Chương 49: Người to lớn

Beta: Hina

Sau khi đỡ Hứa Mạch trở lại phòng nghỉ, đợi đối phương nằm xuống xong Mẫn Nguyệt đi lấy thau nước nóng, chuẩn bị ngâm chân cho cô, không nghĩ tới chỉ mới qua vài phút mà cô đã ngủ mất rồi.

Hứa Mạch không có đắp chăn mà chỉ cởi giày, nửa người trên nằm nghiêng trên giường, còn hai chân thì chống ở dưới giường, chân trần đạp trên dép, chỉ để lộ nửa gót chân ra ngoài sàn nhà.

Cô đứng rất lâu, hai chân đã sưng phù lên, dép cũng không mang vừa nữa.

Trong lòng Mẫn Nguyệt giống như bị kim đâm mơ hồ đau, nàng để thau nước nóng bên chân Hứa Mạch, cúi người xuống muốn kéo ống quần Hứa Mạch lên cao để tránh làm ướt khi ngâm chân.

Lúc cuộn ống quần lên, làm lộ ra làn da cẳng chân bên trong, Mẫn Nguyệt nhìn thấy lập tức hít một ngụm khí lạnh, hai tay cứng đờ lại. Cuộn lên thêm vài lớp nữa, khi nhìn thấy cả đầu gối đều xuất hiện trước mắt, viền mắt Mẫn Nguyệt lập tức đỏ lên.

Lần đó khi xem phim cùng nhau Hứa Mạch mặc một chiếc váy, để lộ đôi chân trắng nõn, trơn bóng xinh đẹp như ngà. Mà bây giờ, chân của Hứa Mạch lại sưng phù lên một vòng lớn, các điểm phồng trải rộng khắp chân, nhìn thấy mà giật mình.

Mũi Mẫn Nguyệt đau xót, nàng khổ sở rơi một hàng nước mắt.

Người khác chỉ nhìn hình ảnh sư phụ của nàng ở trên bàn phẫu thuật như thế nào, chứ không ai biết sư phụ trước khi lên bàn phẫu thuật phải thức đêm chuẩn bị nhiều thế nào, sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật lại mệt mỏi thành bộ dạng gì.

Vừa rồi ở hành lang, Hứa Mạch gần như không thể đứng vững, cả người đều dựa vào nàng. Lúc đó khi nàng ôm Hứa Mạch cảm thấy đối phương thật gầy, cho dù có mặc trang phục mùa đông thì ở thắt lưng chỉ cần vung nhẹ cánh tay là có thể ôm được.

Mệt mỏi đến tận cùng như vậy, Hứa Mạch gần như hư thoát (*), sau này nàng không bao giờ bằng lòng nhìn thấy Hứa Mạch như thế này nữa.

(*) Hư thoát: triệu chứng hạ đường huyết do mất máu, mất nước.

Hứa Mạch không biết chăm sóc bản thân, luôn để chính mình chịu khổ, cơ thể của mình thì không thèm để ý, nhưng Hứa Mạch nào có biết sẽ có người đau vì mình.

Mẫn Nguyệt lén lút rơi nước mắt, lúc này chợt nghe cánh cửa sau lưng mở ra, vội vàng giơ tay áo lên lau đi.

"Hoa của Bác sĩ Tằng và Bác sĩ Tống đưa tới, kêu chị đem giúp đến..." Trần Tư Điềm ôm hai bó hoa đẩy cửa đi vào, đến khi nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Mẫn Nguyệt thoáng chốc im lặng lại.

Mẫn Nguyệt nhìn như bình tĩnh đứng lên, âm thanh có chút nghe không rõ nói: "Sư phụ em ngủ rồi"

"À, cô ấy mệt mỏi quá rồi, ngủ xong có thể bổ sung thể lực" Trần Tư Điềm nhỏ giọng nói xong thì cẩn thận đi vào phòng, động tác cực kì nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi đến gần nhìn thấy hai chân của Hứa Mạch, lông mi Trần Tư Điềm cau lại, cảm thán: "Mặc gia quá liều mạng, tuy là chị rất hâm mộ những bó hoa tươi và tiếng vỗ tay dành cho cô ấy, nhưng mà chị nói thật nha, chị không ngoan cố đối xử với bản thân mình như cô ấy được"

Trần Tư Điềm đem hoa để lên cái bàn vuông nhỏ bên cạnh cửa sổ, nhìn tư thế của Mẫn Nguyệt phỏng chừng là không dự định rời đi, liền hỏi: "Em ở lại đây chăm sóc Mặc gia sao?"

"Ừm, em lo cho sư phụ"

"Lấy khăn nóng đắp lên chân cho cô ấy, rồi xoa bóp một chút, bằng không ngày mai đôi chân này coi như phế, không đi được đâu" Trần Tư Điềm cũng đã từng đứng phẫu thuật trong thời gian rất dài nên tương đối có kinh nghiệm, nàng đưa tay đè lên đùi Mẫn Nguyệt làm mẫu nên xoa bóp thế nào thì có hiệu quả tốt.

Nhìn thấy thời gian đã rất muộn nên Trần Tư Điềm chuẩn bị ra về: "Chị về đây, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi"

Trần Tư Điềm đi rồi, Mẫn Nguyệt khóa trái cửa phòng nghỉ, nàng giúp Hứa Mạch lau sạch chân, kéo chân đặt trên giường, nhúng hai cái khăn nóng để lên hai bên, nàng nửa quỳ ngồi bên giường dùng thủ pháp vừa học được giúp Hứa Mạch xoa bóp thả lỏng bắp thịt.

