Chương 5: Thông lệ hối thúc kết hôn

Tuy là bác sĩ không có hai ngày nghỉ cuối tuần nhưng mà trong lòng cũng rất hi vọng có thể đến Chủ Nhật để nghỉ ngơi ở bên cạnh người nhà. Bác sĩ trẻ lại càng không nói tới, mỗi ngày bận rộn đến mức chăm sóc bạn gái toàn chọn vào Chủ Nhật để hẹn hò gắn bó tình cảm.

Ba mẹ Mẫn Nguyệt đều là bác sĩ, từ nhỏ đã không có khái niệm Chủ Nhật, nếu không phải Hứa Mạch cố ý nhắc tới thì thậm chí nàng đều quên hôm nay đã là thứ Sáu.

Vì vậy nàng vô cùng chân thành trả lời: "Sư phụ yên tâm, em nhất định không ra ngoài chơi, an tâm ngốc ở nhà học tập"

Chủ nhiệm Trịnh hôm nay được mời đi hội chẩn, mới vừa trở về mở cửa ra thì nghe được nàng nói như vậy, cười ha hả nói tiếp: "Thanh niên tiến bộ là chuyện tốt, nhưng mà đừng vì công tác mà ảnh hưởng đến cá nhân, có hẹn thì cứ đi đi, bác giúp cháu xin nghỉ với sư phụ của cháu"

Mẫn Nguyệt nói: "Chủ nhiệm, cháu không có hẹn đâu"

Chủ nhiệm Trịnh đã là giáo sư bình án mấy năm, thường thường sẽ đến Viện y học dạy mấy tiết, tiếp xúc nhiều với với một đám trẻ tuổi vừa 20, học được không ít câu nói trên mạng. Ông đùa nói: "Lẽ nào cháu là độc thân quý tộc?"

Mẫn Nguyệt nói: "Chủ nhiệm, cháu biết bác thật ra muốn nói "cẩu độc thân", sợ không dễ nghe mới đổi thành "độc thân quý tốc". Không có gì đâu, bác cứ nói thẳng là được rồi. Hiện tại giới tri thức cấp cao rất nhiều người đều là độc thân, cháu độc thân, cháu còn rất kiêu ngạo"

"Tiểu quỷ ranh mãnh" Chủ nhiệm Trịnh phối hợp cười cười, nghiêm mặt nói: "Đúng thật là bây giờ xã hội có rất nhiều nhân tài bằng cấp cao đều không muốn kết hôn, khi kết hôn cũng có không ít người lựa chọn không tìиɧ ɖu͙©, cứ như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng gì với xã hội không thì bác không đánh giá. Nhưng mà con người dù sao cũng là động vật quần cư, sinh hoạt một mình khó tránh khỏi cô độc. Bác nói rõ trước, bác không phải hối thúc kết hôn, bác chỉ là đề xuất một chút thôi"

"Làm nghề này như chúng ta quá bận rộn, thời gian cá nhân đều rất ít. Rất nhiều người một lòng cúi đầu vào công việc, khi chợt nhận ra, chức danh cao nhưng vẫn cô đơn, mùa đông khắc nghiệt, tan ca đêm đến cả một chén cháo cũng ăn không nổi"

"Bao nhiêu người cẩn thận tỉ mỉ với bệnh nhân, một chút biến hóa của bệnh tình đều để bụng đến canh giữ ở bệnh viện không chịu tan làm. Nhưng mà đối xử với chính mình như vậy lại không hề có trách nhiệm, bị bệnh cũng gắng gượng. Năm ngoái Khoa Ung Bướu có một Phó Chủ nhiệm kiểm tra sức khỏe ra bị ung thư thực quản. Chính mình là chuyên gia của phương diện này, làm cả đời, thế nhưng chậm chạp không phát hiện dị thường trong cơ thể của mình..."

Mẫn Nguyệt cũng có nghe qua chuyện này, phẫu thuật cắt bỏ đều làm ở bệnh viện này, bác sĩ ngày xưa biến thành người bệnh, dẫn tới một phen sụt sùi.

Rất nhiều bác sĩ vì quá bận mà không tham gia kiểm tra sức khỏe, nghe nói sau sự việc này đều nhao nhao đi kiểm tra bổ sung. Nhưng mà nhiệt huyết quan tâm sức khỏe bản thân duy trì mấy tháng lại bị từng ngày từng ngày bận rộn làm tiêu hao hết.

