Chương 29: Ôm

Nhà của ba mẹ Mẫn Nguyệt ở bên kia khu hành chính, ngồi tàu điện ngầm đi qua mất hơn một tiếng. Mẫn Nguyệt tám giờ thức dậy, mười giờ hơn về đến nhà ba mẹ, lấy chìa khóa dự bị ra mở cửa, sau khi đi vào phòng khách thì nhìn thấy Mẫn Quang Dương đang ngồi trên sofa.

Mái tóc ngắn của Mẫn Quang Dương rối như ổ gà, mắt của ông vừa lớn vừa sâu, quầng mắt đen nhìn như đang đeo kính. Nghe được động tĩnh ông đưa tay cầm lấy kính cận trên bàn trà đeo vào, khi thấy rõ con gái nhà mình thì kinh ngạc nói: "Sao con về sớm vậy?"

"Con thay ca với người khác nên tối nay mới đi trực, quên nói với ba mẹ" Mẫn Nguyệt le lưỡi, xoay người đi vào kệ giày đổi dép.

"Con cũng không nói trước một tiếng, ba vừa tan ca đêm, còn chưa có mua đồ ăn, mẹ con hôm nay đi hộii chẩn rồi, tối mới về được" Mẫn Quang Dương ngáp một cái thật lớn, phát sầu gãi gãi đầu.

Khả năng nấu nương của ông không ngon, bình thường chỉ phụ trách mua đồ ăn, rửa rau và rửa bát, việc trong bếp là của mẹ Mẫn Nguyệt – Giang Huệ. Trưa nay đầu bếp không có ở nhà, hai người phỏng chừng chỉ có thể tùy tiện nấu mì ăn cho qua bữa thôi.

Ông và Giang Huệ đều bận rộn, việc nhà đều là rảnh thì làm cho nên trong nhà cũng không tính là ngăn nắp sạch sẽ. Mẫn Nguyệt vừa vào cửa thì nhìn thấy trên kệ chén có để mấy hộp bánh Trung thu, nàng xỏ dép đi qua, lấy hộp xuống nhìn xem có vị gì, thuận miệng nói: "Ba đi nghỉ đi, trưa con nấu cơm cho, làm xong con gọi ba"

"Vậy được rồi, ba đi nằm một lát. Con chờ lát nữa lấy xe điện ra chợ mua đồ ăn đi, ba mới vừa sạc điện xong" Mẫn Quang Dương ngáp mấy cái liền trở về phòng ngủ.

Mẫn Nguyệt tuy là con một được sủng trong lòng bàn tay nhưng vì ba mẹ bình thường không có ở nhà, từ nhỏ đã rèn luyện được tính tương đối tự giác. Sau khi sống một mình, theo xu hướng mới mẻ đã mài giũa được kỹ năng nấu nướng. Theo ý kiến riêng của chính nàng thì khả năng nấu nướng đã tương đối thành thục, có thể mở tiệc chiêu đãi khách rồi.

Đầu bếp mới nhận chức lòng đầy tự tin vui vẻ cưỡi xe điện ra chợ bán thức ăn càn quét một vòng, đem theo hai túi nguyên liệu lớn thắng lợi trở về, sau khi về thì đem cá rô rửa sạch, lặt rau xong thì bỏ vào nước muối ngâm, sau đó lấy nước nóng rửa qua cà chua, gọt vỏ và cắt miếng, vo gạo rồi bỏ vào nồi cơm điện, ấn nút hẹn giờ, các vật liệu còn lại gần như đã chuẩn bị xong rồi.

Xắt nhỏ gừng và hành lá, đợi đến khi nước sôi thì đem dĩa cá bỏ vào l*иg hấp, Mẫn Nguyệt lấy điện thoại ra xem giờ, xem xong thuận tay mở wechat, chụp một tấm nồi hấp đang sôi ùng ục, gửi vào nhóm dự báo thời tiết Khoa Ngoại L*иg Ngực, lan truyền làn sóng nấu ăn, sau đó gõ một đoạn văn tự gửi đi.

