Chương 6

" Nhị... nhị hoàng tử?"

" Nhị hoàng tử?" Thiên vũ ngừng lại nét cười trên gương mặt: " Thụy nhi, đã lâu không lại nghe thấy ngươi gọi ta như vậy."

" Nhưng... nhưng...!" Thụy Bích ngạc nhiên đến không thể nói rõ thành lời, tình huống này của mình dường như có điều gì đó không đúng. Y chưa từng dám mơ ước được nghe thấy hắn nhìn và gọi mình một cách thân thiết như lúc này, không phải Mạn Hoa mà là Thụy Bích: " Tại sao lại."

" Thụy nhi?"

" Không đúng...!"

Thụy Bích hoảng sợ từ trên tay Thiên Vũ đẩy người ra xa, đột nhiên bị y cự tuyệt với vẻ mặt sợ hãi khiến tâm trạng của hắn lúc này trở nên vô cùng xấu: " Ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

" Tất cả những thứ này không đúng, thật sự là nhị hoàng tử sẽ không cách nào dịu dàng như vậy đối với...!" Điều này cũng không đúng, y không thể nào không nhận ra hắn... người này chắc chắn chính là nhị hoàng tử: " Nhưng tại sao lại như vậy, người lý ra phải chán ghét Thụy Bích...!"

" Chán ghét ngươi?"

" Đây là...!" Trong đầu lại liên tục hiện ra những ký ức chưa từng tồn tại trong quá khứ của hai đời đau khổ, Thủy Bích vừa nhận ra đây không phải ngày đầu tiên mình trở lại với cuộc sống này.

" Thụy nhi."

Tại vị hoàng tộc Thiên Ân năm 420 Vương Lân quốc, Đông Vương Thiên Vũ lên ngôi vua sau nữa năm xóa sạch nạn đói, cấp đất và giống mới cho dân ở các vùng biên cương, dẹp các thế lực trong và giặc ngoài nước. Sau khi chính thức kết liên minh hòa hữu cùng đại cường Ân Ly quốc càng thêm khiến Vương Lân Quốc trở thành quốc gia hùng mạnh và dân chúng ấm no, cũng từ đó những lời bàn tán và phản đối việc lập nam hoàng hậu sau nửa năm đã hoàn toàn bị dập tắt.

Buổi lễ mừng sinh thần thứ mươi lăm của hoàng hậu được hoàng đế bí mật chuẩn bị vô cùng long trọng không ngờ lại phải hoãn lại vì sức khỏe của hoàng hậu đột nhiên chuyển xấu, hiện tại tất cả thái y đều được gọi đến khiến Chương Long điện trở nên rối loạn: " Hoàng thượng xin đừng lo lắng, hoàng hậu chỉ phát sốt mà thôi. Sau khi uống thuốc nghỉ ngơi thật tốt sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."

" Chán ghét ngươi...!"

" Vâng...?" Hoàng đế đột nhiên nói vài lời khó hiểu làm các vị thái y lo sợ nhìn nhau không biết ý của hắn là gì: " Hoàng thượng."

Những hành động và lời nói kỳ lạ của Thụy Bích trước khi ngất đi khiến Thiên Vũ không thể xem như không có gì, một Thụy Bích luôn được hắn che chở chưa từng trải quá khứ đau buồn và vô tư mỉm cười trong vòng tay hắn. Y như vậy sẽ không bao giờ nói ra những lời đó: " Tất cả lui ra cả đi."

Minh Tô làm lạ nhưng cũng không có gan suy đoán lung tung, sau khi các cung nữ đều lui ra nàng đến trước các vị thái y: " Nô tỳ sẽ theo cùng để lấy thuốc cho hoàng hậu."

" Được được."

Sau khi chỉ còn lại một mình Thiên Vũ vẫn chỉ im lặng đứng nhìn Thụy Bích vẫn chưa tỉnh lại, hắn tưởng mình đã có thể quên đi gương mặt tái nhợt cùng hơi thở yếu ớt trong vòng tay mình lúc đó nhưng tại sao chỉ mới đây thôi tất cả lại hiện lên rõ rệt đến lạ thường: " Thụy nhi."

Mái tóc dài toán loạn cùng đôi mắt bị che khuất sau băng lụa trắng, y cười nhạt: " Không cần phải như vậy, ta đã đoán trước sẽ có ngày này....chết trong tay của người....ta không còn gì để nói."

" Ngươi đã biết mình sẽ có ngày này? Ta cho ngươi được toại nguyện."

Thiên Vũ nghiến răng, hắn nhìn bàn tay mình rồi siết chặt: " Chính đôi tay này đã từng lấy đi mạng sống của người mà ta yêu thương nhất, ta cho rằng có thể làm lại tất cả nhưng vẫn không thể thay đổi ta đã từng tổn thương ngươi hết lần này đến lần khác." Một đời sai lầm nhưng ông trời vẫn đã cho hắn cơ hội để làm lại từ đầu, nhưng thật sự chỉ như vậy đã có thể trả lại hết tất cả những gì hắn đã làm hay không?