Tuổi tác của Chủ nhiệm Trịnh đã lớn, còn là nhân vật cao cấp trong các giám đốc của bệnh viện, cho nên rất lo lắng với sức khỏe của nhóm thanh niên, nói tới nói lui, tâm tình cũng kích động. Bình tĩnh lại mới thở dài, hỏi: "Mẫn Nguyệt, cháu nói xem, ông ấy là chuyên gia phương diện khối u, vậy sao mãi đến khi bản thân mắc ung thư thực quản giai đoạn giữa lại không hề phát hiện?"

Ung thư thực quản cũng không nóng lên giống cảm cúm, nói đến là đến, cũng không có triệu chứng điển hình của ung thư, ít nhất cũng phải mấy năm.

Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút, đáp: "Cháu cảm giác bác ấy không phải là không phát hiện bản thân có bất thường, chỉ là không có chú ý tới mà xem nhẹ đi. Bác sĩ gặp nhiều loại bệnh, rất nhiều bệnh trong mắt bệnh nhân đều nghiêm trọng, trong mắt chúng ta đều là việc nhỏ. Cho nên bác ấy cho dù cảm thấy nuốt không thoải mái cũng không có nói, cho nên bỏ qua"

"Không sai!" Chủ nhiệm Trịnh gật đầu, nói lời thấm thía: "Bác sĩ rất dễ bỏ qua bất thường trong bản thân mình, ý chính là, hơn ai hết bác sĩ là người cần có người bên cạnh quan tâm nhất"

Ông nhìn Hứa mạch đang ngồi yên tĩnh, mạnh mẽ mà thong thả vỗ vai đối phương: "Bác sĩ cởi blouse trắng ra cũng là người thường, cũng sẽ cô đơn, cũng sẽ sinh bệnh. Bác biết thời đại thay đổi, thanh niên các cháu không hề câu nệ kết hôn sinh con, có người liều mạng với sự nghiệp, có người hưởng thụ thoải mái một mình. Nhưng mà dựa theo suy nghĩ của một ông già như bác, bác vẫn hi vọng có người quan tâm cháu biết lạnh biết nóng, tối tan làm có thể ăn một chén cháo"

Đường nhìn của Mẫn Nguyệt quay tròn giữa Chủ nhiệm Trịnh và Hứa Mạch.

Hả? Đây là tình huống gì?

Hứa Mạch mở miệng nói: "Mẫn Nguyệt, Chủ Nhật em có thể ra ngoài đi hẹn"

"A...." Mẫn Nguyệt cảm thấy bầu không khí không đúng, không có nói nữa.

"Bác là nói cho ai nghe, cháu lại giả vờ như không hiểu" Chủ nhiệm Trịnh tức giận đến lông mi run rẩy, xoay người khoát tay đi.

Gương mặt Hứa Mạch vẫn lạnh như cũ, nhìn không ra chút gợn sóng nào.

Mẫn Nguyệt nháy mắt ra hiệu với Trần Tư Điềm ở xa xa, đây là chuyện gì vậy?

Trần Tư Điềm lấy điện thoại nhanh chóng gõ chữ, sau đó tỏ ý nàng xem điện thoại.

Mẫn Nguyệt lén Hứa Mạch mở wechat ra, nhìn thấy một tin nhắn riêng "Thông lệ hối thúc kết hôn của Khoa Ngoại L*иg Ngực, chuyện không liên quan đến em đâu"

Mẫn Nguyệt trả lời: "Hối thúc kết hôn? Chủ nhiệm hối thúc sư phụ em kết hôn sao?"

Đối phương lại gửi một cái: "Sư phụ em là đóa hoa cao xa của bệnh viện, bao nhiêu tre già măng mọc đều đang trên đường theo đuổi. Cái này có không ít chuyện thú vị, hôm nào cưng mời tỷ tỷ ăn cơm, tỷ tỷ sẽ nhẹ nhàng nói với cưng"

Mấy giấy sau lại thêm một câu: "Đúng rồi, tặng trước cho em một câu bát quái—Bác sĩ Tằng tiến tu của ở khoa chúng ta hiện tại là người theo đuổi số một của sư phụ em đó"

Mẫn Nguyệt nhíu mày: "Số một?"

"Đúng, phía sau còn số 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 nữa. Tiểu Minh Nguyệt, tình địch của em còn rất nhiều, phải cố gắng nha!"

Trần Tư Điềm gửi một biểu cảm, là một con mèo hoa văn khinh bỉ, người đứng thẳng, hai tay cầm một đóa hoa đỏ thẫm, thắt lưng xoat xoay, hô cố gắng lên.

Cái gì với cái gì đây. Mẫn Nguyệt chuẩn bị khóa màn hình, điện thoại lại rung lên, có một tin nhắn mới.