Minh Nguyệt cận thủy lâu đài: Tối mai mọi người muốn ăn cái gì? Báo tên món ăn đi ~

Hồ một đao trộm tâm: Tổng cộng có mấy người đi vậy? Một người nói một món chắc cũng đủ rồi.

Đặng Tang Tang muốn đâm đậu hũ: Khoa chúng ta chắc bốn năm người đi, Tiểu Minh Nguyệt em còn mời ai khác không?

Minh Nguyệt cận thủy lâu đài: Em hỏi Thẩm Phi một chút xem có đi được không, đúng rồi, Tang Tang chị muốn dẫn người theo không?

Lão a di thầm muốn ăn bánh ngọt: Người nhà? Tang Tang từ bao giờ cô đã hết FA rồi hả!? Kẻ phản bội! Ngày mai chờ tiếp nhận nghiêm hình khảo vấn của tổ chức đi!

Đặng Tang Tang muốn đâm đậu hũ: .... Hiện tại nói không đi còn kịp không?

Tin tức Đặng Tang thoát kiếp FA quá bùng nổ, thoáng chút liền kéo lệch đề tài, cẩu độc thân trong nhóm la hét một trận thì đề tài mởi trở lại quỹ đạo.

Hồ một đao trộm tâm: Vậy thì tổng cộng bảy người đúng không? Tôi thấy đừng xào rau, có người không ăn cay, có người không ăn hành, khẩu vị cũng khó hòa hợp, ăn lẩu uyên ương thì sao?

Lão a di thầm muốn ăn bánh ngọt: Không thành vấn đề, ăn lẩu càng vui. Minh Nguyệt ở chỗ em có lò vi sóng với nồi uyên ương không?

Nồi uyên ương dụng cụ bếp đặc biệt như thế, nhà bình thường cũng sẽ không có... Mẫn Nguyệt 囧 囧 trả lời: Em lên mạng mua một cái vậy, cùng thành phố chiều ngày mai là có thể giao đến rồi.

Lão a di thầm muốn ăn bánh ngọt: Vậy được rồi, quyết định như thế đi, lão Hồ ông là nam nhân sáng ngày mai đến sớm một chút, cùng Tiểu Minh Nguyệt đi chợ mua đồ ăn.

Sau đó em một lời chị một lời quyết định người nào mua gia vị, người nào chịu trách nhiệm mua đồ ăn đồ uống, người nào đem điểm tâm ngọt và trái cây. Đặng Tang lại thình lình lên tiếng: Có lời muốn nói... Tiểu Minh Nguyệt, em có mời Mặc gia không?

Lời vừa nói ra, nhóm đang náo nhiệt trong nháy mắt bị đông lạnh, hơn nửa ngày không ai nói chuyện.

Mẫn Nguyệt trả lời: Có mời, nhưng sư phụ em ngày mai đi trực, không tới được.

Một đám người lập tức tan băng, phát ra một đống biểu cảm "Hù chết bảo bảo rồi". Mẫn Nguyệt nhìn nhìn, trong lòng không chịu được, nhịn không được nói hai câu: Thật ra tối mai sư phụ em vốn dĩ không có trực, chị ấy biết trong nhà của Y sĩ Lý có thành viên mới nên chủ động nói với anh ta là trực thay, để anh ta về với vợ và con. Hôm đó lúc em mời sư phụ chị ấy cũng nói chị ấy ở đây sẽ làm mọi người thấy không tự nhiên nên không tới.

Một trong những mục đích nàng mới Hứa Mạch tham gia tụ hội chính là thử kéo gần khoảng cách giữa Hứa Mạch và mọi người. Hứa Mạch vừa nhìn có chút lạnh lùng, lại yêu cầu nghiêm ngặt, rất khó ở chung, nhưng sau khi quen thuộc sẽ biết cô thật sự rất tốt.

