Chương 5

Đỗ Thiên Minh cực kỳ nhạy bén, đã có chủ ý trước nhưng vẫn hỏi ý kiến ta.

Ta thở dài, lắc đầu.

Đỗ Thiên Minh hiểu ý, đứng ra làm người xấu, từ chối cha ta: “Lời thánh nhân đã phán, sợ là khó có thể thay đổi. Chúng ta chỉ là dân thường, lời nói nhẹ như lông hồng, vì bình an của mọi người trong nhà, nhạc phụ nên nhịn đau từ bỏ đi. Còn nữa vì sao Thánh Thượng không ban ch*t những thị thϊếp khác mà chỉ có mình Ngạo Tuyết? Đó là vì nàng ta trong phủ cậy sủng mà kiêu, từng đ/á/nh ch*t mấy nô tỳ, ác danh truyền ra ngoài khiến thánh nhân chán ghét.”

Trước khi Vưu Ngạo Tuyết bị hành hình, cha mẹ chạy chọt khắp nơi, muốn gặp nàng ta một lần.

Nhưng muội muội hận cha mẹ không tận lực nghĩ cách cứu mình, hận một Thiên Sát Cô Tinh như ta mà giờ lại được đeo vàng đeo bạc, có trượng phu anh tuấn yêu thương, sống bình an như ý.

Vậy là trước khi ch*t, Vưu Ngạo Tuyết đột nhiên vu cáo ta cùng trượng phu tư thông với nghịch vương.

Không may là đúng lúc ấy, tàn dư của nghịch vương cũng liên tục khıêυ khí©h triều đình.

Hơn nữa một vài quan viên ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, mang những chuyện ác Đỗ Thiên Minh từng làm lập thành tấu chương, dâng lên trên.

Hoàng Đế giận dữ ra lệnh xử lý.

Nhà mẹ đẻ ta Vưu thị, nhà chồng Đỗ thị, tam tộc hai nhà tổng cộng 140 mươi mạng người, xử trảm toàn bộ!

Chuyện đời trước như hiển hiện trước mắt.

Tuy đã trùng sinh nhưng oán hận khó có thể tiêu trừ!

Lúc này, muội muội đã ngừng khóc, nhìn về phía ta, nghẹn ngào nói với cha mẹ:

“Hoàng cung, vương phủ đều là những nơi ăn thịt người không nhả xương, con không muốn bị lão Ngụy Vương kia phá đời nữa đâu, chỉ muốn sống một đời bình an thôi. Con… con muốn gả vào Đỗ gia, thương nhân là kẻ hèn, con nợ tỷ tỷ một ân tình, đời này con nguyện ý thay tỷ tỷ gả qua đó.”

Ta siết chặt tay, tiện nhân này, thấy trượng phu ta anh tuấn nhiều tiền nên lại đổi ý.

Ta làm bộ tức giận: “Ta không đồng ý, đó là phu quân của ta!”

Muội muội nghe vậy, lại khóc lóc: “Tỷ tỷ vẫn không chịu tha thứ cho muội.”

Nương ta trừng mắt: “Trước kia con nói cha mẹ bất công, oán trách Đỗ Thiên Minh kia là người thô bạo. Vậy được rồi, đời này muội muội sẽ gả vào hang sói đó, thay con chịu khổ, chúng ta sẽ tìm người đáng tin cậy dạy con đọc sách cùng cầm kỳ thi họa.”

Ta giật tóc, nổi điên: “Không… Con nhất định phải gả cho Đỗ Thiên Minh!”

Cha chỉ vào ta mặt ta, mắng: “Ngươi nhìn ngươi xem, lăn lộn khóc lóc như bọn đàn bà đanh đá ngoài chợ! Ngươi nhường muội muội một chút thì đã làm sao?”

Ta phẫn nộ khóc lóc, trong lòng lại cười thầm.

Nhường… đương nhiên là muốn nhường rồi.

Nhưng mà cha, nương, muội muội nữa.

Có một bí mật các người không biết, ta từng gả cho hai Đỗ Thiên Minh.

Đỗ Thiên Minh đầu tiên là ác bá tà d/â///m vô sỉ.

Đỗ Thiên Minh thứ hai là một nam nhân khác.

Ta nhìn về phía Vưu Ngạo Tuyết, cố ý kí©h thí©ɧ nàng ta: “Ta nói cho ngươi biết, Đỗ Thiên Minh kiếp trước kiếp này đều chỉ yêu mình ta, chàng vì ta mà thay đổi tâm tính, bỏ hết tật xấu. Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai, ngươi có cái gì đáng lọt vào mắt chàng.”

Vưu Ngạo Tuyết nhếch môi cười nhạt, đưa tay vuốt tóc: “Chắc tỷ tỷ quên đời trước muội từng làm mưa làm gió trong vương phủ, vương gia cực kỳ sủng ái muội, nữ nhân thua dưới tay muội nhiều không đếm xuể.”

Ta nhịn cười.

Hay lắm, muội muội nhất định phải duy trì sự tự tin này đấy nha.