Sâu bên trong hẻm núi có một hang động nhỏ được đυ.c khoét nhân tạo, cửa động mang hình dáng vòm cung, mặt trên rũ xuống rất nhiều dây leo và cây cối, động sâu hun hút và tối om tạo nên một cảm giác nghẹt thở và rợn người, trên vách đá của hai bên thạch động còn khắc ấn rất nhiều móng vuốt và dấu chân.
Tịch Thần đi đến nơi này và thấy tình hình xung quanh, chân mày bất thình lình nhăn lại, ánh mắt nổi lên cảnh giác.
Nơi này đã là ngõ cụt.
Nàng vẫn chưa hấp tấp đi vào động, mà trước tiên điều khiển vài sợi tinh thần lực len lỏi vào trong thám thính tình hình.
Tinh thần lực là một thứ rất thần kỳ, tựa như đôi mắt vậy, có thể âm thầm thu hết mọi quang cảnh rồi truyền về cho nàng.
Trong đầu lóe qua vài bức hình ảnh, nhưng đều mờ ảo không rõ ràng, Tịch Thần chỉ có thể một bên xem, một bên suy đoán trong động sẽ xuất hiện thứ gì.
Đến một cái ngã rẽ, Tịch Thần lại ra lệnh cho tinh thần lực phân ra làm ba, đi theo ba hướng khác nhau.
Không bao lâu sau, bất chợt ánh mắt của nàng trở nên tối lại.
Tinh thần lực cùng nàng cắt đứt.
Nhưng vẫn để cho nàng kịp bắt giữ được một hình ảnh trọng điểm!
Tịch Thần mím môi căng thẳng, ma lực hội tụ nơi gót chân, nàng thi triển Tật Phong Thuật chạy vào trong động, ngắm một hướng mà đi.
Một chỗ nào đó trong động.
Kỳ Văn Thư một tay ôm lấy hông của Chu Bằng, tay còn lại cầm lấy chủy thủ, thần sắc căng chặt ngó tới ngó lui, phòng bị cho tập kích bất ngờ.
Lưng áo và tay áo của hắn đều dính máu tươi, nhưng không phải máu của hắn, mà là máu của Chu Bằng.
Chu Bằng lúc này đã xem như hôn mê một nửa, ánh mắt mê mang, chân tay xụi lơ, ngực phải có một lổ thủng lớn chảy máu ồ ạt được tạm quấn bởi mảnh vải thô xé ra từ ống quần của Kỳ Văn Thư, nhưng máu tươi đã thấm ướt cả mảnh vải, rỉ ra bên ngoài.
Sắc mặt của Chu Bằng trắng nhợt, không còn chút hồng hào, hắn yếu ớt thì thào, muốn gỡ ra cánh tay đang đỡ mình:
“Văn Thư! Đệ… đệ không nên đến đây… đây là một cái bẫy… đệ không phải là đối thủ của chúng. Mặc kệ ta! Đệ mau chạy đi, nếu không chúng ta đều sẽ táng thân nơi này!”
Hốc mắt đỏ bừng, hai dòng nhiệt lệ như muốn tuôn rơi nhưng lại bị Kỳ Văn Thư ép ngược trở về, hắn cố gắng làm cho giọng mình không run rẩy, trấn an nói:
“Đại ca đừng nói như vậy, đệ sẽ không bỏ mặc đại ca đâu! Có chết thì cùng chết!”
Chu Bằng cười khổ, khóe môi bắt đầu có máu tươi rỉ ra, hắn nói trong cay đắng:
“Văn Thư, đệ không phải vẫn luôn nghe lời đại ca sao? Vì sao lần này lại ương bướng như thế? Nếu đệ có mệnh hệ gì, thì tiểu Nhã phải làm sao đây?”
Hai chữ này, quả nhiên chọc trúng nơi mẫn cảm nhất của Kỳ Văn Thư, nước mắt bị hắn nén vào trong rốt cuộc chịu không nổi mà vỡ òa trong tức khắc, hắn vừa khóc vừa kiên định nói:
“Nhất định sẽ có cách mà! Đại ca phải tin tưởng, đệ nhất định có thể mang đại ca an toàn đi ra ngoài!”
Hắn tự thôi miên chính mình, dù thế nào hôm nay hắn cũng phải liều mạng.
Vù vù!
Gió lạnh thổi tới, kèm theo móng vuốt sắc nhọn cắt qua không khí, Kỳ Văn Thư cầm chủy thủ chém lung tung về phía trước, lực lượng bay loạn xạ, nhưng không có một chiêu nào trúng mục tiêu.
Móng vuốt sượt qua bả vai của hắn, lấy đi một vệt máu dài.
Kỳ Văn Thư đau đến nghiến răng một tiếng, tay cầm chủy thủ hơi run rẩy, hắn mang theo Chu Bằng lùi về phía sau.
Chu Bằng cảm thấy mí mắt trầm trọng, cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, nhưng hắn không thể gục ngã ngay lúc này, hắn còn có nỗi lo lớn hơn.
“Văn Thư, nhân lúc con yêu thú này còn hứng thú chơi đùa với chúng ta, đệ mau chạy đi, ta sẽ ở lại cầm chân nó giúp đệ!”
Chu Bằng vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ, người của cả đoàn đã bị con quái vật kia diệt sạch, hắn cũng sẽ không thể tránh thoát khỏi kiếp nạn này. Cho nên, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn vẫn hi vọng Kỳ Văn Thư có thể sống sót rời khỏi đây.