Thành kiến của mọi người không phải ngày một ngày hai là có thể tiêu trừ, cảm giác khoảng cách cũng không một hai ngày là có thể hóa giải, Mẫn Nguyệt cảm thấy chính mình có nghĩa vụ giúp Hứa Mạch xoay chuyển hiểu lầm này, cho dù phải tốn mấy năm cũng không sao.

Còn nhiều thời gian mà, Hứa Mạch nói sẽ đợi nàng, nàng cũng sẽ ở bên cạnh sư phụ rất nhiều năm nữa, trong khoảng thời gian rất dài đó mọi người sẽ dần dần thay đổi ấn tượng phiến diện với Hứa Mạch.

Trong lòng có hơi tức giận, Mẫn Nguyệt phát xong giọng nói không đợi người trong nhóm trả lời liền tắt wechat.

Đem cải xanh vớt ra để ráo nước, sau đó xào cà chua với trứng gà, nhìn thời gian cũng gần đến, tắt lửa đem cá ra, bới hai chén cơm rồi đem cơm nước để lên bàn, lúc này Mẫn Nguyệt mới đi gọi ba thức dậy.

Mẫn Quang Dương cố gắng mở mắt ra, phát hiện ngủ một giấc tỉnh lại con gái đã thay đổi sắc mặt, buổi sáng trời quang thoáng đãn, hiện tại mây đen rậm rạp, vội hỏi: "Con sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như thế?"

Mẫn Nguyệt không có lòng dạ đáp: "Không có gì đâu ba"

Mẫn Quang Dương cho là con gái buồn bực nên cũng không hỏi nhiều, nhưng ngồi vào bàn lấy đũa gắp đồ ăn thì... đắng.

Tâm tình của đầu bếp ảnh hưởng trực tiếp đến hương vị món ăn, trứng chưng cà chua đều làm thành đắng thì có thể thấy được tâm tình của đầu bếp tệ thế nào. Mẫn Quang Dương nhíu mày phun ra, lau miệng, bày ra tư thế tâm sự: "Công việc gặp phiền phức sao? Con bị lãnh đạo phê bình hả?"

Mẫn Nguyệt không vui đâm cơm: "Không có"

Mẫn Quang Dương không thể nhìn nàng phá đồ ăn như vậy, đưa tay lấy đũa trong tay nàng để xuống: "Được rồi đừng đâm nữa, đáy chén bị đâm tới nứt rồi kìa"

Sau đó làm bầu không khí sinh động nói: "Không phải trong bài hát có nói sao "Sinh hoạt phiền não nói với mẹ một chút, sự tình công việc thì tâm sự với ba". Hôm nay mẹ con không có ở nhà, ba với tư cách là khách, con nói với ba một phút xem sinh hoạt phiền não thế nào?"

Trong tay không có đồ để phát tiết buồn bã, Mẫn Nguyệt buồn bực ôm mặt, thở dài nói: "Sao tất cả mọi người khi không biết rõ một người lại có thể dễ dàng đánh giá người đó như vậy, nói nghe cũng thật hay nhưng lại không có ai thử đi tiếp xúc tìm hiểu một chút. Bọn họ làm như vậy người đó thương tâm nhiều thế nào"

Mẫn Quang Dương quan sát vài lần, thấy nàng dường như chỉ là đơn thuần bênh vực kẻ yếu, không có ủy khuất vì bị vu oán liền biết không phải đang nói chuyện của chính mình rồi: "Bạn tốt của con bị người ta nói sau lưng hả?"

"Không phải bạn..." Mẫn Nguyệt do dự liệu nói ra có tốt hay không, nhưng cảm giác ba nàng thưởng thức sư phụ như vậy chắc sẽ đứng về phía sư phụ, liền ăn ngay nói thật: "Là sư phụ của con"

"Con còn nhận sư phụ? Bệnh viện của con còn có truyền thống này à?"

