Chương 22: Phiền muộn

Giờ cao điểm tan tầm, trên ngã tư đường ngựa xe như nước, tiếng kèn ô tô vang lên như tiếng sáo. Trong tiệm cơm nhỏ ven đường cũng ồn ào tiếng người, náo nhiệt hẳn lên.

Một lượng đông đảo người nhà của bệnh nhân ở bệnh viện đều bắt đầu đi ăn cơm, gần đây nhóm nhân viên văn phòng cũng muốn ăn cơm, thậm chí Đại học F thay đổi thực đơn cho sinh viên khiến sinh viên cũng muốn đi ăn cơm, lập tức lượng khách của tiệm tăng vọt và để chạy đua với thời gian giờ nghỉ, ngoài cửa tiệm thậm chí còn bày thêm bàn ghế nhựa bắt đầu sắp xếp khách ngồi.

Phục vụ bận đến mức chân không chạm đất, để đồ ăn bên này, bên kia lại có khách muốn khăn tay, tai trái tuyền vào một câu "Soái ca, tính tiền", tai phải lại nghe một tiếng "Cá hấp của tôi làm sao còn chưa lên? Mau hối cho tôi"

Mặt tiền của cửa tiệm vốn dĩ không lớn, diện tích bảy mươi tám mươi mét vuông đủ xếp bốn cái bàn tròn, hơn mười cái bàn vuông. Người mỗi lúc một nhiều, khó tránh khỏi ghế sẽ va nhau, người ngồi phía trước hơi dựa ra phía sau một chút thì vị trí người ngồi ở sau hẹp lại.

Mẫn Nguyệt ăn cơm ở bên ngoài vẫn luôn rất chú ý điểm này, vì vậy nàng ngồi rất sát với bàn của mình, miễn cho chen với khách bàn bên. Có vài người không cẩn thận như vậy, người bị chen bất mãn lầm bầm một câu "Nhường một chút", đối phương cũng phối hợp di chuyển xa hơn.

Nhưng mà động vào người có tính tình táo bạo thì rất dễ gây ra mâu thuẫn, dẫn đến cãi nhau.

Hai bàn ở sát cửa ra vào chính là không yên bình như vậy, vì ai chen ai, tay của ai đánh trúng ai, cứ như vậy ồn ào lên.

Người phát hỏa trước là một thanh niên, một chân đá ngã lăn mấy chai bia không, mặt anh ta đỏ lên, mở lớn miệng, vỗ bàn quát: "Có biết ông mới đυ.ng tôi không?"

Ngồi ở bàn phía sau là một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông sắc mặt có chút tái nhợt, giống như thân thể khó chịu, cau mày không kiên nhẫn quay lại dỗi một câu: "Nhiều người như vậy, làm gì có chỗ trống? Muốn không đυ.ng hả? Vậy cậu tới nhà hàng năm sao ăn cơm đi, ở chỗ này giả bộ làm đại gia cái gì"

"Mẹ nó!" Người thanh niên đứng thẳng lên, một phen nhào tới nắm cổ áo người đàn ông kia, đôi mắt đỏ rực quát: "Ông nói thêm câu nữa đi!"

Động tĩnh ầm ĩ, người người trong tiệm cơm đều nghe tiếng quay đầu nhìn xem.

Người đàn ông trung niên tuy là bị bệnh rất mệt mỏi, nhưng trước mặt người khác không thể làm mất mặt vợ, sống chết chống đỡ nói: "Tôi nói vậy thì sao! Tuổi còn trẻ không lo học, một chút đạo đức công cộng cũng không có"

"Có tin tôi đánh ông không!" Nam thanh niên nhước mắt lên, giơ nắm tay làm như muốn đánh người.

Người đàn ông trung niên không để ý tới vợ đứng bên cạnh khuyên can, tiếp tục khıêυ khí©h: "Cậu động vào tôi thử xem! Tôi có bệnh tim đó, lừa cậu tôi chết liền!"

Đang nói chuyện, một cú đấm đầy bia nện xuống trên mặt người đàn ông trung niên, ông ta dừng bước, thân thể nghiêng một bên, đẩy ngã người phục vụ muốn tiến lên khuyên can. Đồ ăn trên tay người phục vụ cũng rơi lung tung, món đồ nước thì tạt lên người khách ngồi bên cạnh, trêu chọc vào một tiếng thét đến chói tai.