Đứa nhỏ này còn có vướng bận, mà hắn…
Đã không còn gì luyến lưu trên đời!
Vừa nói xong, Chu Bằng vực dậy chút sức lực cuối cùng, đẩy mạnh Kỳ Văn Thư ra chỗ khác, còn bản thân hắn lại móc ra viên đạn pháo duy nhất trong ngực, kíp nổ chốt mở.
Oanh!
Một tiếng nổ rung trời lại như pháo hoa sáng lạn in thật sâu vào đôi mắt, vào trong lòng của Kỳ Văn Thư, thân thể của Chu Bằng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, trước khi mọi thứ nhạt nhòa, Kỳ Văn Thư còn nhìn thấy một nụ cười hiền từ trên khuôn mặt người kia.
“Không…” Kỳ Văn Thư tê tâm liệt phế gào lên một tiếng, hốc mắt đỏ rực như một con thú bị bỏ rơi, hắn quỳ xuống tại chỗ, chết lặng nhìn tình cảnh trước mắt.
Một người anh, một người cha, một người bạn kề cận hắn mười mấy năm, nay lại vì bảo toàn cho hắn mà hi sinh.
Là hắn quá vô năng, quá vô dụng, làm liên lụy tới đại ca, làm liên lụy tới mọi người.
Kỳ Văn Thư khóc đã rồi cười, cười đã rồi khóc, thê lương bao trùm nỗi lòng hắn, nên một mạt nguy hiểm tiếp cận, hắn cũng chưa nhận ra.
Một đạo bóng đen khổng lồ từ trên phủ xuống, mang theo hơi thở lạnh lẽo hắc ám. Kỳ Văn Thư rùng mình ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một đôi mắt đỏ rực của loài yêu thú hung bạo, toàn thân của nó màu đen, hoa văn trên da ánh lên màu rêu sậm, cái đuôi dài kiêu ngạo hất lên, nó lúc này phun xà tín tử, ánh mặt đỏ rực nhìn hắn đầy giận dữ.
Kỳ Văn Thư run lên, da đầu tê dại, đau lòng nhanh chóng bị kinh hãi thay thế.
Đại ca đã sử dụng hai viên Liệt Diễm Pháo, vậy mà nó không chút sức mẻ nào?
Đây rốt cuộc là yêu thú nghịch thiên cỡ gì?
Kỳ Văn Thư liếc mắt thấy chủy thủ của hắn rơi ở cách đó không xa, liền dự tính xoay người đi lấy.
Nhưng, cặp mắt của xà yêu lóe qua một sợi khinh thường, cái đuôi vυ"t qua không khí, nhanh chóng câu lấy cổ của Kỳ Văn Thư.
Cổ bị bóp nghẹt, Kỳ Văn Thư không bao lâu đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn đưa hai tay lên cổ, cố tình cào cấu cái đuôi của xà yêu, nhưng nó giống như không cảm nhận được đau đớn, không buông lỏng chút nào.
Không cam lòng, phẫn nộ tràn ngập đáy lòng, làm cho Kỳ Văn Thư ở giấy phút cuối cùng bật dậy sức cầu sinh, hắn trực tiếp cúi đầu, dùng hàm răng cắn chặt lên cái đuôi của xà yêu.
Hung ác ngấu nghiến, phảng phất muốn cắn đứt cái đuôi đang siết chặt hắn ra mới thôi!
Xà yêu đã mất hết nhẫn nại, trong cơn bực tức, nó điều động cái đuôi, nắm chặt cái cổ của Kỳ Văn Thư ném văng ra.
Kỳ Văn Thư như cánh diều đứt dây, đập mạnh vào vách tường, phần lưng đau rát, lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nằm sấp đứng lên không nổi.
Nhưng ánh mắt lại cực kỳ phẫn hận nhìn con xà yêu đang bước đến gần.
“Nhân loại, là các ngươi chọc đến ta trước, ngang nhiên xâm phạm địa bàn của bản tôn, các ngươi phải dùng sinh mệnh của mình để bồi tội!”
Xà yêu liếʍ môi, trực tiếp nói tiếng người, ánh mắt ghét bỏ nhìn Kỳ Văn Thư:
“Tuy rằng thực lực yếu chút, nhưng tâm tư đơn thuần. Xà tộc chúng ta thích nhất chính là tâm tư thuần tịnh, ăn vào khẳng định sẽ tăng tưởng tu vi một mảng lớn. Nào! Đến đây đi người thiếu niên, trở thành chất dinh dưỡng của bản tôn, là vinh hạnh lớn nhất đời ngươi.”
Xà yêu khè lưỡi, từ từ há cái miệng lớn, chuẩn bị nuốt chửng con mồi.
Ngay trong lúc Kỳ Văn Thư tuyệt vọng nhất, thì thình lình từ phía sau của xà yêu, hắn lờ mờ thấy được một vòng sáng như trăng rằm hiện lên, đằng sau ánh sáng thấp thoáng một bóng người tà áo phập phồng, tóc đen bay múa, tay nâng quyền trượng.
Tim của Kỳ Văn Thư bỗng chốc ngừng đập, sau đó mừng như điên. Hắn bất chấp thương thế, dùng giọng điệu khàn đặc cầu cứu:
“Cứu… cứu ta với!”
Tiên nhân, hắn hôm nay lại thấy được tiên nhân, trời ạ!