Chương 27: Ước muốn của Mẫn Nguyệt

Mẫn Nguyệt hoang mang rối loạn chạy đến ký túc xá, vừa đến nơi thì chỉ thấy cửa phòng Viện trưởng đóng chặt, nàng ngóng tai lên cũng không nghe được một tí âm thanh nào bên trong.

Đưa mắt nhìn mọi nơi, xung quanh không có ai, Mẫn Nguyệt mặt dày rón ra rón rén đứng trước cửa, cẩn thận đứng thẳng lại sau đó dán lỗ tai lên.

Đột nhiên rắc một tiếng, cửa từ bên trong mở ra.

Hứa Mạch cúi đầu nhìn Mẫn Nguyệt đang khom lưng ngồi xổm trước mắt: "Mẫn Nguyệt?"

Mẫn Nguyệt lúng túng che mặt, sau đó từ trong khe hở của ngón tay nhìn ra thì thấy vẻ mặt của Hứa Mạch thoạt nhìn cũng bình tĩnh như thường, ngoại trừ có chút kinh ngạc.

Hứa Mạch đi tới, đóng lại cửa sau lưng, nhẹ giọng hỏi: "Sao em lại ở đây?"

"Em vừa định nghe xem mọi người đang nói cái gì thì sư phụ đi ra rồi"

Mẫn Nguyệt cuộn ngón tay lại, đôi mắt ẩn ẩn nước, vẻ mặt có chút vô tội.

Giống như một con mèo vậy.

Nhìn nàng, trong lòng Hứa Mạch thoải mái rất nhiều, khóe miệng hơi cong lên.

"Viện trưởng nói gì vậy ạ? Sư phụ sẽ bị liên lụy sao?" Mẫn Nguyệt vội hỏi.

"Dựa theo quy trình còn phải tìm bên thứ ba phối hợp, nếu không đạt được tiếng nói chung thì bệnh viện sẽ dựa theo pháp luật giải quyết"

Bên mình không có làm gì sai, cho dù đối phương nhắc tới tố tụng Mẫn Nguyệt cảm thấy bệnh viện cũng sẽ không chịu thua, cùng lắm xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo trợ cấp cho người nhà một chút. Sau khi xác nhận Hứa Mạch sẽ không bị chuyện này làm liên lụy thì Mẫn Nguyệt liền an tâm, đề nghị mời Hứa Mạch ăn cơm.

"Mời tôi ăn cơm?"

Mẫn Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Vì sư phụ bảo vệ em..." Nói xong cảm thấy câu này có chút thẹn thùng, lần nữa che mặt lại.

Hứa Mạch nắm cổ tay của nàng kéo xuống, mỉm cười nhìn đôi mắt của nàng nói: "Vì em là học trò của tôi mà"

Vì em là học trò của tôi, bảo vệ em là chuyện tôi nên làm.

Vì em là học trò của tôi, không bảo vệ em thì tôi bảo vệ ai?

Mẫn Nguyệt tưởng tượng thành mấy phiên bản, kích động đến tim đập bịch bịch, bỗng nhiên có cảm giác phụ thuộc – Tôi là người được Mặc gia bảo vệ!

Cuối cùng Hứa Mạch vẫn không để Mẫn Nguyệt mời khách, hai người cũng là vị khách cuối cùng ăn cơm ở căn tin trước khi họ đóng cửa.

Gần đến Trung thu, nhiều ông chủ của các quầy hàng treo bảng tạm ngừng kinh doanh, chuẩn bị về đoàn viên với ông bà vài ngày. Thừa dịp ít người, vài người của cục vệ sinh dựng cây thang, lên leo trần nhà treo đủ các loại cờ và l*иg đèn đầy màu sắc.

Mẫn Nguyệt nhớ tới lần trước mời Hứa Mạch đến nhà tụ hội, nhưng Hứa Mạch nói Trung thu phải trực ca, nàng liền nói tiếp: "Ngày nghỉ sư phụ thường trực ca sao? Người trong nhà không có ý kiến sao?"

Bác sĩ làm việc cả năm không nghỉ, gần như 24 tiếng đều chờ lệnh, cho dù tan ca ở nhà cũng sẽ lo lắng bệnh nhân có gặp biến chứng hay không, là một nghề nghiệp cần phải có trách nhiệm.