Lực cánh tay của Mẫn Nguyệt không nhỏ, nếu đổi lại lúc bình thường thì đã sớm đánh thức đối phương rồi. Nhưng Hứa Mạch quá mệt mỏi, ngủ quá trầm, Mẫn Nguyệt vô luận xoa bóp như thế nào đều an tĩnh nhắm hai mắt, giống như không có cảm giác.

Khăn đắp rất nhanh sẽ lạnh đi, Mẫn Nguyệt lại giúp nàng thay đổi một lần, đắp thêm nửa giờ mới kết thúc. Sau khi giúp Hứa Mạch đắp mền xong, lúc xê dịch góc chăn bỗng nhiên nghe được tiếng thở gấp của Hứa Mạch.

Động tác trên tay Mẫn Nguyệt ngừng lại.

"Sư phụ?" Mẫn Nguyệt do dự gọi một tiếng.

Hứa Mạch giống như còn đang chìm trong cơn ác mộng của mình vẫn chưa tỉnh lại, hai hàng lông mi thanh tú nhăn lại.

Mẫn Nguyệt một lần nữa nhúng khăn vào nước ấm, sau đó lau mặt cho Hứa Mạch.

Đầu ngón tay của nàng chạm vào ấn đường của Hứa Mạch, nhẹ nhàng mà xoa bóp vòng vòng, xoa nhẹ được một lúc vẻ mặt Hứa Mạch mới từ từ thả lỏng trở lại, hô hấp cũng từ từ khôi phục vững vàng.

Gương mặt cả hai lúc này dựa vào rất gần, gần đến mức Mẫn Nguyệt có thể đếm rõ số lông mi của Hứa Mạch. Nàng vẫn luôn biết Hứa Mạch rất xinh đẹp, không chỉ là ngũ quan xinh đẹp mà khí chất cũng rất nổi bật, dường như cô mang theo hào quang của riêng mình, bất luận đi tới đâu đều luôn là sự tồn tại chói mắt nhất.

Tối này vì mệt mỏi quá mức nên vầng sáng ảm đạm hơn rất nhiều so với ngày thường, Mẫn Nguyệt có thể không kiêng nể gì mà quan sát gương mặt không tì vết của Hứa Mạch.

Đầu ngón tay của Mẫn Nguyệt mơn trớn lên vầng trán no đủ, miêu tả qua hàng lông mi tựa như Viễn Sơn Thanh Đại, rồi cọ ngón tay qua đuôi lông mi, sau đó đi xuống theo sóng mũi cao ráo, và dừng lại trên cánh môi mềm mại.

Cánh môi tựa như hoa hồng đỏ, mỏng manh, nó cũng đã từng vô số lần kêu lên hai chữ "Mẫn Nguyệt".

Xúc cảm nơi đầu ngón tay vô cùng mềm mại, khiến cho đầu quả tim trở nên run rẩy.

Không biết khi hôn sẽ có cảm giác gì...

Đầu ngón tay của nàng như bị thiêu đốt hết phân nửa, Mẫn Nguyệt bỗng nhiên dời tay đi, trong tim của nàng đập lên như gõ trống.

Giống như bị giật mình, Mẫn Nguyệt ba bước thành hai bước bò lên giường tầng phía trên, sau khi nằm xuống thì hai tay ôm lấy ngực, cố gắng hồi phục lại nhịp tim của mình.

Nhưng mà vẫn không hồi phục được, cứ như có một con chuột tối đang không ngừng nhảy lấy đà tại chỗ vậy, trọng lượng thì nặng, chấn động đến cả mặt đất đều run lên.

Tay của Mẫn Nguyệt đã tê cứng lại, nàng a lên một tiếng, lúng túng kéo mền lên che khuất đầu.

Lật qua lật lại, một đêm gần như không hề chợp mắt, sáng sớm ngày hôm sau nàng thức dậy với cặp bong bong cá vàng trên mí mắt.

Có vẻ như không có gì có thể thắng được đồng hồ sinh học của Hứa Mạch, vừa đúng bảy giờ Hứa Mạch đã tỉnh lại, đang đứng bên giường thay quần áo, nàng quay đầu lại nhìn thấy Mẫn Nguyệt nửa sống nửa chết ngồi trên giường thì đưa tay xoa mặt Mẫn Nguyệt: "Mắt em làm sao vậy?"

Khi Hứa Mạch chạm vào nàng, trái tim nhỏ của Mẫn Nguyệt lại không an phận mà nhảy bang bang lên.

Gương mặt nhỏ nhắn vù một cái ửng hồng, Mẫn Nguyệt ngượng ngùng né trong mền, thấy Hứa Mạch tỉnh lại khí sắc trở nên đẹp mắt hơn liền hỏi: "Chân của sư phụ còn đau không?"

"Không đau nữa rồi"

Màu đỏ ửng ở hai bên má tràn lên đến mí mắt sưng sưng của nàng, và nhìn Mẫn Nguyệt giống như không mở mắt ra được mà chỉ có thể híp mắt lại.

Hứa Mạch lo lắng nói: "Em khóc sao, hay là bị dị ứng?"

"Em không có khóc" Tối hôm qua vì đau lòng cho sư phụ mà rớt mấy dòng nước mắt, nhưng Mẫn Nguyệt lại không dám nói ra.

"Xem ra là dị ứng rồi, có ngứa không?"

"Có một chút" Vì để kịch bản diễn chân thật hơn một chút, Mẫn Nguyệt nâng tay muốn xoa nhưng bị Hứa Mạch cản lại.