Tình cảnh trong nháy mắt hỗn loạn lên.

Hai người lao vào đánh nhau, đẩy ngã những dĩa đồ ăn rơi vỡ đầy dưới đất. Người phụ nữ cùng đứa trẻ sợ hãi liên tục thét lên, vợ của người đàn ông trung niên kia cũng khóc nức nở khuyên can, âm thanh gần như bị tiếng ầm ĩ che lấy.

"Đừng đánh nữa, tim của chồng tôi không tốt! Đừng đánh nữa mà!"

Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm trận khôi hài này mà không nói nên lời, kinh ngạc đến thịt bò cũng rớt khỏi đũa, nàng nghĩ có nên gọi 110 báo nguy không thì chợt nghe Hứa Mạch nói: "Có thể sắp xảy ra chuyện rồi"

Mẫn Nguyệt sửng sốt, đường nhìn bỗng nhiên chuyển đến túi nilon ở góc bàn, trên túi viết mấy từ "Bệnh viện đầu tiên thuộc Đại học F" màu xanh lá. Đó lại là túi nilon quen thuộc của hiệu thuốc bệnh viện, như vậy nói rõ người đàn ông trung niên này mới vừa khám bệnh lấy thuốc về, như vậy ông ta nói mình có bệnh tim, tám phần mười là thật rồi.

Ẩu đả chợt ngưng lại, thanh niên kia đột nhiên từ mặt đất đứng lên, hoảng loạn cầm ví và điện thoại, từ trong khe hỡ của đám người bỏ chạy đi không thèm quay đầu lại.

Biến cố phát sinh quá đột ngột, nhóm quần chúng không rõ tình huống gì cũng yên tĩnh lại, tiếng gọi khóc của người vợ kia trong nháy mắt truyền khắp cả cửa tiệm...

"Ông đừng hù tôi mà, ông làm sao vậy?"

Mẫn Nguyệt ngồi ở hướng đối diện với ông ta, khi thấy ông ta nằm nghiêng dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có chút tím lên.

Không xong rồi, có thể là bệnh đã tái phát.

Mẫn Nguyệt vừa định đứng dậy, Hứa Mạch đã nhanh hơn nàng một bước, nhanh chóng đi lên phía trước, nắm lấy cổ tay ông ta bắt mạch, hỏi người vợ: "Ông ấy khó chịu ở đâu? Đã uống thuốc gì rồi?"

Người vợ nói: "Ông ấy gần đây vẫn luôn nói tức ngực, thở không nổi, đến Khoa Nội Tim Mạch khám bệnh, đã uống thuốc..."

Người vợ gấp đến túa mồ hôi ra, lại không nói được cụ thể tên của các loại thuốc.

Hứa Mạch xách túi nilon qua, vạch xem một lần, mở lọ thuốc ra, lấy hai viên Nitroglycerin, mở miệng người đàn ông ra, đặt dưới lưỡi.

Mẫn Nguyệt đi tới trước mặt, cúi thấp người hỏi: "Sư phụ, ông ấy làm sao vậy?"

"Tắc nghẽn cơ tim cấp tính, mau gọi cấp cứu đi"

Một đại tỷ trong đám người có tâm nói: "Tôi gọi 120"

"Gọi 120 quá chậm" Hứa Mạch quay đầu nói với Mẫn Nguyệt, "Gọi điện thoại cho phòng Cấp cứu, nhanh chóng đẩy một cái cáng cứu thương đến đây"

"Vâng!" Mẫn Nguyệt lập tức nghe theo.

"Lấy cho tôi bình nước" Hứa Mạch nói với người phục vụ đang sững sờ tại chỗ.

Người ở phía sau là lần đầu tiên gặp phải tình huống ngoài ý muốn này, ông chủ lại không có ở trong tiệm, trong lòng không dám tự quyết định, cũng không biết bây giờ làm sao mới được, khi nghe thấy Hứa Mạch hạ lệnh thì giống như tìm được vị cứu tinh, lập tức đứng lên hành động.

