Chương 20. Đến nhà anh

Vì muốn sớm hoàn thành bộ này để tung một bộ mới nên có thể sang tuần 2c/ngày nhé

———————————

Đây là lần thứ hai cô đến nhà anh. Lần đầu tiên là việc phải học bù, cô còn gọi anh là thầy Tần. Khi đó cô rất hồi hộp, lo sợ bất an, Đối với nơi xa lạ sợ hãi. Hiện tại, anh chính là bạn trai của cô, cô ở chỗ này muốn làm gì thì làm.

Vì thế, khi cô mới bước vào liền chạy ngay tới sofa mà nằm thoải mái, cả người nằm rạp bên trên phần da mềm cực kỳ thích thú. Bởi vì tư thế của cô, làm cho váy đều bị đẩy lên nổ ra bờ mông căng tròn.

Tần Giang tiến tới, vỗ mông cô: “Mau lấy dép đi vào, sau đó đi tắm rửa.”

Thần Khê ôm gối trên sô pha , quay đầu nhìn về phía anh: “Thầy biết nấu cơm ạ?” Nhìn người này tuy là giáo viên dạy toán bình thường, nhưng gian thế đằng sau rất lớn, chỉ cần nhìn dáng vẻ bề ngoài của anh liền có thể đoán được: Đây vốn là người luôn được người khác phục vụ.

Anh chớp đôi mắt đào hoa thần bí mà nói: “Tắm rửa xong ra liền biết được hay không?”

Anh cẩn thận giúp Thần Khê thay dép —— tuy cô không thích màu đen thế nhưng mà điều này đã chứng tỏ trong nhà anh trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào khác, nên cô khá vừa lòng. Anh lại lấy khăn lông cùng áo ngủ mới đưa cho cô, dẫn cô vào trong phòng tắm điều chỉnh độ ấm của nước vừa đủ rồi đóng cửa phòng lại cho cô.

Chờ tới lúc cô ra khỏi phòng tắm, trên mặt bàn ăn bằng đá cẩm thạch sáng bóng đã tràn ngập đồ ăn cùng cốc nước ép hoa quả dành riêng cho cô.

Bởi vì quần áo rất rộng nên cô chỉ mặc mỗi áo, áo ngủ màu rượu thùng thình treo trên người cô vô tình làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trước ngực là hai đồi núi nhấp nhô, vạt áo ngủ ngắn vừa vặn chè lại mông để lộ đôi chân dài trắng nõn.

Anh liếʍ cánh môi khô: "Còn thừa lại một chút nguyên liệu trong tủ nên chỉ nấu tạm vài món này.”

"Đây mà là nấu tạm sau??"Cô kinh ngạc, những món ăn được nấu đẹp mắt, mùi thơm lại còn vương vấn làm cho cô háo hức muốn thử nên kéo ghế ngồi xuống mau chóng cầm đũa nếm.

Tay anh chống trên bàn cúi đầu chăm chú nhìn cô, không nhanh không chậm mà nói: “Đã lớn rồi, hôm nay không phải là em muốn chơi trò bỏ nhà đi đấy chứ?” Anh lại giống như trở về bộ dạng thầy giáo nghiêm khắc.

Cô nghe vậy liền nghẹn lại, anh lập tức đưa cho cô cốc nước ép trái cây để cô uống, như cũ cười tủm tỉm mà nhìn cô.

Thần Khê chột dạ, đánh trống lảng: “Món này thầy nấu ngon thật, nếu cho thêm phô mai thì càng ngon hơn.”

Anh lại giống như là nhà ảo thuật mà bất ngờ lấy ra một hộp phô mai, bào nhỏ rồi dải lên bên trên, còn hỏi ý kiến cô: “Đủ chưa?”

“Dạ, đủ rồi.” Thần Khê cúi đầu tiếp tục ăn mì.

“Có phải đúng là em đang bỏ nhà ra đi không Tiểu Khê?” Anh cũng không dễ dàng bị cô lừa, kiên quyết hỏi đến cùng.

Thần Khê không để ý tới anh nữa, cúi đầu ăn mì, không hề có nhận thấy được nguy hiểm ở gần.

Anh kéo ghế ngồi dựa vào cạnh cô, thì thầm: "Bỏ nhà ra đi là không ngoan đâu, phải chịu phạt” Anh duỗi tay sờ đến trước ngực cô, cách lớp váy ngủ mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô lúc này đã ăn hết cả một bát mì mà vẫn chưa hết thèm, liếʍ môi, không sợ mà khıêυ khí©h hỏi lại anh: “Thật không ạ?”