" Người có phải vẫn không thể quên được ta?"

" Ta không thể quên...!"

" Thụy Bích trước kia chỉ còn là chấp niệm trong tim người mà thôi. Y đã không còn tồn tại nữa, nhưng Thụy Bích của hiện tại vẫn chưa từng rời xa. không phải người quan trọng nhất vẫn luôn ở bên người sao?"

" Thụy nhi!"

" Người đừng tiếp tục tự trách bản thân mình, ta chưa một lần oán hận nhị hoàng tử."

" Ta... hãy trở về bên cạnh ta, Thụy nhi!"

" Từ khi bắt đầu vẫn luôn bên cạnh người, cho dù không có một phần ký ức đau khổ kia nhưng Thụy nhi vẫn đang ở đây."

" Đó không phải chỉ là mơ." Những lời nói của y trong giấc mơ đó không phải chỉ là hư ảo, Thiên Vũ bước đến bên giường ngồi xuống. Hắn nhớ rất rõ Thụy Bích đã từng đột nhiên thay đổi khi từ bỏ mình và ở bên cạnh Thiên Uy: " Mười lăm tuổi sao?" Chạm tay lên gương mặt y hắn trầm giọng: " Có thật là ngươi đã trở lại?"

Xuân Nương lo lắng khi nghe tin Thụy Bích bệnh, nàng đứng ngồi không yên: " Tĩnh nhi, đệ đệ ngươi không sao chứ... có phải xảy ra chuyện gì sao đột nhiên lại ngã bệnh?"

" Mẫu thân, chỉ là phát sốt thôi nên không cần phải lo lắng như vậy."

" Không đúng đâu, hôm trước mẫu thân vào thăm y không phải còn rất tốt hay sao? Lại đổ bệnh đúng ngày hôm nay không phải rất kỳ lạ... hay là Mạn nhi trong cung chịu uất ức gì, lẽ nào hoàng thượng không đối tốt với y?"

Tĩnh Thái An nhận thấy lời nói của thê tử không tốt bèn dìu nàng ngồi xuống ghế: " Phu nhân đang nói gì vậy, người là hoàng thượng có biết hay không?"

" Chính vì người đó là hoàng thượng nên lòng thϊếp lúc nào cũng cảm thấy bất an, Mạn nhi của chúng ta nếu có chịu khổ gì thân là mẫu thân cũng không thể làm chủ cho y."

" Mẫu Thân!" Tĩnh Thất cười trấn an Xuân Nương: " Người còn không nhìn thấy hoàng thượng đối với Thụy Bích có bao nhiêu sủng ái? Không nói tới việc bất chấp lời đồn đại tai tiếng cũng lập đệ ấy làm hoàng hậu còn hậu cung hiện tại cũng chỉ có mình y, hài nhi thật không nghĩ ra Thụy Bích sẽ có chỗ nào chịu uất ức."

" Đúng vậy, chỉ là phát sốt thôi nàng đừng lo xa đến vậy."

" Tĩnh nhi!"

" Vâng."

" Ngay cả phụ thân ngươi cũng không thể tự do ra vào cung, mẫu thân sẽ nấu một ít canh bổ cho tiểu đệ ngươi, thay mẫu thân mang vào nói y phải giữ gìn sức khỏe thật tốt có biết hay không?"

Tĩnh Thất suy nghĩ lại tiếp: " Hôm nay có lẽ không tiện, hoàng thượng hiện giờ vì lo lắng cho Thụy Bích mà tâm trạng không vui đã ra lệnh không để ai làm phiền. Chờ đến mai sau khi vào triều phụ thân cũng có thể xin phép đến thăm đệ ấy, hài nhi nghĩ hoàng thượng chắc sẽ không từ chối."

" Vậy cũng được."

Vừa có ý thức Thụy Bích đã thấy cổ họng khô khốc cùng hơi thở nóng ran, y mệt mỏi không muốn cử động thều thào ra tiếng: " Nước...!"

" Thụy nhi."

"...!" Vừa mở mắt đã lờ mờ thấy một bóng người đi đến đỡ mình ngồi dậy, uống hết ly nước được đưa đến trước miệng y cảm thấy tốt hơn rồi lại nằm trở xuống. Nhận ra bàn tay to lớn ân cần chăm sóc mình Thụy Bích chỉ lặng thinh để hắn lau mồ hôi trên trán mình.

" Ngươi làm ta lo lắng có biết hay không?"

" Hoàng thượng...!" Thụy Bích mỉm cười luồng tay ra khỏi chăn giữ tay hắn chạm vào bờ má mình, cảm giác lạnh lạnh khiến bản thân cảm thấy thật dễ chịu: " Thụy nhi nhớ ra rồi."

" Thụy nhi?"

" Thụy nhi cuối cùng cũng đã nhớ ra bản thân yêu người nhiều đến thế nào."