Mẫn Nguyệt xuất thân là gia đình bác sĩ, đối với việc ngày nghỉ còn phải trực ca đã tập mãi thành quen, nhưng gần đây nàng nghe nói Khoa Cấp Cứu có một nam bác sĩ thực tập, Tết Đoan ngọ vì phải trực ca nên không về nhà, thế nhưng ba mẹ lại đóng gói một bữa tiệc lớn mang đến bệnh viện tìm anh ta, người một nhà lâu lắm mới gặp nhau, cuối cùng là ôm nhau cùng khóc.

Mẫn Nguyệt đã bị chấn động, lần đầu tiên ý thức được hóa ra phần lớn các gia đình đều rất chú trọng việc ngày lễ lại không thể đoàn viên.

Có lần nàng cùng Trần Tư Điềm huyên thuyên nhắc tới một chuyện, có một bác sĩ ở khoa nào đó, vì ba ngày rồi đều không ở nhà nên vợ tức giận ly dị với anh ta. Lại có một bác sĩ ở khoa nào đó vì bạn gái nhập viện nhưng chưa giải quyết xong việc trong tay nên không có thời gian qua chăm sóc, sau khi bạn gái xuất viện thì lập tức chia tay anh ta, nhẫn đính hôn cũng trả về.

Mẫn Nguyệt nghẹn họng trơ mắt nhìn, lý giải sâu sắc vì sao bệnh viện lại có nhiều đàn ông độc thân như vậy – không phải bọn họ bằng lòng độc thân mà là không có thời gian tìm đối tượng, cho dù đã tìm được rồi cũng rất dễ bị chia tay.

Mẫn Nguyệt cắn muỗng lén nhìn chằm chằm Hứa mạch, trong lòng tò mò sư phụ độc thân cũng là vì quá bận rộn sao?

Hứa Mạch yên tĩnh ăn xong mì trứng cà chua, rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó mới lặng lẽ trả lời: "Tôi không có người nhà"

A??? Chẳng lẽ sư phụ là cô nhi?

Thiếu chút nữa đã thốt ra, Mẫn Nguyệt vội cắn đầu lưỡi phanh kịp lúc với não bộ.

Không có người nhà... chính là không người thân sao?

Sư phụ đoạn tuyệt với trong nhà sao, hay là người thân đều đã qua đời?

Bất luận là thế nào thì đều là chuyện không may, Mẫn Nguyệt không dám hỏi chỉ cẩn thận quan sát sắc mặt Hứa Mạch, thần sắc đối phương lại nhà nhạt nhìn không ra vui buồn.

Không có người nhà, chắc là cũng không có bạn bè gì, sư phụ sống như vậy thật sự rất cô đơn.

Mẫn Nguyệt cảm thấy có chút đau lòng, có thể sư phụ đối với người khác lãnh đạm xa cách là vì trong lòng cũng quá vắng vẻ.

Sư phụ giống như một mình đứng trên hòn đảo bị bao trùm bởi tầng băng đá, cô độc yên lặng nhưng lạnh lẽo, không có hơi thở của vui vẻ. Chỉ tưởng tượng những hình ảnh này thôi Mẫn Nguyệt đã rất khó chịu, nàng muốn tới gần một chút cho sư phụ một cái ôm ấm áp.

Nếu như Hứa Mạch không cách nào thoát khỏi thế giới băng tuyết kia thì hãy để nàng cũng đi vào đó là được.

Vì vậy Mẫn Nguyệt nói: "Sư phụ... Trung thu em trực ca với chị được không?"

Hứa Mạch sửng sốt: "Em không về nhà sao?"

"Đặng Tang hôm đó muốn hẹn hò với bạn trai nên tìm em thay ca, dù sao em cũng không có chuyện gì làm, chỉ làm cảnh thôi" Mẫn Nguyệt thuận miệng nói dối, nói xong liền lập tực nói câu áy náy từ tận đáy lòng với Đặng đồng học.

Hứa Mạch không nghi ngờ gì thêm: "Mọi người bàn bạc với nhau là được"

Mẫn Nguyệt nhanh chóng để tay xuống gầm bàn gửi tin nhắn chuyện thay ca qua wechat Đặng Tang, đối phương vô cùng kinh ngạc: "Hiếm thấy nha! Lại có người chủ động xin đi trực ca vào ngày Trung thu! Thay thay thay! Yêu em quá moa moa!"