Thẩm Phi: "Tan ca đừng về, chị tới tìm em"

Mẫn Nguyệt trả lời biểu cảm con husky đưa tay ok, chiều hôm đó nàng bận rộn đến mức chân không chạm đất, thành công đem chuyện này quên đến sa mạc Takla Makan.

Thời tiết nóng, vi khuẩn dễ dàng sinh sôi, Mẫn Nguyệt liên tục giúp ba bệnh nhân xử lý vết mổ nhiễm trùng, thay thuốc mới, cho dù cách tầng khẩu trang nhưng đều nghe thấy được mùi mủ dịch hôi tanh cùng mùi cồn iot.

Ra khỏi phòng bệnh kim đồng hồ đã chỉ qua 7 giờ. Mẫn Nguyệt tháo khẩu trang xuống, chuẩn bị rửa mặt rồi tan ca. Khi đi qua quầy y tá, nhìn thấy bóng người quen thuộc.

"Đây là màu nam tính của YSL sao? Cô thoa cái này thật đẹp. Phấn nền là của thương hiệu nào vậy?" tay người nọ vuốt nhẹ dọc theo gương mặt của tiểu y tá, trong mắt đầy tình ý, khóe miệng mỉm cười: "Không có đánh phấn nền? Da của cô thật tốt, đều nhìn không thấy lỗ chân lông"

Vừa nói đầu ngón tay vừa tìm kiếm trên môi tiểu y tá, nhẹ nhàng xoa: "Viên môi của cô thật đẹp, rất hợp để hôn"

Mặt của tiểu y tá càng lúc càng đỏ.

"E hèm" Mẫn Nguyệt không nhìn nổi, tằng hắng lên tiếng: "Thẩm Phi, sao chị lại tới đây?"

"Không phải nói trên wechat rồi sao, chị muốn tới tìm em" Thẩm Phi lưu luyến rời bàn tay khỏi gương mặt của tiểu y tá, nhíu mày trìu mến, xoay lại nhìn Mẫn Nguyệt "Em nỡ để chị chờ nha"

Mẫn Nguyệt ghét bỏ thẳng thừng nhíu mày: "Đừng, buồn nôn quá, bình thường chút đi"

Thẩm Phi nhanh như gió chạy đến trước mặt nàng, vung cánh tay lên bả vai Mẫn Nguyệt, kéo nàng đi ra ngoài: "Chị đã chờ em từ năm giờ rưỡi đến bây giờ, sắp chết đói rồi, mau mời chị ăn cơm đi"

"Em còn chưa thay đồ, chị chờ em chút" Mẫn Nguyệt xoay ra phía sau, linh hoạt trốn khỏi cánh tay nàng, đi đến phòng nghỉ theo hướng ngược lại.

"Ai, hẹn hò với nữ nhân chính là một chữ "chờ" " Thẩm Phi hết cách, không tình nguyện theo sát phía sau nhưng bị Mẫn Nguyệt nhốt bên ngoài cửa phòng nghỉ.

Đứng đến buồn chán, Thẩm Phi lấy điện thoại lướt weibo, xem tiết mục ngắn của blogger hài hước đỡ buồn.

Nàng mới vừa cắt tóc, đem mái tóc dài trước đây cắt đến ngang qua vai, vừa cúi đầu tóc liền phủ xuống. Nàng ngại vướng bận, tiện tay đem tóc vén ra sau gáy, nhưng thoáng chốc lại phủ xuống lần nữa.

Vén đến lần thứ ba Thẩm Phi dần cảm thấy phiền, muốn cột lên nhưng ánh mắt lại bị nội dung weibo hấp dẫn nên nàng dán mắt vào màn hình.

Bỗng nhiên, mái tóc chọc người phiền toái biến mất khỏi tầm nhìn, Thẩm Phi kỳ quái ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ nhân mặc áo blouse trắng cười tủm tỉm đứng trước mặt, trong tay còn nắm chặt những lọn tóc không thành thật của nàng.

"Làm phiền cô rồi" Thẩm Phi nâng tay đem tóc rút ra, thầm nghĩ đây là bác sĩ khoa nào, còn nhiệt tình như vậy.

Ánh mắt quan sát lên thẻ công tác trước ngực đối phương, vừa nhìn tới, à, Khoa Ngoại L*иg Ngực, tên là Trần Tư Điềm, cũng giống như nàng, là bác sĩ chủ trị.

Ánh mắt theo blouse trắng nhìn lên trên, phát hiện đối phương đang quang minh chính đại nhìn nàng, ánh mắt lộ ra hàm xúc không rõ.

"Tim cô khó chịu sao? Đi, vào đây nằm, tôi kiểm tra giúp cô" đối phương chớp mắt vài cái với nàng.

