Chương 21: Động tâm

"Tôi dạy em"

Âm thanh trầm nhẹ nhàng của Hứa Mạch vang lên bên tai, dọc theo vành tai truyền tới màng nhĩ, tạo ra một rung động rất nhỏ ở xương tai và ốc tai.

Cảm giác tê dại từ tứ chi bốc lên, dọc theo thần kinh cuối cùng hội tụ trong lòng.

Trái tim thình thịch thình thịch nhảy nhót, giống như một chú thỏ nhỏ.

Vì mới tắm xong nên lòng bàn tay của Hứa Mạch còn hơi nóng, phủ lên bàn tay bị điều hòa thổi lạnh của Mẫn Nguyệt, khiến cho cảm giác này cực kì rõ rệt.

Tay Hứa Mạch thật mềm, nhưng đầu ngón tay và cổ tay rất có sức lực. Kim châm trong tay được cô đâm xuống giống như biến thành một con rắn, mềm mại điều chỉnh góc độ của thân thể, sau khi nhắm vào mục tiêu, không chút do dự mà tiến vào.

Cảm giác bị kẹt lại của kim châm bỗng nhiên biến mất, điều này chứng tỏ kim châm đã tiến vào khoang màng tim rồi.

Động tác của Hứa Mạch đột ngột dừng lại, mũi kim nhọn hoắc tựa hồ đang treo lơ lưng trên không, xưng quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Cảm giác truyền đến từ mũi kim đến càng lúc càng rõ ràng, là nhịp đập đều đặn của quả tim mô hình.

Đầu ngón tay Mẫn Nguyệt run rẩy, có thể đây chỉ là ảo giác, nàng cảm thấy nơi đầu ngón tay hai người giao nhau đang nhảy lên theo từng nhịp đập của mạch máu ngoại biên.

Mạch đập này không phân rõ là phát ra từ nhịp tim của chính mình, từ nhịp tim của Hứa Mạch, hay là nhịp tim hai người đang dần đồng bộ với nhau.

Mẫn Nguyệt khẩn trương đến mức nuốt nước miếng, tay cầm kim châm rục rịch muốn buông xuống, vừa muốn nắm lấy đầu ngón tay của Hứa Mạch thì người phía sau bỗng buông lỏng tay nàng ra.

Làn da nóng ấm bất thình lình lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo, bỗng nhiên từ đáy lòng Mẫn Nguyệt sinh ra một chút mất mát.

Âm thanh Hứa Mạch vẫn bình thản trước sau như một: "Có dịch chảy ra, hiện tại gắn ống tiêm vào, thả kìm xuống, từ từ rút"

Mô hình này làm rất giống thật, vẻ ngoài hoàn toàn phỏng theo cơ thể người, tính chất mềm mại, xúc cảm chân thật, thậm chí còn thiết lập áp lực phụ lên trái tim, khiến cho dịch bên trong có thể thuận lợi chảy ra, bắt chước theo tình cảnh thật vô cùng hoàn mỹ.

Mẫn Nguyệt sau khi ngẩn ra thì dựa theo lời của Hứa Mạch, chậm rãi rút một ống dịch thể.

Khi ống tiêm được rút ra, Hứa Mạch còn nói: "Trước đó phải dùng kìm cầm máu kẹp băng gạc chặn lại, tránh cho không khí tiến vào"

Mẫn Nguyệt nghe lời làm theo, sau đó động tác cẩn thận rút kim châm ra, dùng băng gạc tiêu độc bao lại vị trí vừa châm, ấn vào một chút cho băng dính cố định.

Hứa Mạch quan sát xong động tác nàng làm, gật đầu nói: "Như vậy là được, em thử châm vào từ vị trí đầu quả tim xem"

"Vâng"

Một giọt nước từ lọn tóc nhiễu xuống, rơi trúng mu bàn tay của Mẫn Nguyệt, nàng liền sửng sốt.

"Ngại quá" Hứa Mạch đưa tay lau giọt nước đi, hỏi ngược lại: "Máy sấy của tôi lần trước đi nước ngoài đã hỏng rồi, vẫn chưa kịp mua máy mới... Có thể cho tôi mượn dùng của em một chút không?"

"Không thành vấn đề, em lấy cho chị"

Mẫn Nguyệt đứng dậy lấy máy sấy tóc trong ngăn tủ ra, đưa cho Hứa Mạch.

"Cám ơn em..." Hứa Mạch hơi lo lắng hỏi, "Tôi sấy tóc ở đây, có ồn đến em không?"

"Không sao đâu sư phụ, không ảnh hưởng đến em đâu" Mẫn Nguyệt liên tục xua tay.