Hứa Mạch mở gói thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, để người đàn ông uống vào 10 viên, sau đó liếc mắt nhìn mọi người vây quanh xem náo nhiệt, lạnh lùng nói: "Đều tản hết đi, cho ông ấy nằm thẳng ra"

Mọi người bị răn dạy lúc này mới khắc chế niềm vui trời cho, tránh xa ra một chút, không tiếp tục cướp không khí của bệnh nhân nữa.

Không đến một phút sau, nhân viên khám chữa bệnh của khoa cấp cứu mang cáng cứu thương vội vã chạy tới hiện trường, Hứa Mạch đơn giản trao đổi tình huống, bệnh nhân bị nâng nằm lên cáng, đẩy đi cấp cứu.

Mẫn Nguyệt sau khi vội vã tính tiền thì chạy đến Khoa Cấp Cứu, thấy Hứa Mạch đứng ở cửa ra vào màu xanh lá, đang cùng người nhà nói gì đó.

"Tim của ông ấy đã khó chịu bao lâu rồi?"

Người vợ sợ đến mất hôn mất vía, hai mắt đẫm lệ giàn giụa trả lời: "Tôi cũng không biết đã bao lâu rồi, mấy ngày gần đây khi đi làm về đều nói với tôi ngực khó chịu, thở không nổi, tôi nói mau đến bệnh viện khám xem, hôm nay liền xin nghỉ đến đây, không nghĩ tới..."

"Có bị cao huyết áp hay tiểu đường không?"

"Huyết áp có cao một chút"

Khi đang nói chuyện, Thẩm Phi và Chủ nhiệm Khoa Nội Tim Mạch cũng chạy tới Khoa Cấp Cứu, không có thời gian chào hỏi, Hứa Mạch cùng hai người trao đổi về bệnh án của bệnh nhân xong thì bọn họ liền dẫn người nhà vào phòng cấp cứu.

Thời gian hoàng kim cấp cứu bệnh tim là bốn phút, làm trễ nãi 1 giây thì hi vọng có thể cứu lấy bệnh nhân sẽ bớt đi một phút. Trong cái rủi có cái may, tiệm cơm nhỏ ở ngay đối diện cửa hông của bệnh viện, đúng lúc thì đưa đến đây.

Hi vọng có thể cứu được...

Mẫn Nguyệt có chút lo lắng, quay đầu nhìn Hứa Mạch, lại phát hiện thần sắc của Hứa Mạch có chút khác thường, mi nhíu lại, trên trán phủ một tầng mồ hôi.

Mẫn Nguyệt rút khăn giây từ trong túi đưa qua. Hứa Mạch nhận lấy, không có lau mồ hôi mà là che kín miệng.

Vùng xung quanh lông mày Hứa Mạch nhíu càng sâu hơn, tay phải ôm bụng, giống như đang ép cái gì đó.

Mẫn Nguyệt vội hỏi: "Sư phụ, chị khó chịu sao?"

Hứa Mạch lắc đầu rất nhẹ: "Không có gì..." Nhưng mà cô còn chưa nói xong, cổ họng đã giật giật, lập tức xoay người chạy về hướng toilet.

Mẫn Nguyệt đuổi theo sau, nghe được bên trong cánh cửa truyền ra âm thanh nôn mửa.

Sư phụ nôn ra sao!?

Mẫn Nguyệt vội gõ cửa: "Sư phụ, chị có sao không? Cần em giúp không?"

Hứa Mạch không có trả lời, chỉ là âm thanh nôn mửa bị ép đến rất nhỏ.

Thấy phản ứng này của Hứa Mạch, Mẫn Nguyệt nghi ngờ có thể đối phương cảm thấy xấu hổ nên không gõ cửa nữa, suy nghĩ một chút, quyết định mua chai nước cho Hứa Mạch súc miệng, liền nói: "Sư phụ, em đi mua nước, lập tức quay lại ngay"

Buổi tối bảy tám giờ, là thời gian sau khi ăn xong thì tản bộ tiêu thực, ở giữa đường đi của tốp ba tốp năm người nhà và bệnh nhân, Mẫn Nguyệt lớn giọng nói "Cho qua", lo lắng lướt qua trong đám người.