"Cũng không phải... thì... là thay đổi giảng viên dẫn dắt, hiện tại là Hứa Mạch dẫn dắt con" Mẫn Nguyệt khi nhắc tới cái tên kia ánh mắt rõ ràng sáng lên, trong âm thanh cũng tràn ngập kiêu ngạo khó che giấu.

Mẫn Quang Dương thoáng nhướng mày, cái tên này nghe như sét đánh bên tai "Hứa Mạch dẫn dắt con? Vậy con phải rất rất cố gắng, đây cũng không phải giống như vinh hạnh mà là tương đương với vinh hạnh. Nghe nói con bé sau khi tiến tu trở về thì mở tọa đàm thay thế toàn bộ động mạch chủ ngực và bụng đúng không?"

Mẫn Nguyệt gật đầu: "Con có đi nghe mà, ở đó rất nhiều người, Viện trưởng cũng có"

"Rất giỏi, so với ba còn lợi hại hơn nhiều, con phải theo người ta học tập biết không, dùng gấp đôi sức mạnh lúc con chuẩn bị chiến tranh thi Đại học" Vẻ mặt Mẫn Quang Dương vui vẻ không tự kiềm nén được như bản thân trúng được 500 vạn, vuốt cằm chậc chậc khó hiểu: "Đại Ngưu như người ta sao có thời gian rảnh rỗi dẫn dắt con nhỉ? Có thể thật sự đúng là ngốc nhân có ngốc phúc"

Mẫn Nguyệt một đầu hắc tuyến, có ai lại nói con gái nhà mình ngốc không? Lại còn nói ngay mặt, một chút mặt mũi cũng không giữ lại, đây là ba ruột sao?

Ba ruột nhướng mày, cảm thấy việc này không đơn giản: "Vừa rồi con nói có người trong bệnh viện nói xấu sau lưng Hứa Mạch à?"

"Sư phụ con rất tốt!" Một giây mê muội cũng không bỏ lỡ, lập tức bảo vệ nói: "Là bọn họ không biết sư phụ tốt đến thế nào thôi!"

Mẫn Quang Dương bị khí thế mười phần của câu nói này rống to đến cả mắt kính đều lệch đi, ông nâng gọng kính lại, bỗng nhiên sinh ra sầu não của một người đa cảm – lúc ông bị tấn công ở bệnh viện cũng không thấy con gái đầy lòng căm phẫn như thế!

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy chính mình đang ăn dấm chua với Đại Ngưu, con gái tất nhiên vẫn là của chính ông, cho dù có nhận sư phụ cũng sẽ không có chạy đến trong hộ khẩu nhà người ta.

Mẫn ba cho rằng chính mình thành công hòa một ván, tìm lại tự tin bắt đầu vờ thâm trầm: "Chỗ đông người khó tránh có tin đồn, Hứa Mạch tuổi còn trẻ lại ưu tú như vậy tất nhiên sẽ bị người đố kị. Bất quá so về năng lực nghiệp vụ, chuyện nói xấu sau lưng, chửi bới người khác này làm nghề gì cũng có"

"Cũng không tính là chửi bới..."

"Nhớ lại ba năm đó tuấn tú lịch sự, tham gia công tác chưa được bao lâu thì theo đuổi được mẹ của ocn. Bao nhiêu người đố kị ba, xa lánh ba, ba còn chưa vượt qua được khó khăn đã trở thành trụ cột rồi" Mẫn hảo hán nhắc tới sự tích anh dũng năm đó, thao thao bất tuyệt, cố gắng dùng ví dụ điển hình của mình nhắn nhủ với Mẫn Nguyệt, người ưu ú tất nhiên sẽ trải qua đủ loại thử thách, đây là số mệnh của kẻ mạnh.

Mẫn Nguyệt ánh mắt nhìn thẳng lắng nghe, sao nàng lại cảm giác ba càng về sau thì tuổi càng trẻ ra vậy, đặc biệt là về phương diện tư tưởng, so với thời kỳ niên thiếu trưởng thành cũng không kém bao nhiêu.

