và Lộng Nguyệt cúi người hành lễ.
Phùng Bính không thèm nhìn Mai Hoa, ông nhìn qua Lộng Nguyệt mỉm cười nói: "Lộng Nguyệt cô nương, Vương Gia của ta muốn mời cô đến nhảy một bài góp vui."
Lộng Nguyệt căng thẳng, muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng lời chưa kịp ra đã nghe Phùng Bính nói: "Cô nương, xin mời!"