Nàng chạy rất nhanh, so với tốc độ đưa bệnh nhân đến khoa cấp cứu vừa rồi thậm chí còn nhanh hơn.

Nàng sợ mình chậm một chút, lúc Hứa Mạch từ toilet đi ra sẽ không thấy nàng đâu.

Khoa Cấp Cứu mỗi ngày đều nhận hơn một nghìn bệnh nhân, cơ hồ mỗi người đều đi cùng người nhà, bọn họ ra khỏi cửa phòng là có thể nhìn thấy gương mặt của người thân, bạn bè rồi.

Nhưng mà, sư phụ không có...

Nàng không hi vọng lúc sư phụ khó chịu như vậy lại một mình cô đơn đứng trong sóng người.

Tuy là chị ấy không nói, cũng không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng mà... chị ấy cũng sẽ khổ sở.

Mua đồ xong, Mẫn Nguyệt dùng hết sức mạnh chạy nước rút thật nhanh trở về, từ máy bán nước chạy về đến toilet. Hứa Mạch đẩy cửa đi ra, vừa ngước mắt liền thấy Mẫn Nguyệt thở hồng hộc đứng trước mặt.

"Sư phụ... uống nước đi..."

Mẫn Nguyệt thở hổn hển nói ra một câu, vặn mở nắp chai, tay trái đem nước suối đưa qua, tay phải lấy ra một túi khăn giấy.

Ngực của nàng phập phồng kịch liệt, gương mặt ửng hồng, tóc mai bị gió thổi đến rối loạn dính trên trán.

Hứa Mạch giật mình, đưa tay nhận lấy chai nước suối: "Em đặc biệt chạy đi mua cái này à?"

"Em còn mua sữa, có thể giải cay. Nhưng mà bụng rỗng uống sữa sẽ bị tiêu chảy, cho nên có mua sữa đậu nành..." Thần sắc Mẫn Nguyệt tối sầm lại, thả đường nhìn xuống đất, tự trách nói: "Đều tại em gọi món cay Tứ Xuyên..."

Nàng nên sớm ý thức được, ẩm thực của Hứa Mạch không quy luật, áp lực công việc lại lớn như vậy, khó tránh khỏi bị bệnh bao tử. Người có dạ dày không tốt phải cố gắng tránh những món có tính kí©h thí©ɧ, như vậy sẽ không tổn thương niêm mạc dạ dày, khiến bệnh nặng hơn. Vậy mà nàng lại để Hứa Mạch ăn đồ cay, thả một quả bom vào dạ dày của Hứa Mạch.

Mẫn Nguyệt hối hận không gì sánh được, âm thanh thấp đến không thể nghe được, nói: "Sư phụ, em xin lỗi..."

Đây là lời xin lỗi thứ hai trong ngày mà nàng nói với Hứa Mạch.

Một lần là vì bản thân vô dụng, còn một lần là vì bản thân sơ ý.

Tâm dần dần chìm xuống đáy, nàng nóng lòng thể hiện bản thân, tưởng là nhận được lời tán thành của Hứa Mạch, lại lần lượt đi ngược lại.

Thật vất vả mới để lại ấn tượng tốt trên bàn phẫu thuật với sư phụ, trải qua hai sự việc này, hình tượng tất nhiên đã giảm đi rất nhiều. Vừa nghĩ đến chuyện này, Mẫn Nguyệt liền đau lòng đến không thể thở được.

Nàng hi vọng sư phụ có thể thích mình đến mức nào...

Nhưng hiện tại, sư phụ chắc là bắt đầu chán ghét nàng rồi.

Mẫn Nguyệt khịt khịt mũi, ủy khuất đến sắp khóc lên.

Bỗng một tờ khăn giấy bỗng xuất hiện trước mắt, Mẫn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Mạch đang lẳng lặng nhìn mình.

Hứa Mạch dùng khăn giấy nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt phiếm hồng của Mẫn Nguyệt, sau đó vươn tay trái, dịu dàng sờ đầu Mẫn Nguyệt: "Đúng là mít ướt..."

"Còn có..." Đôi mắt Hứa Mạch cong cong, khóe miệng nâng lên một nụ cười mỉm "Cám ơn em"