Chương 9

Dung Tiêm Ảnh phớt lờ động tác giãy giụa của y, lúc vô tình nhìn y, hắn thấy được những dấu vết trên cổ Lâm Nhạc Phàm, những dấu vết đã nhạt dần này xuất hiện từ cổ vào trong quần áo.

Con ngươi Dung Tiêm Ảnh co rút, hắn lập tức giận dữ, đột nhiên hắn túm lấy vạt áo của Lâm Nhạc Phàm một cách thô lỗ, đập vào mắt hắn là những dấu vết chi chít dày đặc trên l*иg ngực săn chắc.

Hắn còn giật mình vì đầṳ ѵú sưng đỏ, co rúm dựng thẳng giữa không khí lạnh lẽo, đỏ đến nỗi người ta không tài nào dời mắt đi được, ngay cả dấu răng vừa mới lành lặn trên ngực cũng còn rất rõ. Những dấu vết tìиɧ ɖu͙© này trải dài tới bụng dưới, chìm trong qυầи ɭóŧ.

Mặc dù chúng đã nhạt tới nỗi sắp biến mất, không thể biết được đó là dấu tay hay dấu hôn, nhưng không cần ai nói cũng biết đã từng có những chuyện gì xảy ra với thân thể này mới để lại dấu vết sâu sắc như thế.

Vì động tác của Dung Tiêm Ảnh, cơ thể Lâm Nhạc Phàm nóng lên, không thể giấu được vẻ quẫn bách khó xử trên mặt. Dù bản thân y vốn là dã thú tiến hóa thành yêu quái, nhưng y vẫn có thể hiểu được trong mắt người khác, đây là chuyện “đáng xấu hổ” qua ánh mắt của những người xung quanh.

Y bất lực muốn túm ấy vạt áo nhưng y không biết dáng vẻ xấu hổ chịu nhục của mình chẳng khác nào đã nghiện mà còn ngại, có phần hấp dẫn tự nhiên.

Đôi mắt trong veo đáng thương như chú chó con, nhìn như là không biết gì nhưng thật ra thân thể này đã bị đàn ông chơi chán rồi!

Nhìn thấy tình cảnh này, Dung Tiêm Ảnh hoàn toàn giận không thể tả, hắn bóp chặt cổ họng của Lâm Nhạc Phàm, đè y lên tường rồi nghiến răng mắng nhiếc: “Đồ đê tiện!”

Lâm Nhạc Phàm sợ Dung Tiêm Ảnh từ trong xương , dù không thể được cũng không dám giãy giụa quá mạnh. Cho đến khi Dung Tiêm Ảnh bớt giận mới thả lỏng tay ra, nhưng vẫn nhìn y chằm chằm mà không chớp mắt:

“Ngươi có biết Vân Phi Tinh là đạo lữ của ai không?”

Ý cười nhạt nhòa dần biến mất khỏi gương mặt diễm lệ, khi chỉ còn sự tức giận ở lại, khí thế của hắn khiến người ta rùng mình. Dù là dung mạo, tu vi, trí tuệ… tất cả của tất cả, Lâm Nhạc Phàm không thể sánh bằng, cũng không dám so sánh.

Y hoảng sợ nhìn sắc đỏ rực rỡ nơi đuôi mắt Dung Tiêm Ảnh, ngập ngừng nói, “Khụ khụ, của ngươi, của ngươi…”

“Vậy ngươi cảm thấy đây là chuyện ngươi nên làm sao?” Dung Tiêm Ảnh cười nhạo, “Giấu ta, tự hạ mình dụ dỗ hắn ta?”

Lâm Nhạc Phàm muốn nói là mình không làm, nhưng y há miệng chần chừ một lát, vẫn lo sợ mà rằng, “Xin, xin lỗi…”

Được lắm, chỉ khi đứng trước mặt hắn, Tịch Mộng quân đẹp đẽ tốt bụng trước mặt mọi người mới thể hiện sự âm độc tàn nhẫn không nói nên lời như thế.

Nhưng chuyện này cũng không trách Dung Tiêm Ảnh được, Lâm Nhạc Phàm bất đắc dĩ mà nghĩ: với quan hệ xấu hổ như thế, y còn mong người ta đối xử với mình tốt đẹp như thế nào được?

“Xin lỗi?” Dung Tiêm Ảnh châm chọc, “Lần nào mà ngươi lại không nói như thế?”

“Nếu lòng ngươi để ý thì sao lại cứ quấn quýt dây dưa với hắn ta mãi?” Hình như Dung Tiêm Ảnh bình tĩnh hơn nhiều, sau khi buông tay ra không nắm lấy tai y nữa. Đầu ngón tay nhẹ nhàng như lông vũ quét dọc theo dấu vết trên cổ rồi đến ngực y.

Cảm giác nhồn nhột kia như đang lưu luyến, như lời tán tỉnh mờ ám, nhưng đó chính là lưỡi dao sắc bén nhất trên đời đối với Lâm Nhạc Phàm. Y hoảng hồn, không dám thở mạnh, trái tim trong l*иg ngực như nhảy vọt tới cổ họng.