Hứa Mạch chun quy vẫn băn khoăn liền đi tới bên cửa sổ, đem đầu cắm ghim vào ổ điện dưới bàn, chỉ mở sức gió số 1, đưa lưng về phía Mẫn Nguyệt rồi sấy tóc.

Chú ý đến bên cạnh còn có người nên cố gắng đem động tĩnh khống chế đến thấp nhất.

Tay phải giơ máy sấy tóc lên cao, tay trái chen vào những lọn tóc đen tuyền, vuốt từ đỉnh đầu xuống dưới, cuối cùng là vén đuôi tóc lên, nhẹ nhàng vẫy trong gió.

Hứa Mạch mặc áo phẫu thuật, sau lưng có mấy chỗ bị nước làm ướt, mông lung lộ ra một phần làn da.

Sấy xong một bên, Hứa Mạch nghiêng đầu, để gió thổi sấy một bên còn lại.

Từng giọt nước từ trên trán lăn xuống, dừng lại trên lông mi nàng. Đèn LED phòng nghỉ rất sáng, những giọt nước đó lóng lánh như trong suốt sáng rọi.

Đường viền Hứa Mạch như được tô thêm một vầng sáng, Mẫn Nguyệt không nhịn được nhìn chằm chằm đến xuất thần.

Sư phụ thật đẹp...

Giống như... Viên đá cẩm thạch ở giữa khe núi...

Hứa Mạch không sấy quá lâu, sấy đến gần như khô thì tắt công tắc đi.

Mẫn Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, vội quay mặt đi, nhìn chằm chằm mô hình mô phỏng, giả vờ như đang chăm chú luyện tập.

Hứa Mạch tháo đầu cắm ra, quấn dây điện lại cẩn thận, thấy Mẫn Nguyệt đang bận rộn, liền nói: "Tôi giúp em để vào tủ nhé"

"Vâng"

Mẫn Nguyệt thử nửa ngày cũng không tìm được góc thích hợp, dịch thể vẫn không chảy ra, nàng khẩn trương cầm kim châm, rất sợ Hứa Mạch đến đây kiểm tra.

"Xoẹt" một tiếng, sau lưng đột ngột vang lên âm thanh xé bao bì nhựa.

Mẫn Nguyệt tò mò xoay đầu qua, thấy trên tay Hứa Mạch cầm túi bánh quy, mới vừa lấy ra một cái, đang chuẩn bị ăn.

Thấy Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm túi bánh, Hứa Mạch cho là nàng đang đói bụng liền đi tới hai bước, chuẩn bị đưa bánh cho nàng.

Mái tóc dài của Hứa Mạch mới vừa được gió nóng thổi qua, ấm áp, buông xõa. Điều hòa lại thôi thêm một luồng gió từ phía sau tới, đem lọn tóc Hứa Mạch thổi vung lên.

Trong nháy mắt.

Mẫn Nguyệt thoáng bị hương dầu gội nhàn nhạt vây quanh.

Nơi nào đó trong lòng bị cào một chút, Mẫn Nguyệt hoảng hốt nhớ tới tình cảnh nàng và Đặng Tang trò chuyện trong phòng nghỉ vài ngày trước.

Khi đó nàng và Đặng Tang nói, thời học sinh tình cảm thật đơn thuần, thích một ai đó có thể chỉ vì mái tóc dài của người đó tung bay, hương dầu gội nhàn nhạt thoáng bao lấy mình.

Mẫn Nguyệt động đậy mũi, hít vào một hơi thật sâu, mùi hương nóng ẩm thoang thoảng từ xoang mũi tràn vào bên trong phổi--

Thật sự khiến người ta động tâm mà.

Một giây sau, một chiếc bánh quy vị rong biển đã phá hủy bầu không khí xinh đẹp này.

Mẫn Nguyệt giật mình, quay đầu đi, nàng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt Hứa Mạch, mỉm cười hỏi chính mình: "Ăn bánh quy không?"

Mẫn Nguyệt bĩu môi, nhận lấy chiếc bánh, kiểu gì cũng không hài lòng cắn một miếng lớn.

Sư phụ lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao một chút phong tình cũng không hiểu vậy?

Hứa Mạch không biết suy tính trong lòng nàng, thấy mặt nàng có vẻ buồn rầu, cho là nàng không thích vị này, liền nói: "Còn có vị phô mai, có muốn ăn thử không?"

Mẫn Nguyệt mạnh mẽ lắc đầu: "Sư phụ, chị đừng ăn bánh quy nữa, tất cả đều là carbohydrat, chất béo và muối, chế độ ăn này rất vô lý"

Hứa Mạch sửng sốt, cầm bánh quy lẳng lặng nhìn nàng.

"Chúng ta đi ăn rau xào đi!" Mẫn Nguyệt đề nghị, "Một người đi chỉ có thể ăn fastfood, hai người thì có thể gọi ba dĩa rau xào rồi!"

