Chương 42: Tiến thoái lưỡng nan

Chẳng mấy chốc đã đến lúc tổ chức tiệc tri ân thầy cô giáo, vì lần trước cùng anh mây mưa liên tục nên cô không có thời gian hoàn thành các công việc tình nguyện đã đăng ký. Lần này, cô quyết định tập trung vào hoàn thành tất cả mọi việc, anh cũng biết cô đang bận rộn nên không quấy rầy cô.

Dù chỉ mới có vài ngày kể từ lần gặp cuối cùng nhưng cả hai đều có cảm giác như ba thu đã trôi qua. Tần Giang vừa bước vào cửa liền liếc nhìn thấy Thần Khê ngay trong đám đông, cô cũng vậy, từ khi anh bước vào, cô đã không thể rời mắt. Giữa hai người có rất nhiều học sinh, nhưng trong mắt họ giống như không có ai ở đó, cả một căn phòng chỉ có hai người nhìn nhau chăm chú.

Tần Giang và các giáo viên khác được sắp xếp ở hàng ghế đầu, Thần Khê tiến lên chào hỏi, nhưng vì rất đông người có mặt nên cô chỉ nói được vài câu, không có cơ hội lại gần với anh. Tần Giang không tỏ ra quá nhiệt tình, chỉ chào hỏi vài câu mang tính chất công việc. Cách Tần Giang nói chuyện cười nói vui vẻ với những giáo viên khác khiến cô cảm thấy thật xa lạ, rõ ràng cô là người thân với anh nhất, nhưng lúc này cô mới nhận ra thế giới của anh không cùng đẳng cấp với cô, thậm chí không cùng chiều không gian. Họ thoải mái thảo luận về công việc và cuộc sống, điểm số và tương lai của mình, như thể họ có thể thấy trước tương lai của người khác trong vài câu nói….Về phần Thần Khê, cô chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi, thanh xuân phơi phới, trong mắt họ cô còn chưa bước chân vào ngưỡng cửa đại học, cái gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng trải qua.

Trong khi Thần Khê đang ngơ ngác nhìn các giáo viên, Phương Ngọc cầm cốc bia đi đến, háo hức ra vẻ "người lớn", nhưng có vẻ càng ấu trĩ hơn.

“Cậu sao lại đứng đây một mình, có muốn uống chút bia không?” Phương Ngọc lắc cốc bia trên tay.

Đôi mắt của Thần Khê đầy cô đơn, vẫn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, cô chỉ lắc đầu và không nói gì. Phương Ngọc ngồi xuống bên cạnh cô, an ủi ôm lấy bả vai cô, "Có phải là vì sắp tốt nghiệp rồi nên không nỡ chia tay lớp không?"

Thần Khê nói thầm, vì cô không muốn chia tay với thầy Tần Giang thì đúng hơn.

Phương Ngọc tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Mình cũng không muốn rời xa mọi người chút nào!” Vừa nói, cậu vừa nhớ tới ngày đầu tiên đến lớp, vừa rơi nước mắt. Thần Khê có chút bất đắc dĩ, vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng an ủi: "Cậu uống nhiều lắm à? Đừng buồn nữa, sau này chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà."

Ai ngờ được sự an ủi của cô lại làm cho Phương Ngọc càng thêm kích động, không để ý đến mọi người xung quanh, cậu ôm chặt cô trong lòng, khóc to: "Mình thực sự không muốn xa cậu! Thần Khê, cậu làm bạn gái mình được không?!" Mặt cậu đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhưng ngữ điệu rất chân thành.

Bởi vì say, Phương Ngọc cho rằng mình đang nói với âm lượng bình thường, nhưng lại không biết rằng thực ra cậu đang nói rất to, điều này thu hút học sinh xung quanh vây lại xem, thậm chí ngay cả giáo viên cũng nhìn sang đây. Thần Khê muốn đẩy cậu ta ra, nhưng sức mạnh của cậu lại quá lớn, cô không thể di chuyển, vì vậy cô bị cậu ta giữ chặt trong lòng, ngày càng có nhiều người đổ dồn ánh mắt tò mò, hóng chuyện.

Dĩ nhiên, Tần Giang cũng đứng trong đám người và nhìn thấy cảnh này, anh mím môi không biểu lộ cảm xúc.

Thần Khê bị đám đông vây quanh hóng chuyện nên rất lúng túng, một số học sinh còn bắt đầu hùa theo mà hét ầm ĩ: "Đồng ý! Đồng ý!"