Đặng Tang phát ra biểu cảm lolita hôn gió, Mẫn Nguyệt thấy buồn nôn lập tức tắt đi khung trò chuyện. Quả nhiên là nữ nhân đang yêu đương, biểu cảm cũng đầy vẻ thiếu nữ như vậy.

Lúc chập tối, bệnh nhân giường số 7 phòng SICU phải làm thủ tục xuất viện, mẹ của bệnh nhân nhiệt tình lôi kéo tay Mẫn Nguyệt nói chuyện: "Thật sự rất cám ơn mọi người đã cứu con trai tôi, còn hồi phục tốt như vậy có thể về nhà đón Trung thu. Tôi thật sự không biết nên cám ơn mọi người như thế nào, tặng đồ bổ mọi người cũng không nhận, tặng cờ thưởng cho Chủ nhiệm Hứa lại cảm thấy quá khoa trương. Ai, nằm viện nhiều ngày như vậy tôi thấy Chủ nhiệm Hứa ngày nào cũng bận đến muộn, nước cũng không có uống, nhưng không dám đi làm phiền cô ấy"

Mẫn Nguyệt trong lòng thấy có lỗi, tiêu rồi tiêu rồi, quên đưa cờ thưởng cho sư phụ rồi.

Thật vất vả làm xong thủ tục xuất viện, cả nhà bệnh nhân nhiệt tình đến không nỡ cho nàng đi, mãi đến lúc giao ca Mẫn Nguyệt nhanh chóng chạy đến phòng bệnh tìm Hứa Mạch, gấp gáp nói: "Sư phụ, chị có tiện đến phòng nghỉ một chút không?"

Bệnh nhân giường số 9 mới nhập viện được chẩn đoán bị bệnh ở động mạch vành trái của tim, quyết định sau Trung thu sẽ làm phẫu thuật bắc cầu. Hứa Mạch vừa cho lời dặn của bác sĩ, quay đầu lại nhìn Mẫn Nguyệt: "Có chuyện gì sao?"

Mẫn Nguyệt ấp úng: "Sư phụ tới sẽ biết"

Hai người cùng nhau đi về phòng nghỉ, ráng mây chiều tối phủ kín bầu trời, một bên là màu vỏ quýt của ánh chiều tà mặt trời lặn, một bên là màu xanh trong suốt, bay dọc theo đám mây dài và hẹp là tầng tầng ánh sáng đang chuyển màu, xuất hiện một màu hồng huyền ảo.

Sau lưng bị ánh mặt trời chiếu vào có chút nóng lên, vết thương bắt đầu kết vảy mơ hồ ngứa, Mẫn Nguyệt nhịn không được với tay qua muốn cào.

"Vết thương của em đỡ hơn chút nào chưa?"

Mẫn Nguyệt quay đầu lại vừa định trả lời, trong nháy mắt nhìn thấy người bên cạnh thì hệ thống ngôn ngữ lập tức mất hiệu lực, quên cả nói chuyện.

Hứa Mạch đi sát bên cửa sổ, ánh mắt trời màu vàng ánh vào đem đôi mắt ánh lên màu hổ phách.

Mẫn Nguyệt nhìn đến mê mẩn.

Thấy nàng không trả lời, Hứa Mạch nghĩ rằng tình trạng vết thương rất nặng liền nói: "Đợi lát nữa tôi xem giúp em"

Đây chẳng phải là muốn cởϊ áσ trước mặt sư phụ sao!?

Mẫn Nguyệt trong nháy mắt thanh tỉnh, liên tục xua tay: "Không cần không cần, em hồi phục rất tốt, thật sự có thể quay ba vòng trên xà đơn ấy!"

Nói xong Mẫn Nguyệt xoay một vòng, giống như đầu bếp quán lẩu biểu diễn kéo mì sợi.

Hứa Mạch bị trò nghịch ngợm của nàng chọc cười, khóe mắt nhu hòa cong lên đường vòng cung, giống như hoa sen trôi nhẹ trong gió mát.

Mẫn Nguyệt không kìm lòng được cảm thán: "Sư phụ cười lên càng xinh đẹp hơn đó"

Ánh mắt Hứa Mạch mang ý cười, dịu dàng nhìn lại: "Em cũng đẹp"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nguyệt đỏ lên, bị khen đến xấu hổ rồi.