Hứa Mạch từ trước đến giờ không chú trọng chuyện ăn uống, bánh quy cũng được, cơm căn tin cũng được, có thể bổ sung năng lượng là được rồi. Nhưng biểu hiện của Mẫn Nguyệt là rất muốn ăn đồ xào, vì vậy cũng vui vẻ phối hợp.

Hai người đi tới tiệm cơm nhỏ bên hông của bệnh viện, vì đang là giờ cơm nên khách tương đối nhiều, người phục vụ dẫn hai người vào cái bàn trống còn sót lại.

Mẫn Nguyệt đã tới cửa tiệm này vài lần cho nên không đợi phục vụ chào hỏi, chính mình liền cầm thực đơn lên, để vào tay Hứa Mạch, hỏi: "Sư phụ muốn ăn cái gì?"

Hứa Mạch lật mặt trước mặt sau xem một lần liền để thực đơn xuống: "Em gọi đi, tôi ăn gì cũng được"

Mẫn Nguyệt lại hỏi: "Sư phụ, chị ăn cay được không? Món cay Tứ Xuyên có ăn được không?"

Hứa Mạch gật đầu.

Mẫn Nguyệt nhấc tay tỏ ý có thể gọi món, nói với phục vụ: "Tôi muốn một phần đậu hủ Ma Bà, thịt bò xào ớt hiểm, còn có rau xào"

"Vâng" Người phục vụ ghi lại tên món ăn xong thì dán ở phía sau bếp.

Một thoáng sau, một phần cải bó xôi xào cao tới đỉnh được đưa lên, sau đó đậu hũ Ma Bà cũng lên tới.

Mẫn Nguyệt thêm hai chén cơm, nói với Hứa Mạch: "Thịt bò xào phải đợi hơi lâu, sư phụ, chúng ta ăn trước đi"

"Được"

Hứa Mạch từ trong ống đũa rút ra một cặp đũa dùng một lần, xé mở gói bọc bên ngoài, tách đũa ra, tự nhiên kẹp giữa ngón tay.

Nàng gắp một miếng đậu hũ lên, vững vàng để vào trong chén của mình.

Mẫn Nguyệt cũng thò đũa tới gắp, đậu hũ rấ tnon, lại thêm nước sốt, trơn trượt, lần đầu tiên không gắp được, lần thứ hai gia tăng sức lực, trực tiếp làm đậu hũ nát bét.

Mẫn Nguyệt cực kỳ hâm mộ nhìn Hứa Mạch, tay của sư phụ thật sự rất vững, không chỉ làm phẫu thuật giỏi, mà gắp đậu hũ cũng giỏi nữa.

Suy nghĩ tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng bay tới ca phẫu thuật ngày hôm qua.

Bàn tay xe chỉ luồn kim của Hứa Mạch hiện lên trong đầu nàng, như rồng bay giữa biển mây, tư thế tự nhiên tuyệt đẹp.

Thủ pháp buộc chỉ đặc biệt sạch sẽ lưu loát, Mẫn Nguyệt đã luyện tập nhiều ngày, tự nhận mình làm cũng không tệ lắm, nhưng khi so với Hứa Mạch về cao thấp thì thật sự là khác nhau một trời một vực.

Mẫn Nguyệt khó nhịn hỏi: "Sư phụ, bí quyết luyện tập buộc chỉ là gì vậy?"

Hứa Mạch chỉ vào đậu hũ trên bàn nói: "Buộc trên đậu hũ, lúc nào nên buộc chặt mà đậu hũ không bị vỡ thì đã buộc đúng rồi"

Mẫn Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, lấy đậu hũ ra luyện sao!?

"Tôi làm mẫu cho em xem"

Hứa Mạch lại mở một đôi đũa khác, cầm bên tay trái, hai đôi đũa phối hợp nhau, lấy ra một cọng cải, cột một vòng xung quanh đậu hũ, thắt rút mấy cái như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Đôi đũa dùng một lần trong tay Hứa Mạch như biến thành kìm mang kim và kìm răng chuột.

Mẫn Nguyệt xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Mạch đem đôi đũa bên trái đưa cho nàng, nói: "Thử làm xem".

Mẫn Nguyệt khẩn trương cầm lấy đũa, thử phổ theo động tác của Hứa Mạch, không đến mức quá lỏng, cũng không phải không thắt nút được, chính là dùng quá nhiều sức làm cho cọng cỏi bị đứt ra.

Mẫn Nguyệt ảo não gắp cải bỏ vào miệng, dùng hết sức nhai nuốt cho hả giận: "Sư phụ, cái này khó quá, em học không được"

Hứa Mạch nhẹ nhàng cười, trấn an nói: "Dù sao cũng không phải công cụ chuyên nghiệp, về khoa luyện thêm đi"