Mẫn Quang Dương dốc lòng giáo dục, canh gà tâm hồn (*) duy trì liên tục đến khi kết thúc bữa trưa, buổi chiều Mẫn Nguyệt phải về bệnh viện nhận ca, rửa chén xong liền chuẩn bị đi.

(*) Canh gà tâm hồn: có tác dụng an ủi tinh thần, mang tính khích lệ, được xem là nghệ thuật ngôn ngữ trị liệu.

Trước khi ra khỏi cửa nàng lấy trong tủ chén ra một cái túi mua sắm của siêu thị, nhăn nhó nũng nịu: "Ba, bánh Trung thu nhiều quá, ba và mẹ để đây hết hạn thì ăn không được nữa. Con đem vài cái tới bệnh viện nha, chia sẻ áp lực với ba được không?"

"Được, lấy thêm mấy hộp đi, mỗi người đều có phần, thiết lập quan hệ tốt với đồng nghiệp" Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mẫn Quang Dương nhấc chân đạp lên ghế dựa, duỗi cánh tay mở cửa tủ trên cao.

Ông lấy ra một hộp bánh Trung thu rất tinh xảo đưa cho Mẫn Nguyệt: "Cái này được nè, hiệu gì vị gì ba đều không hiểu, dù sao mẹ con nói cái này quý giá nhất nên đem giấu. Lấy đưa cho Hứa Mạch đi, ngày lễ Tết thân là học trò phải ra vẻ một chút"

"Cám ơn ba" Trong lòng Mẫn Nguyệt vui vẻ, những thứ bên dưới hộp bánh Mẫn ba đều lấy ra hết, có thể thấy được ông cũng rất thích sư phụ.

Lúc Mẫn Nguyệt thay giày Mẫn Quang Dương lại mở tủ lạnh tìm kiếm một vòng, lấy ra một hộp bánh dẻo lạnh nhét vào túi mua sắm: "Mấy đứa con gái tụi con đều thích ăn cái này nên cũng đem theo đi, tới bệnh viện phải bỏ vào ngăn đông tủ lạnh liền đó"

Mẫn Nguyệt cười tủm tỉm nghe theo, tay trái tay phải đều cầm mười mấy hộp bánh Trung thu, cửa cũng không tự mở được.

Mẫn Quang Dương giúp nàng mở cửa rồi đưa đến cửa thang máy ấn nút, dặn dò một lời sâu xa: "Hứa Mạch không có lớn hơn con bao nhiêu đúng không? Về mặt công việc con phải học hỏi con bé nhiều hơn, sinh hoạt cũng sẽ giúp đỡ cho nhau. Những đồng nghiệp khác có bất hòa với con bé thì con quan tâm nhiều hơn, tính cách con bé đã trời sinh lãnh đạm vậy thì thì con chủ động nói nhiều một chút, biết không?"

"Ba à, ba còn như vậy nữa là con sẽ ảo tưởng chị ấy mới là con gái của ba đó, còn con chỉ là nhặt về thôi đúng không?" Mẫn Nguyệt trong lòng vui vẻ nên ngoài miệng liền đắc ý nói lời vui đùa.

"Con bé nếu là con gái của ba, ba nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh" Mẫn Quang Dương liếc nàng, mắt thấy thang máy tới rồi, bấm nút giữ cửa lại, chờ khi Mẫn Nguyệt ngốc nghếch loay hoay từ từ đi vào thì mới buông tay.

"Ba, con đi đây, ba nói với mẹ một tiếng là tối con không về nhà ăn cơm nha" Hơn một tháng không có về nhà, vốn dĩ đã hẹn Trung thu sẽ đoàn tụ nhưng lại quên không báo với người nhà là thay đổi hành trình, lo lắng mẹ sẽ mất mát nên Mẫn Nguyệt có chút tự trách.