Vào đến phòng nghỉ, sợ có người khác tiến vào nên Mẫn Nguyệt khóa trái cửa, sau đó mở tủ đồ, hai tay trịnh trọng nâng cờ thưởng lấy ra: "Sư phụ, đây là cờ thưởng của người nhà bệnh nhân giường số 7 SICU tặng cho chị, nhờ em chuyển lời cám ơn cho chị. Mấy người trước họ đã đưa tới, nhưng em quên mất..."

Hứa Mạch đưa mắt nhìn tên người tặng, hỏi: "Là bệnh nhân bị bóc tách động mạch chủ kia sao?"

"Đúng rồi, hôm nay anh ta xuất viện, người nhà rất hài lòng nói không nghĩ tới hồi phục nhanh như vậy, còn có thể về nhà đón Trung thu" Mẫn Nguyệt truyền đạt lại nguyên văn.

Hứa Mạch lại nói: "Thật ra bọn họ nên cám ơn Chủ nhiệm Trịnh, ca phẫu thuật đó tôi làm dưới sự chỉ đạo của Chủ nhiệm Trịnh"

Mẫn Nguyệt nâng cờ thưởng không biết nên làm sao, đều đã đề tên của sư phụ rồi, không thể để vậy mà đưa cho Chủ nhiệm được?

"Tâm ý của họ trước hết tôi nhận, lần sau nếu như còn gặp trường hợp này thì... tốt nhất vẫn là đừng gặp ở bệnh viện... tới đó nói tiếp đi" Hứa Mạch nhận lấy cờ thường, cẩn thận xếp lại, sau đó cúi người kéo một cái hộp lớn dưới sàn mở ra, bên trong tất cả đều là cờ thưởng.

Mẫn Nguyệt liếc mắt nhìn sơ qua, dựa theo độ cao trong hộp mà phỏng đoán thì có khoảng ba bốn mươi cái.

Mẫn Nguyệt cực kì hâm mộ, không nhìn được ghen tị nói: "Sư phụ thật lợi hại, cả đời này em cũng không nhận được nhiều như vậy"

Hứa Mạch đem cờ thưởng vừa nhận được xếp vào, cẩn thận đậy nắp lại, lấy khăn lau sạch bụi bám bên trên rồi mới đẩy về chỗ cũ. Sau khi thấy vẻ mặt mỏi mắt chờ mong của nàng, buồn cười hỏi: "Mục tiêu em làm bác sĩ là vì muốn nhận được cờ thưởng sao?"

"Thật ra em không có mục tiêu gì hết, nếu như nhất định muốn nói thì có một thứ"

"Là cái gì?"

"Sư phụ đoán thử xem" Mẫn Nguyệt cố ý thừa nước đυ.c thả câu.

"Vậy thì không dễ đoán rồi" Hứa Mạch hôm nay có tâm tình không tệ, cô rót ly nước uống một ngụm nhỏ, ở bên cạnh nàng nói chuyện phiếm, "Nếu như về phương diện danh dự thì em muốn trở thành bác sĩ được bệnh nhân khen ngợi? Về phương diện y thuật thì em muốn làm người giỏi nhất? Hoặc có lẽ em muốn trở thành người hướng dẫn nghiên cứu khoa học nào đó sao?"

"Những thứ sư phụ nói đều là mục tiêu của chính mình rồi, đồng thời cũng đều đã thực hiện được. Lại đoán nữa xem, mạch suy nghĩ rộng ra một chút"

Hứa Mạch tâm tình tốt, lắc đầu từ bỏ: "Tôi đoán không ra, em nói cho tôi biết đi"

Mẫn Nguyệt đột nhiên nói: "Sư phụ còn nhớ em dùng cánh hoa hóa phép cho nguyện vọng gì không?"

"Còn, em nói mình là Hoa tiên tử" Nhớ tới ngữ khí lúc đó của Mẫn Nguyệt, Hứa Mạch cong khóe mắt cười.

Mẫn Nguyệt lại khó có khi nghiêm túc, mỗi chữ mỗi câu đều chăm chú nói: "Em muốn trở thành học trò đáng tự hào của sư phụ, đó là ước muốn của em"

Lần đầu tiên nghe đến cái tên Hứa Mạch này là từ miệng của Mẫn ba, sau khi ông từ hội nghị thượng đỉnh y tế trở về thì ngồi trên bàn cơm không ngừng cảm khái vì gặp được một thanh niên rất lợi hại.

Mẫn mẹ hỏi: "Lợi hại bao nhiêu?"