"Trên tay có vi khuẩn đừng dụi mắt, đợi lát nữa rửa mặt xong chị giúp em thoa thuốc"

Vì chột dạ nên Mẫn Nguyệt chớp mắt liên tục, giống như bươm bướm vỗ cánh. Hứa Mạch lại hiểu lầm là nàng ngứa rất khó chịu, liền nói: "Rất ngứa sao? Để chị thổi giúp em"

Mẫn Nguyệt nhắm mắt lại, cảm giác trước mặt có từng cơn gió nhẹ thổi phất qua, lạnh lạnh nhưng cực hài lòng. Nàng lén hí mắt ra nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Hứa Mạch. Vì động tác thổi khí này mà Hứa Mạch hơi chu môi ra, ngẩng mặt lên, thoạt nhìn giống như...

Giống như đang muốn hôn.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Mẫn Nguyệt chợt vọt lên biến thành ngọn lửa lớn hừng hực, thiêu nóng hổi hai bên lỗ tai của nàng, ngay cả làn da trên cổ cũng biến thành màu hồng phấn.

"Em... em hết ngứa rồi" Thân thể của nàng nóng như hơi nước, những lỗ chân lông đều đang xuất mồ hôi ra, Mẫn Nguyệt luống cuống vung chân đá văng tấm mền trên người ra.

Hứa Mạch kì quái nhìn nàng một cái, không rõ lắm vì sao đột nhiên nàng lại đỏ mặt như vậy, trên trán thậm chí còn có một tầng mồ hôi. Hứa Mạch đưa tay giúp nàng kéo những sợi tóc dính trên mặt nàng vuốt ra sau tai, khi ngón tay của nàng chạm tới vành tay Mẫn Nguyệt thì cảm giác nóng cực kì rõ rệt.

"Sẽ không bị sốt chứ?" Hứa Mạch muốn dùng mu bàn tay thử kiểm tra độ nóng trên trán Mẫn Nguyệt nhưng đối phương lại né đi, giống như một cô bé hướng nội đang ngượng ngùng, ánh mắt cũng không dám đối diện với nàng mà tránh đi.

"Em không có sốt, sư phụ đi rửa mặt trước đi, không cần lo lắng cho em đâu"

Mẫn Nguyệt dây dưa trên giường, mãi cho đến khi Hứa Mạch thu thập xong toàn bộ đến căn tin trước thì nàng mới xuống giường.

Quả thực sắp điên rồi, chỉ cần ở cùng một chỗ với sư phụ là sẽ nảy ra một chút suy nghĩ kì kì quái quái. Mẫn Nguyệt hất nước lạnh lên mặt mình rồi dùng sức vỗ vỗ, cố gắng để mình thanh tỉnh một chút.

Lúc mở họp sáng Hứa Mạch không có ở đây nên Mẫn Nguyệt dùng ánh mắt hỏi dò Trần Tư Điềm, đối phương dùng khuôn miệng phát âm ra hai chữ: "Phỏng vấn"

Mẫn Nguyệt đã hiểu, phóng viên đài truyền hình ngày hôm qua vẫn chưa phỏng vấn được sư phụ nên chắc hôm nay muốn bổ sung thêm phân đoạn.

Cả một buổi sáng không ngừng có người đến tìm Hứa Mạch, cơ bản đều là thanh niên trai trẻ vừa đi làm chưa được mấy năm muốn đến đây làm quen một chút với Đại Ngưu để bám víu quan hệ. Lúc nghe nói Hứa Mạch không ở trong khoa bọn họ đều có vẻ mặt tiếc nuối. Có mấy người được Mẫn Nguyệt tiếp đón, lúc đối phương nghe nàng nói "Sư phụ của tôi không có ở đây" thì ánh mắt đều nhìn chằm chằm nàng.

"Chủ nhiệm Hứa là sư phụ của cô?"

Mẫn Nguyệt đương nhiên đáp: "Đúng rồi"

Đối phương trầm mặc, nhưng thần sắc cực kì hâm mộ trong ánh mắt lại không che giấu được.

Mẫn Nguyệt tất nhiên rất đắc ý, nàng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cao ngạo như hạc đầu đỏ, đi đường thì nhón đầu ngón chân, lên mặt vênh váo bước đi catwalk.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi có mấy thanh niên châu đầu vào nhau vây quanh cái bàn lặng lẽ nói chuyện, Trần Tư Điềm bát quái: "Sau sự việc lần này nhân khí của Mặc gia được nâng lên độ cao mới rồi. Mấy năm nay có người mới vào nhưng vẫn chưa thấy ai vượt qua được cô ấy, hiện tại tất cả mọi người đều biết tới cô ấy nên đua nhau chạy tới làm quen"

Mẫn Nguyệt không đồng ý nhíu mày: "Không phải muốn làm quen đâu"

"Em nói không phải thì là không phải hả" Trần Tư Điềm liếc nàng một cái, cười sâu xa.

"Kỹ thuật của Mặc gia được nâng cao thêm một bậc, mọi người có xem video tách mạch máu hôm qua không, con dao phẫu thuật cứ như tay của cô ấy vậy, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, hạ dao như một vị thần" trong các nhân viên ở đây thì Hồ Dịch Đạo là người duy nhất tham gia ca phẫu thuật cực kì khó ngày hôm qua, cũng là người lạc vào cảnh giới kì lạ tận mắt nhìn thấy Hứa Mạch làm phẫu thuật, cực kì rung động, qua lâu rồi nhưng không tài nào quên được.

Đặng Tang đang vùi đầu không ngừng viết gì đó, nghe tiếng liền xen vào: "Ca phẫu thuật của Mặc gia không phải là kinh điển sao? Tôi đã xem qua nhiều video giảng dạy rồi, nhưng nói về trực tiếp ghi hình chỉ có Mặc gia thôi"

Mẫn Nguyệt kinh ngạc nói: "Thật vậy sao? Sao em chưa được xem nhỉ, chị cũng không chia sẻ cho em"

Đặng Tang ngẩng đầu, đẩy đẩy kính mắt: "Em cũng đã theo Mặc gia làm phẫu thuật rồi, không nhìn tận mắt mà còn xem video làm gì?"