Mẫn Quang Dương không kiên nhẫn vẫy tay: "Được rồi đi đi, buổi tối không phải tốn sức nấu cơm, mẹ con sẽ vui đến chết đó"

Mẫn Nguyệt: "...."

Đúng là ba mẹ ruột.

Đem theo mấy hộp bánh Trung thu khiến cho người qua đường liên tục ghé mắt nhìn Mẫn Nguyệt, nàng không hiểu lắm, sau khi xuống tàu điện ngầm thì rắc rắc duỗi thẳng hai chân ra giãn cơ, khi đi đến cổng bệnh viện thì bị bảo vệ ngăn lại.

Bảo vệ cửa vẻ mặt ghét bỏ đi ra đuổi người: "Đây là bệnh viện biết không? Không được bán bánh Trung thu!"

Nói xong lại thì thầm nói nhỏ một câu: "Đại diện công ty y dược và bộ phận đẩy mạnh tiêu thụ dụng cụ thì không có gì lạ, còn bán bánh Trung thu vẫn là lần đầu thấy, đúng là mới lạ"

Mẫn Nguyệt không nói gì, không ngờ những người qua đường vừa rồi đưa mắt nhìn nàng chẳng lẽ đều cho rằng nàng đi bán bánh Trung thu sao? Giống như bán hoa tươi trong ngày Lễ tình nhân hay bán táo lề đường trong Lễ Giáng sinh ấy hả?

Tuy nói bán bánh Trung thu cho bệnh nhân nội trú của bệnh viện đúng là cách kiếm tiền mới, nhưng mà nàng không có ý định đó! Xin hãy tôn trọng tinh thần làm việc nghiêm túc đúng 7 giờ 10 phút bước chân vào cửa bệnh viện mỗi ngày của nàng được không!

Mẫn Nguyệt oán thầm vài câu, lắc lắc cái cổ, ngẩng cao mặt gây sự chú ý: "Mọi người, tôi là bác sĩ ở đây, có ai biết tôi không?"

"Không biết!" Các bảo vệ khác hùng hồn trả lời.

Mẫn Nguyệt: "...."

Mẫn – nghiêm túc với công việc – Nguyệt thật đau lòng, ưu thương tự giới thiệu: "Tôi là Mẫn Nguyệt bác sĩ của Khoa Ngoại L*иg Ngực, Hứa Mạch là sư phụ của tôi"

"Nói tên của Chủ nhiệm Hứa cũng vô dụng thôi, biết bao nhiêu người đều biết tên của cô ấy" Bảo vệ cẩn thận tận tụy với chức trách của mình, kiên quyết không cho tiểu thương qua cửa, "Nếu cô nói cô là bác sĩ ở đây vậy thì có thẻ công tác không?"

"Có" Nhưng để trong tủ đồ ở phòng nghỉ rồi, áo blouse cũng để trong đó.

"Lấy ra xem"

Không lấy được...

Mẫn Nguyệt nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, chỉ có thể dựa vào một cái miệng này, nàng yếu ớt cầu xin thương tình: "Mọi người, có thể để tôi vào trước không, tôi sẽ đem thẻ công tác xuống cho mọi người xem được không?"

"Không được, trừ khi cô gọi Chủ nhiệm Hứa tới đây đón cô, Chủ nhiệm Hứa nói cô là bác sĩ thì cô mới được đi vào"

Chuyện gì nữa vậy... gọi sư phụ đến đây, thế thì nàng còn mặt mũi nào nữa hả?

Mẫn Nguyệt để mười mấy hộp bánh Trung thu xuống đất, lấy điện thoại ra gọi cho Đặng Tang, không có bắt máy, lại gọi cho Trần Tư Điềm, cũng không có bắt máy. Đợi năm phút sau gọi một lần nữa nhưng hai người giống như đạt được ăn ý với nhau, đều không nghe máy.