Ông đáp: "Rèn luyện thêm năm năm nữa thì kỹ thuật của người đó có thể sẽ vượt qua cả tôi"

Mẫn mẹ kinh ngạc nhướn mi, lại hỏi: "Thanh niên là bao nhiêu tuổi?"

"Bác sĩ Phó chủ nhiệm không đến 30 tuổi, bà cảm nhận một chút"

Mẫn mẹ chậc chậc lấy làm kì lạ, hai người cảm thán một phen, sóng sau đè sóng trước, sau đó không hẹn mà cùng xoay mặt nhìn con gái đang cúi đầu ăn cơm.

Một ngụm cơm của Mẫn Nguyệt bị vướng ở cổ, nàng kịch liệt ho khan vài tiếng nuốt cơm xuống, vội tỏ thái độ: "Người ta giỏi thì là chuyện của người ta, con chỉ là người thường thôi, gen di truyền của con đều là từ hai người đó, con nhà mình có bao nhiêu cân lượng hai người chắc là rõ ràng rồi ha?"

Mẫn ba Mẫn mẹ cùng nhau thở dài, không trâu bắt chó đi cày là không được, quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu, mặc kệ nàng đi.

Từ ông bà nội của Mẫn Nguyệt đến chú dì, mợ ba, cậu hai tất cả đều là bác sĩ, từ khoa nội đến khoa ngoại, từ khoa cấp cứu đến tư vấn tâm lý, các khoa đều đủ hết, bao trọn toàn diện. Từ nhỏ nàng đã mưa dầm thấm đất, Mẫn Nguyệt tất nhiên liền quen thuốc với các thuật ngữ lạ của y học, chính nàng còn có một chút thông minh, trước khi làm kiểm tra thì có thể tìm người thân đến phụ đạo một chút, như vậy sẽ có thể qua môn an toàn.

Cái gì Sinh Lý – Hóa Sinh nhất định chọn một, không tồn tại, Mẫn – kẻ dối trá – Nguyệt đạp lên tất cả tiêu chuẩn tuyển sinh qua cửa an toàn.

Mẫn ba Mẫn mẹ vì công tác bận rộn nên không thể chăm sóc nàng, bình thường khá tốt nhưng ngày lễ ngày Tết thì bắt đầu "con nhà người ta" trong truyền thuyết, Mẫn ba Mẫn mẹ chịu không nổi quở trách nàng vài câu.

Ví dụ như – "Con xem chị họ của con kìa, người ta nhảy lớp trước năm! Thành tích tốt như vậy, còn dậy sớm 6 giờ đến thư viện xếp hàng tự học rồi!"

Lại còn có – "Xem xem em họ của con kìa, người ta nhỏ hơn con đó, người ta nghỉ hè đều theo dì của con tới hỏi chẩn, đã sớm đi thực tập rồi!"

Mẫn Nguyệt khiêm tốn tiếp nhận, chưa bao giờ cãi lại. Nàng thật sự không rõ vì sao mọi người đều nhiệt tình yêu thương ngành nghề "con nhà người ta" này như vậy, phép khích tướng bình thường này thật sự một chút cũng không châm được ý chí chiến đấu của nàng.

Nhưng mà vị "Bác sĩ Phó chủ nhiệm chưa đến 30 tuổi" này, đừng nói bản thân kém hơn người ta, chị họ em họ giỏi như vậy cũng bị vứt ra ngoài.

Khác nhau một trời một vực, sao có thể đánh đồng được, cho nên Mẫn Nguyệt lập tức để ba mẹ bỏ đi ý niệm so bì trong đầu.

So sánh với người ta... quá cuồng vọng, ừm.

Nhưng từ sau đó, cái tên Hứa Mạch lại thường xuất hiện từ trong miệng những người khác. Giai đoạn đào tạo, Mẫn Nguyệt không có thực tập ở bệnh viện hiện tại nhưng từ trong miệng của một đồng học thực tập ở đó nghe được vài sự tích vinh quang của Hứa Mạch.

Một lần hai lần, những chuyện đó vào tai trái lại ra tai phải bay mất, nàng cũng khi dễ người đồng học nọ đang khoác lác bịa chuyện. Nhưng khi nghe thêm vài lần nữa, thấy có người còn miêu tả mặt mũi ra sao, trong lòng lén hoài nghi sẽ không phải là thật đó chứ. Sau đó cấp trên cho sư huynh đi theo ông chủ tham gia hội nghị thượng đỉnh y tế, khi về đều tuyên dương khắp nơi thấy được "Đại Ngưu" (*), cái tên "Hứa Mạch" này xem như Mẫn Nguyệt đều nghe đến nhớ trong lòng.