"Nói đúng đó, Tiểu Minh Nguyệt, em có biết hiện tại trong bệnh viện có bao nhiêu người hâm mộ em không? Người khác ngay cả Mặc gia còn không thấy được, còn em lại có thể mỗi ngày nhìn Mặc gia ở khoảng cách gần nhất" Hồ Dịch Đạo phụ họa nói.

Tằng Nguyên ngồi ở bàn khác bất thình lình lên tiếng: "Thật ra, tôi rất hâm mộ cô"

Các thanh niên ngồi vây quanh cùng một chỗ quay đầu nhìn anh ta.

"Tất cả mọi người đều biết tôi từ bệnh viện tỉnh chuyển đến đây, nói thật, khoa ngoại l*иg ngực của bệnh viện ở thành phố nhỏ gần như đã bị sáp nhập vào với khoa nội tim mạch, bệnh nhân nghiêm trọng thì trực tiếp làm thủ tục chuyển viện. Sau khi tôi tới bệnh viện này mới chính thức được tiếp xúc khám và chữa bệnh cho các bệnh nhân nan y"

Tằng Nguyên đóng nắp viết lại để trên bàn, trong biểu tình hiện lên một ít mơ ước: "Có thể là kiến thức của tôi chưa đủ, nhưng từ trong ánh mắt của tôi cảm thấy Chủ nhiệm Hứa là bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất mà tôi từng gặp. Tôi rất khâm phục kỹ năng của cô ấy, cũng rất hâm mộ người có thể theo cô ấy học tập"

Thân phận của Tằng Nguyên tương đối xấu hổ, bản thân anh ta khi đến bệnh viện này đã là bác sĩ Phó Chủ nhiệm, quá trình đào tạo tuy cũng là học tập nhưng hình thức khẳng định khác với khi huấn luyện thực tập sinh. Khoa ngoại l*иg ngực sẽ không chỉ định ai dẫn dắt anh ta, chủ yếu là anh ta tự mình tìm hiểu và tham khảo kinh nghiệm học tập mà thôi.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, anh ta có hảo cảm với Hứa Mạch, luôn tìm cơ hội để nịnh bợ. Nhưng anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ này, làm đồng nghiệp cùng một khoa anh ta cũng cố gắng tránh tiếp xúc khi không cần thiết, cho nên anh ta có rất ít cơ hội có thể trực tiếp lãnh giáo kỹ thuật của Hứa Mạch.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng chuyện này không thể nói rõ ràng được, mọi người đều không đáp lại khiến cho bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Cửa phòng trực ban đúng lúc bị đẩy vào, Hứa Mạch cất bước tiến tới: "Tằng Nguyên"

Anh ta cuống quít đứng lên, xoay lại đối mặt với Hứa Mạch, vẻ mặt như được sủng ái mà lo sợ.

"Tôi đã nghe được lời cậu nói"

Vẻ mặt Hứa Mạch vẫn luôn lãnh đạm, ngược lại là Tằng Nguyên không hiểu lắm sờ sờ sau ót.

"Có một số chuyện tôi muốn nói rõ ràng" Hứa Mạch cắm tay vào trong túi áo blouse, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, nghiêm nghị nói: "Bác sĩ khoa ngoại làm phẫu thuật không phải vì khoe khoang kỹ thuật mà là vì chữa bệnh cứu người. Có một số ca phẫu thuật lớn thì cần cái gọi là kỹ thuật thao tác có độ chính xác cao, nhưng cũng có những ca phẫu thuật rất nhỏ, mà đa số chính là phẫu thuật sửa van tim cơ bản, mà mọi người trong khoa ai cũng đều làm được"

"Nhưng mà, đừng vì thấy nó đơn giản, có cơ sở mà xem thường nó. Thật sự để có thể cải thiện sức khỏe của người dân không phải dựa vào mấy ca phẫu thuật khó khăn này, mà là dựa vào kiểm tra y tế cơ sở, phòng ngừa và điều trị các bệnh mãn tính, và cả sơ cứu chấn thương"

"Đừng yêu cầu quá đáng về mặt nâng cao kỹ thuật" Hứa Mạch đứng thẳng trước ánh đèn, hùng hồn nói ra từng chữ từng chữ, "Nếu như cơ sở chữa bệnh có thể được coi trọng và phổ biến thì sẽ sớm phát hiện được bệnh, sớm được điều trị được bệnh, như vậy có rất nhiều bệnh nhân sẽ không phải bị trì trệ khiến bệnh trở nên nghiêm trọng thế này, tới lúc đó lại không thể không tìm người có kỹ thuật thao tác chính xác cao"

Lần ghi hình trực tiếp ca phẫu thuật này không chỉ khiến Hứa Mạch phát hỏa một phen mà cũng vô hình làm nổi lên làn sóng nhóm kỹ thuật thao tác có độ chính xác cao. Hôm nay có nhân viên của đài truyền hình đến phỏng vấn, khi tới cửa họ tìm đến những người trẻ tuổi như Hứa Mạch, thậm chí vài vị bác sĩ ở đây cũng bị cho lên sóng.

Bỗng nhiên nghe Hứa Mạch nói như thế, trong lòng mọi người đều cực kì kinh ngạc, nhưng suy nghĩ lại mấy lần thì cảm thấy Hứa Mạch nói rất đúng.