Thẩm Phi hiểu rồi, người này, đang trêu chọc nàng!

Cho đến bây giờ tình trường của Thẩm Phi chưa từng nổi gió bỗng trong nháy mắt bị kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu, lúc này trái lại đùa nói: "Thủ pháp của khoa ngoại thô lỗ quá, không hiểu phong tình, theo tôi đến khoa nội để cô thử nghiệm bàn tay phải của Chúa"

Trần Tư Điềm sửng sốt, lui về sau nửa bước: "Cô ở Khoa Nội Tim Mạch?"

Cót két một tiếng, Mẫn Nguyệt thay đồ xong bước ra, ngẩng đầu liền thấy hai người đứng ở cửa, hơn nữa bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm "Hai người đang làm gì vậy?"

"Không có gì, chị nói đưa bác sĩ chủ trị này đến Khoa Nội Tim Mạch chúng ta giao lưu" Thẩm Phi thuận miệng nói "Em thay đồ để chị đợi cả buổi, còn tưởng là em vì theo chị hẹn hò mới thay đồ trang điểm, kết quả em ăn mặc như học sinh trung học"

Thẩm Phi mang giày cao gói 8cm, dùng mũi giày đá giày vải của Mẫn Nguyệt: "Giày này không phải em mua lúc năm hai Đại học à, sao còn mang thế?"

"Chất lượng tốt, đi thoải mái, em thích mang" Mẫn Nguyệt dỗi ngược lại "Chị mang giày cao gót, cẩn thận bệnh nhân cứ trách chị gây ồn ào"

Các nàng thường xuyên khinh thường lẫn nhau, Trần Tư Điềm ở một bên nghe ra quan hệ của hai người không bình thường, chen vào hỏi: "Đây là bạn của em à?"

Mẫn Nguyệt lúc này mới nhớ tới còn chưa giới thiệu, vội nói: "Đây là bạn từ nhỏ của em, Thẩm Phi, kiếm cơm ở Khoa Nội Tim Mạch của bệnh viện chúng ta. Người này là Trần Tư Điềm, là lão sư từng dẫn dắt em"

Trần Tư Điềm bất mãn nói: "Ai, nói chị là đã từng, có ý gì đây? Nào có ai giới thiệu như thế"

Thẩm Phi xì một tiếng, cười nói: "Hóa ra cô chính là bác sĩ chủ trị bị Chủ nhiệm Hứa hủy bỏ tư cách dẫn dắt đó hả, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu"

"Cái gì ngưỡng mộ đã lâu, chuyện hai ngày trước... làm sao Khoa Nội Tim Mạch đều biết hết rồi? Là ai truyền ra?" tin tức không hay truyền đi nhanh chóng, Trần Tư Điềm không nhịn được nói sang chuyện khác: "Sao tôi lại chưa từng thấy cô ở Khoa Nội Tim Mạch? Mới tới sao?"

"Vậy chỉ có thể chứng minh số lần cô đến Khoa Nội Tim Mạch quá ít rồi. Tôi cũng không phải là thực tập sinh, tuy là tôi và A Nguyệt là bạn từ nhỏ, nhưng lớn hơn em ấy mấy tuổi, năm ngoái đã lên chủ trị"

Trần Tư Điềm thấy nàng trang điểm chói lọi, một bên thầm nói em gái này xinh đẹp như vậy không có khả năng không có ấn tượng, một bên vờ như không quan tâm hỏi cái khác: "Hai người muốn đi hẹn hò à?"

"Ăn cơm thôi" hai người đồng thanh nói, Thẩm Phi thêm vào một câu: "Em ấy mặc như vậy, không đạt tiêu chuẩn hẹn hò với tôi"

Mẫn Nguyệt vừa định dỗi trở về, liếc mắt nhìn thấy Hứa Mạch đi về hướng này, lập tức nghiêm thành gốc cây hướng dương, đoan chính kêu một tiếng: "Sư phụ"

Hứa Mạch cận thị nhẹ, cách khá xa thì không thấy rõ người, tìm theo tiếng vọng đến đây, vì không có tiêu điểm, ánh mắt nhu hòa như phủ một tầng sương mù. Đợi đến gần vài bước đoàn sương mờ mịt dần ngưng tụ thành trong suốt, đèn hành lang phản chiếu một đường sáng trắng.

Nàng nhìn thấy Mẫn Nguyệt, khóe miệng tuy không có cười nhưng ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều. Phảng phất như đóa hoa lê tuyết trắng, nhẹ nhàng bay xuống nước, nổi lên sóng quang lấp lánh.