(*) Đại Ngưu: người ưu tú nhất, giỏi nhất.

Sau đó dù cố tình hay vô ý Mẫn Nguyệt lại lên mạng tìm tên của cô, thế nhưng thật sự tìm được nội dung liên quan, một số là luận văn do cô làm tác giả đầu tên, một số là truyền thông đưa tin ca phẫu thuật cô mổ chính có độ khó cao, còn có thông tin về tọa đàm hay các hội nghị thượng đỉnh mà cô tham gia.

Lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của Hứa Mạch là trong điện thoại của bạn học, một nam sinh sau khi đi khám bệnh ở Khoa Ngoại L*иg Ngực thì chụp lén người ta.

Vì chụp lén trong lúc hoảng loạn nên không rõ lắm, ảnh có chút mờ, lại chụp phản gương, hiệu quả không tốt. Nhưng cho dù chụp tệ thế nào, khi Mẫn Nguyệt nhìn vào ảnh chụp vẫn kinh ngạc vì thiên nhân (2).

(1) Thiên nhân: ý là tiên giáng trần.

Cái tên Hứa Mạch này giống như hàng vạn tia chớp lóe ngang, lấy bộ dạng kinh thiên động địa đánh vào đáy lòng Mẫn Nguyệt.

Nàng bắt đầu được đọc luận văn đặc sắc của Hứa Mạch, bắt đầu cảm thấy hứng thú sửa sang lại tài liệu về Khoa Ngoại L*иg Ngực không biết bao nhiêu lần, cũng bắt đầu thấy hối hận, nếu như hồi trung học cố gắng một chút, thi đậu thạc sĩ thì tốt rồi.

Cảm xúc hồi hận lên men theo từng năm, trong lúc tìm việc làm đã đạt đến đỉnh điểm. Khoa Ngoại L*иg Ngực của bệnh viện, nơi tụ hội những người tài năng và có chất lượng cao, ngưỡng thấp nhất để được chọn cũng khiến người ta líu lưỡi. Chỉ là với sự kiên trì của Mẫn Nguyệt, lại có người nhà tìm không ít quan hệ mới chen vào được một vị trí cho nàng.

Sau khi nhận chức, nàng càng thêm hiểu rõ giữa nàng và bọn họ chênh lệch như thế nào. Tuy là bản lĩnh của Đặng Tang thoạt nhìn không vững chắc, nhưng trong lòng Mẫn Nguyệt hiểu rõ, trình độ của mình còn kém xa so với Đặng Tang.

Trước đây nàng chỉ có một chút thông minh, nhưng lại không tận dụng được một chút kinh nghiệm nào khi đi làm sàng.

Nàng xấu hổ, gấp gáp, lo nghĩ, sợ bản thân không theo kịp, sợ bản thân làm vật cản trở, sợ nhất chính là Hứa Mạch sẽ không thèm nhìn nàng.

"Trở thành học trò đáng tự hào nhất của Hứa Mạch", môi trên môi dưới khẽ động nói câu này ra khỏi miệng, nhưng để thật sự làm được nào có đơn giản như vậy?

Mẫn Nguyệt vội thêm vào một câu: "Em biết mình còn rất nhiều thiếu sót... sư phụ, chị đợi em, em sẽ cố gắng chạy, nhất định sẽ đuổi kịp chị"

Nói xong cảm thấy không đúng, lại chỉnh sửa: "Không đúng, em không phải muốn sư phụ giậm chân tại chỗ chờ em... chính là, chính là..."

Mẫn Nguyệt nói nửa ngày cũng không nói rõ được chính mình rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì. Hứa Mạch cười khanh khách nhìn nàng, nhẹ nhàng nâng tay sờ đầu nàng: "Không vội, chị chờ em"

Mẫn Nguyệt thoáng chốc cảm động, nước mắt ròng ròng nắm tay Hứa Mạch.

Hứa Mạch nắm lại tay nàng, dịu dàng nhìn vào mắt Mẫn Nguyệt, nói: "Chị sẽ đi chậm một chút, sẽ chờ em"

---

P/s: Từ giờ đổi xưng hô của Mặc gia nha.