Các bác sĩ nắm được kỹ thuật thao tác chính xác cao trên toàn quốc chỉ có mấy người thôi, nhưng số bệnh nhân đang xếp hạng chờ phẫu thuật nhiều bao nhiêu? Nếu như chỉ dựa vào những bác sĩ trên đỉnh kim tự tháp này thì căn bản họ sẽ càng thêm bận rộn.

Chức trách của bác sĩ là cứu người, mọi người có thể vì y đức cao thượng mà tôn kính họ, nhưng nếu vì một phần hư danh này mà đi nghiên cứu kỹ thuật, vậy thì chính là lẫn lộn đầu đuôi, đánh mất đi sơ tâm của bác sĩ.

Hồ Dịch Đạo hồi thần đầu tiên, cậu gật đầu thật sâu, đồng ý nói: "Nói rất hay"

Sau đó mọi người cũng lĩnh ngộ được ý tứ của Hứa Mạch, số người có vẻ mặt được chỉ dạy không phải ít.

Hứa Mạch không chỉ có hành động của người bề trên, mà trong tư tưởng cũng ở một độ cao nhất định, đồng thời làm người khác chỉ biết ngửa mặt nhìn lên.

Mẫn Nguyệt lặng lẽ vỗ tay cho Hứa Mạch dưới đáy lòng, khí chất của sư phụ hôm nay cũng cao đến 1m8!

Chương 50 – Tâm sự

Sau bữa trưa, toàn bệnh viện đều chìm vào mệt mỏi hỗn loạn, các bác sĩ khoa ngoại l*иg ngực lần lượt về phòng nghỉ ngủ trưa, chỉ có Hứa Mạch ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính xem luận văn.

Mẫn Nguyệt đánh răng xong đi ngang qua phòng trực ban, thấy Hứa Mạch còn đang ở bên trong thì đẩy cửa đi vào: "Sư phụ không nghỉ trưa sao? Chỉ ngủ mười phút cũng sẽ có tinh thần lắm đó"

"Không được, em đi ngủ đi" Hứa Mạch đáp lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, con chuột thì liên tục vuốt xuống.

Gần đây tinh lực của Hứa Mạch đều dồn vào trên phẫu thuật nên không thể nào quản lý chuyện ở phòng thí nghiệm, vì vậy tiến độ bị trì trệ không ít, không thể không dành thời gian để theo dõi. Mẫn Nguyệt hiểu rõ tình huống, biết trên người nàng có nhiệm vụ quan trọng nên để ly nước mật ong vào trong tay nàng, không muốn quấy rầy thêm nên lặng lửa đóng cửa rời đi.

Qua một lát sau, Hứa Mạch tìm thấy điểm nghi vấn nên muốn đối chiếu với số liệu thực liền đứng dậy tắt máy tính, chuẩn bị đi một chuyến đến phòng thí nghiệm.

Phòng nghỉ của bác sĩ nam chỉ khép hờ cửa, bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện phiếm. Hứa Mạch bước nhanh đi qua, trong lúc không đề ý đã nghe được tên của một người nên dừng bước lại.

"Hôm qua cậu có nhìn thấy Giáo sư Hứa không? Lần trước tôi nhìn thấy ông ấy tôi chỉ mới là bác sĩ chủ trị thôi, thoáng chốc đã mười năm, thời gian trôi qua thật nhanh"

"Tôi đi trễ nên chỉ ở xa xa nhìn thoáng qua, chưa nói chuyện được nên thấy rất tiếc. Ông ấy là Đại Ngưu của các ca phẫu thuật tim phức tạp đó, tôi còn rất muốn thỉnh giáo một chút. Cậu nói xem người họ Hứa làm sao lợi hại như vậy, Hứa Mạch khoa chúng ta tuổi còn trẻ mà kỹ thuật đã tốt như vậy, qua thêm mười năm hai mươi năm nữa nói không chừng chính là Giáo sư Hứa thứ hai"

"Cũng không thấy đây là chuyện tốt"

"Sao lại nói vậy?"

"Trời cao ghen ghét mà, Giáo sư Hứa cả đời cứu người, ai mà có ngờ tới tất cả người nhà của ông ấy đều chết vì bệnh tim, tới già cũng không có ai để tâm sư"

"Thật không đó?"

"Tôi có một người bạn cũ làm ở bệnh viện nhân dân tỉnh J, nghe cậu ta nói đây không phải là bí mật gì, trên cơ bản mọi người ở bệnh viện đều biết, trong bệnh viện cũng có rất người đi tham gia lễ tang"

"Tôi thấy vẫn không tin được... lại nói đều là người tốt được đền đáp, sao có thể như vậy được?"

Âm thanh trò chuyện của hai người dần dần nhỏ lại, giống như con bò già bị số phận đánh thật tàn nhẫn, sau đó nó gục đầu xuống không cách nào ngẩng lên được nữa.

Hứa Mạch tựa lưng ra bức tường phía sau, khó khăn lắm mới ổn định được tư thế đứng, trong ngực truyền đến từng đợt quặn đau, trong dạ dày như co rút từng đợt, trái tim như bị bàn tay vô hình nắm lấy, dùng hết sức véo một cái ở vị trí yếu ớt nhất.

Hứa Mạch đau đến gương mặt đều không còn huyết sắc, nàng cong thắt lưng lên đỡ tường đi về, cứ đi vài bước đều phải dừng lại thở ra một hơi.

Thật vất vả mới lết cả người trở về phòng trực ban, Hứa Mạch run rẩy đưa tay vào ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc giảm đau. Gần đây nàng thường xuyên bị đau dạ dày nên mỗi lúc rạng sáng đều sẽ bị đau làm tỉnh, nhất định phải uống thuốc giảm đau mới có thể ngủ lại lần nữa.

Ngón tay nàng run run xé mở vỏ hộp bên ngoài, lấy ra một viên để uống, lúc lại muốn lấy thêm một viên nữa thì phát hiện mình đã uống sạch hộp thuốc rồi.