Mẫn Nguyệt lại gọi cho Thẩm Phi, lần này trực tiếp nghe được âm thanh tắt máy: "Thật ngại quá, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau"

Trong lúc nhất thời Mẫn Nguyệt cảm giác chính mình như bị thế giới ruồng bỏ.

Sau một phen giao chiến với tổng đài, Mẫn Nguyệt quyết định bấm số của Hứa Mạch, cuộc gọi lập tức thành công.

"Mẫn Nguyệt?"

Mẫn Nguyệt bất lực nói: "Sư phụ có đang bận không? Nếu chị không bận có thể tới cửa chính nhặt em về không?"

Hứa Mạch nghi hoặc tắt điện thoại, dặn dò với mọi người trong khoa một tiếng liền đi xuống thang máy. Cô đi qua vườn hoa, vòng qua tòa khám bệnh, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Mẫn Nguyệt ngồi xổm dưới mái hiện của phòng bảo vệ, trước mặt còn bày túi mua sắm lớn, còn có mấy cái hộp giấy.

Cô đến gần vài bước liền thấy rõ vẻ mặt ủy khuất của Mẫn Nguyệt, đôi mắt tội nghiệp đang nhìn về hướng của mình.

Ma xui quỷ khiến thế nào đó để Hứa Mạch nhớ tới một bức ảnh trong hoạt hình trên weibo trước đó cô từng xem, trong ấn tượng của cô thì hình ảnh đó là một cô gái có đôi mắt to đáng yêu, ngồi xổm trong thùng giấy ven đường, trên thùng viết "Sẽ làm ấm giường, cầu bao dưỡng", hai bàn tay nhỏ bé để lên cạnh thùng, trong ánh mắt toát ra vẻ chờ mong khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.

Mà Mẫn Nguyệt lúc này vừa ngoan ngoãn lại vừa bất lực giống hệt như cô gái trong hình, làm người ta không cách nào từ chối.

Mẫn Nguyệt chớp hai mắt bỗng nhiên thấy được Hứa Mạch, đôi mắt vụt sáng lên cao hừng bừng bừng giơ hai tay ra: "Sư phụ! Em ở đây nè!"

Ánh mắt của nàng rực rỡ sáng lóa, giống như pháo hoa thắp sáng cả một bầu trời đêm.

Hứa Mạch đi tới trước mặt nàng đứng lại, buông mi nhìn.

Mẫn Nguyệt giơ hai tay lên, vẻ mặt hồn nhiên như không có chuyện gì, cười nói: "Sư phụ, chị đã tới nhặt em về nhà rồi"

Hứa Mạch dịu dàng cười, nắm lấy tay phải của nàng kéo nàng đứng lên.

Mẫn Nguyệt ngồi xổm đã lâu, hai chân có chút tê rần, khi đứng lên cẳng chân mềm nhũn, trọng tâm không ổn định ngã nhào vào trong lòng người trước mặt.

Hứa Mạch nắm lấy tay phải của nàng không buông ra, tay trái nhẹ nhàng ôm chặt người nàng, tránh cho lại ngã.

Mẫn Nguyệt ngây ngốc, mặt dán vào hõm vai Hứa Mạch không dám động, trong hơi thở tràn ngập mùi hương nhàn nhạt trên mái tóc dài của Hứa Mạch.

Nhịp tim đập đến cường đại, thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch, giống như đang gõ trống. Trong lúc tiếng trống vang lên, nàng nghe được có người nói bên tai: "Ừm, chị đến nhặt em về nhà"

Tác giả có lời muốn nói: Mẫn Quang Dương: Con gái của tôi sẽ không chạy đến sổ hộ khẩu của Hứa Mạch đâu.

Họ Đường nào đó: flag đã lập.

Mẫn Quang Dương: Hứa Mạch nếu như là con gái tôi, tôi có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Họ Đường nào đó: Thỏa mãn nguyện vọng của ông.

Mẫn Quang Dương: ???