Dùng nước mật ong đem viên thuốc cuối cùng đó uống vào trong dạ dày, Hứa Mạch đè tay lên vụng thượng vị, cuộn tròn người muốn đứng dậy, nhưng trán của nàng lại gục xuống trên bàn, đè nặng lên một chồng số liệu luận văn vừa được đóng dấu nhưng vẫn chưa kịp đem đi đối chiếu.

Sau một khoảng thời gian khó khăn không biết là bao lâu thì thuốc bắt đầu có tác dụng, Hứa Mạch thở dài một hơi, ngẩng đầu lên.

Ngoài cửa đúng lúc truyền đến âm thanh chạy bộ gấp gáp, cửa phòng trực ban bị đẩy vào, y tá với thần sắc hoảng loạn nói: "Chủ nhiệm Hứa, có một giàn giáo công trường kiến trúc ở gần đây bị sập, 120 đang đưa hai mươi mấy

người bị thương tới đây, khoa cấp cứu không không đủ người nên có một số bệnh nhân được đưa đến khoa tổng hợp, họ cần chúng ta qua hỗ trợ"

Hứa Mạch nhanh chóng đứng lên, sắp xếp y tá đi gọi thêm người. Không đến một phút sau các bác sĩ đang nghỉ trưa đều đến đông đủ, Hứa Mạch phân chia tổ, một tổ đi đến khoa cấp cứu trợ giúp, một tổ cùng với nàng đi đến khoa tổng hợp.

Mẫn Nguyệt đi theo Hứa Mạch đến tòa nhà của khoa tổng hợp, khi tới hiện trường mới phát hiện, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng. Người bị thường không chỉ té từ trên cao xuống mà những giàn giáo bị gãy còn nặng nề ngã lên người bọn họ, có một người tình trạng vết thương được xem là nặng nhất, người này khi té xuống đã rơi đúng vào trên cây thép dựng đứng.

Sau khi xem kết quả biểu hiện trên phim chụp thì thép đã đâm xuyên từ dưới vùng bụng lên gần vai trái và cổ, đi ngang qua tim.

Đây là một ca phẫu thuật cần phối hợp của nhiều khoa. Sau khi thông báo cho đơn vị phòng cháy chữa cháy thì đã xác định được phương án phẫu thuật, lần này sẽ do khoa ngoại tổng hợp mở bụng, sau khi xuất hiện vị trí của thanh thép thì đơn vị phòng cháy chữa cháy sẽ cưa đứt phần dư của thanh thép, khoa ngoại l*иg ngực thì chữa trị cho tim, các cơ quan nội tạng khác sẽ do hai khoa cùng chịu trách nhiệm.

Vì muốn lợi dụng thời gian một cách hợp lý, giành giật từng giây để cứu người nên Mẫn Nguyệt trước tiên theo Hứa Mạch đi cứu lấy tim của một ca khác, chờ đến khi đơn vị phòng cháy chữa cháy lấy xong thanh thép ra thì mới trở về chuẩn bị.

Gương mặt của Hứa Mạch trắng bệch bất thường, trên trán phủ một tầng mồ hôi mịn, Mẫn Nguyệt lo lắng hỏi: "Sư phụ chị có sao không? Khó chịu ở đâu sao?"

Nghĩ đến hôm qua Hứa Mạch đứng một ca phẫu thuật hơn mười tiếng, Mẫn Nguyệt truy hỏi: "Có phải quá mệt mỏi không, chân đau sao?"

Hứa Mạch lắc đầu, đáp lại nàng một cái mỉm cười an tâm: "Chị không sao, đi thôi"

Hai người đi vào phòng phẫu thuật, nhờ y tá hỗ trợ đội nón, mặc áo vô khuẩn, đeo bao tay vô khuẩn cùng với kính mắt phòng hộ xong thì bác sĩ của khoa ngoại tổng hợp đi xuống bàn phẫu thuật, đem vị trí mổ chính nhường lại cho Hứa Mạch, còn mình thì đứng bên cạnh chờ.

Hứa Mạch nâng tay kéo kính viễn vọng xuống, chính thức bắt đầu vá lại tim.

Không biết có phải là vì không quá ăn ý với y tá của khoa ngoại tổng hợp hay là vì nguyên nhân nào khác mà Mẫn Nguyệt cảm thấy hôm nay động tác trên tay Hứa Mạch chậm hơn rất nhiều.

Trong lòng nàng có dự cảm bất an, cứ vương vấn mãi không tan, Mẫn Nguyệt không còn đem sự chú ý tập trung toàn bộ trên ca phẫu thuật nữa mà thường thường ngẩng đầu quan sát Hứa Mạch một chút.

Lúc khâu lại vùng xung quanh lông mày của Hứa Mạch càng nhíu chặt, đột nhiên dừng động tác lại, áp lực thở dốc nói: "Làm phiền tiêm cho tôi một mũi morphine"

Y tá dụng cụ ngẩn người, vẫn chưa phản ứng được: "Bệnh nhân không cần..."

"Không phải cho bệnh nhân, là cho tôi" Hứa Mạch cơ hồ nói ra những lời này từ trong kẽ răng, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đầu thay phiên nhau lăn xuống, Mẫn Nguyệt nhanh chóng lấy băng gạc vô khuẩn giúp nàng lau mồ hôi.

Làn da lộ ra bên ngoài khẩu trang trắng bệch như tuyết phủ trên núi, cả người mang theo hơi thở xơ xác tiêu điều. Mẫn Nguyệt hoảng loạn nói: "Sư phụ chị làm sao vậy?"

Bác sĩ của khoa ngoại tổng hợp cũng nhìn thấy không thích hợp, tiến lên hỏi dò: "Chủ nhiệm Hứa, cô sao vậy?"

Sức lực để lắc đầu của Hứa Mạch cũng không còn nữa, nàng buông dụng cụ trên tay xuống, bắt lấy tay Mẫn Nguyệt, đối phương nhanh chóng đi qua nâng cánh tay nàng lên.

Hứa Mạch gần như không thể đứng vững, nàng lùi về sau nửa bước, cong lưng tựa đầu lên vai Mẫn Nguyệt, hơi thở mỏng manh gọi một tiếng: "Mẫn Nguyệt..."

Một giây sau đó Mẫn Nguyệt cảm thấy bả vai mình nóng lên, mùi máu tươi nồng nặc bay lên chóp mùi. Bác sĩ và y tá của khoa ngoại tổng hợp nhìn thấy thì hoảng sợ trừng lớn hai mắt.

Trên lớp vải phẫu thuật màu xanh lá nhạt ở đầu vai của Mẫn Nguyệt chảy xuống một vệt máu đỏ tươi, giống như lấy một dĩa nước màu tạt lên đó.

Trọng lượng trên vai Mẫn Nguyệt nặng trầm xuống, trong lòng nàng giật mình, lập tức trử tay ôm lấy người bên cạnh. Hứa Mạch ngã xuống với sức lực vô cùng lớn, đầu gối của Mẫn Nguyệt cong lại quỳ rạp xuống đất, phát ra một tiếng đùng.

Các bác sĩ và nhân viên giám sát gây mê đang chăm chú nhìn lại càng hoảng sợ hơn, họ quay đầu nhìn qua chỉ tháy y phục phẫu thuật của Mẫn Nguyệt bị nhiễm đỏ một mảng lớn, hai đầu gối nàng quỳ xuống đất, ôm chặt lấy người trong lòng.

Người nọ hai mắt nhắm nghiền đã hoàn toàn mất đi ý thức. Trên kính phòng hộ vẫn còn vươn lại vết tích máu bắn tóe lên, cả trong khẩu trang cũng đầy một vũng máu.

Mẫn Nguyệt run rẩy kéo khẩu trang của người đang nằm trong lòng mình ra, gương mặt của Hứa Mạch trắng như tờ giấy, mà vết máu thì lan ra cả khuôn mặt, đỏ rực chói mắt, những giọt máu còn dính lại trên cằm thì đang nhĩu xuống từng giọt từng giọt, cả người giống như một đóa hoa hồng thấm máu.

Đại não của nàng trống rỗng, tựa hồ như có cái gì đó đang long trời lở đất dưới đáy lòng của nàng.

Bác sĩ khoa ngoại tổng hợp phản ứng lại trước: "Không ổn rồi, bị xuất huyết tiêu hóa, mau gọi người của khoa nội tiêu hóa đến đây"

Bác sĩ khoa ngoại l*иg ngực cũng chạy tới hỗ trợ đẩy một cái giường bệnh ở phòng gây mê bên cạnh qua. Mẫn Nguyệt không biết dùng sức lực từ đâu mà cắn chặt răng ôm ngang người Hứa Mạch lên để trên giường.

Nghe nói có bác sĩ bệnh viện bị sốc xuất huyết tiêu hóa, người của khoa nội tiêu hóa rất nhanh đã đến, vừa nhìn thấy Hứa Mạch thì kinh ngạc đến nhướn cao mi: "Trời ạ, đây không phải Chủ nhiệm Hứa sao! Sao thành ra thế này vậy hả!?"

Trong mắt Mẫn Nguyệt dâng lên một tầng nước mắt, đẩy giường chạy thật nhanh rời đi, bánh xe ma sát kịch liệt với xi măng, gần như muốn tóe lửa lên.

Nàng chưa từng cảm thấy bệnh viện này lớn rộng lớn như vậy, đường đi lại dài như vậy, giống như cách nhau cả một dải ngân hà, dù chạy thế nào cũng không đến được bờ bên kia.

Truyền máu, tiêm thuốc cầm máu bên trong, hơn phân nữa bác sĩ của khoa nội tiêu hóa đều bận rộn vây quanh giường của Hứa Mạch. Dần dần huyết áp của Hứa Mạch bắt đầu tăng trở lại rồi từ từ khôi phục về trong phạm vi bình thường.

Mẫn Nguyệt vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng rơi nước mắt, chờ đến khi bác sĩ nói Hứa Mạch không có việc gì nữa thì dứt khoát oa oa lên thành tiếng.

Bác sĩ khoa nội tiêu hóa lại càng hoảng sợ, vội vã an ủi: "Sao còn khóc nữa? Không có sao đâu, đã ngừng xuất huyết rồi, các hạng mục kiểm tra triệu chứng đều rất bình thường, đừng sợ nữa, Chủ nhiệm Hứa không sao rồi"

Nhưng mà Mẫn Nguyệt lại khóc không thể dừng lại được, nàng nắm lấy tay Hứa Mạch khóc như đứa trẻ bị lạc đường được đưa đến sở cảnh sát.

Nàng dần cảm thấy sợ hãi.

Các bác sĩ không biết nên khuyên như thế nào chỉ nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác để hòa hoãn bầu không khí một chút.

"Chờ khi Chủ nhiệm Hứa tỉnh lại thì cho cô ấy làm nội soi dạ dày, tôi đoán cô ấy chắc bị loét dạ dày lâu rồi, cái này thì phải chú ý một chút, lỡ như thủng dạ dày thì phiền phức lắm"

"Chủ nhiệm Hứa là người dẫn dắt cô sao? Bình thường có phải cô ấy rất liều mạng không? Cô khuyên nhủ cô ấy một chút, đừng chỉ lo cho công việc, thân thể mình mới là quan trọng nhất"

"Bác sĩ Mẫn, cô cởϊ áσ phẫu thuật ra trước đi, nhìn cả người cô toàn là máu rất dọa người"

Mẫn Nguyệt nghe vậy liền cởϊ áσ phẫu thuật ra xếp gọn lại, chuẩn bị ném vào thùng rác. Khi nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên mặt áo, trong lòng nàng vừa kéo căng vừa đau nhói, sư phụ ói ra nhiều máu như vậy sẽ đau nhiều thế nào chứ.

Sư phụ vẫn luôn chịu đựng đau đớn để làm phẫu thuật, mãi cho đến khi thật sự nhịn không nổi nữa mới kêu y tá tiêm cho một mũi morphine. Sư phụ mặc kệ đau nhức và còn muốn tiếp tục kiên trì làm cho xong ca phẫu thuật.

Sao sư phụ lại ngốc như vậy? Sư phụ sao có thể không chăm sóc tốt cho bản thân mình như vậy?

Mẫn Nguyệt vừa tức vừa đau lòng, viền mắt nàng đỏ lên, nhịn không được lại lau nước mắt.

Bác sĩ thực tập của khoa nội tiêu hoa đẩy cửa đi vào: "Tiểu Minh Nguyệt à, người nhà của Chủ nhiệm Hứa tới chưa, phải làm thủ tục nhập viện rồi"

Tiếng khóc bỗng dừng lại, Mẫn Nguyệt nhớ tới Hứa Mạch từng nói nàng không có người nhà. Suy nghĩ một chút, Mẫn Nguyệt nói: "Tôi đi làm"

Bác sĩ thực tập này là người cùng một nhóm lúc nhận chức với Mẫn Nguyệt, xem như là tương đối quen, nghe nàng nói như vậy cũng không nhịn được nói đùa: "Cậu muốn lấy thân phận học trò hay là thân phận người nhà? Phía sau tên phải ghi chú rõ ràng đó"

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Mẫn Nguyệt nói: "Người nhà"

"Vậy được rồi, ký ở đây đi"

Cậu đem bệnh án của Hứa Mạch đưa qua, Mẫn Nguyệt cầm lấy nắn nón từng nét, vô cùng trịnh trọng viết xuống tên của mình, sau đó vẽ một dấu ngoặc phía sau rồi viết lên hai chữ "Người nhà".

"Thầy trò tình thâm nha" cậu cầm lấy bệnh án, nhìn chằm chằm vào chữ ký, cảm thán một câu rồi rung đùi đắc ý rời đi.

Các bác sĩ khác nhìn thấy hình ảnh này bỗng nhiên có chút hâm mộ, bảy miệng tám lưỡi nói: "Trong những học trò tôi từng dẫn dắt sao không có ai hiểu biết được như thế này nhỉ?"

"Học trò của tôi, đừng nói là tôi bị bệnh mà tới chăm sóc, ngày lễ Tết một tin nhắn ân cần hỏi thăm cũng không có"

"Nói chi tới tin nhắn, học trò của tôi một tiếng "thầy" còn chưa từng gọi qua nữa"

"Vẫn là Chủ nhiệm Hứa số tốt, trên công việc gặt hái nhiều công trạng như vậy, mà trong sinh hoạt cũng có được một học trò tri kỷ nữa"

"Bác sĩ Mẫn cô cảm thấy Chủ nhiệm Hứa thế nào? Đối với cô có tốt không, tôi nghe nói cô ấy rất nghiêm khắc, còn dọa thực tập sinh khóc luôn"

Mẫn Nguyệt lẳng lặng nhìn qua dung nhan khi ngủ của Hứa Mạch, từng chút từng chút hình ảnh ở chung của hai người hiện lên trong đầu. Nàng đưa tay kéo góc chăn lên cho Hứa Mạch, nói: "Sư phụ đối với tôi rất tốt"

"A? Thật vậy hả, tốt bao nhiêu?"

"Tốt nhất thế giới"

Các bác sĩ vui vẻ cười ầm lên, nói Bác sĩ Mẫn thật biết nói lời ngon ngọt. Lại trò chuyện thêm một chút cũng sắp đến giờ tan tầm, lúc này đám người trong phòng mới tản đi.

Trên tay phải của Hứa Mạch có gắn kim truyền nước biển, dung dịch lạnh lẽo ung dung truyền vào mạch máu. Mẫn Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy ống truyền dịch, dùng nhiệt độ cơ thể đun nóng dung dịch, tránh cho nó quá lạnh làm tay Hứa Mạch phát đau.

Nàng nghiêng đầu yên tĩnh nhìn Hứa Mạch, trong ánh mắt dịu dàng mà thỏa mãn.

Sư phụ đối với nàng rất ngọt.

Sư phụ là của nàng, là tâm sự ngọt nhất thế giới.

Tác giả có lời muốn nói: Nêu lên ý chính rồi!!!

Mẫn Nguyệt: Huhuhu sư phụ bị đau, tặng cho sư phụ một trăm cái hôn nhẹ!

_________

Có một chỗ thay đổi nho nhỏ, không ảnh hưởng lắm đến mạch truyện, đó là tên nhân vật Tống Y Sinh, nghe tên thì hay đó, nhưng thật ra là mình nhầm lẫn, Y Sinh tức là bác sĩ, ngoài 4 nhân vật chính + gia đình 2 bên có đầy đủ họ tên thì còn lại đều là họ + "bác sĩ", cho nên mình đã đổi Tống Y Sinh -> Bác sĩ Tống. Những chương phía trước mình sẽ sửa sau nha.