Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 9:
Editor: Miklinh
Dưới chân những ngọn núi non chập trùng là những thửa ruộng tốt, ốc xá san sát; ánh mặt trời chiếu xuống ruộng lúa, trải vàng cả những con đường. Người tấp nập đi trấn, kẻ ra ngoài đạp thanh, cực kì náo nhiệt.
Hồ Thông thấy người qua đường tránh hắn, hơi chút đắc ý; hắn rung chân trái, bày ra khuôn mặt dữ tợn, cười híp mắt nhìn đôi phụ nữ (cha và con gái) quỳ trước mặt: "Nhiều ngày vậy rồi, chậm chạp không nộp tô điền, nếu tiếp tục như thế, ta cũng bị thúc thúc trách tội" Hắn nói xong lại nhìn nữ nhi có chút nhan sắc của lão Trương: "Tính vậy đi Trương lão, ngươi cũng biết ta không phải người không thấu tình đạt lí; ngươi đem nữ nhi gán nợ cho chúng ta, tô điền sẽ xóa bỏ." đoạn, giơ tay lên; mấy tên hạ thủ liền vây đến bắt người.
Trương lão sống chết giữ chặt nữ nhi, cổ họng khàn khàn kêu: "Hồ gia, tiểu nhân van cần người, buông tha nha đầu nhà ta; tiểu nhân nhất định sẽ trả tô điền". Vừa nói, lão vừa hung hăng dập đầu, đến mức trán đổ cả máu.
Hồ Thông nghe vậy, vẻ mặt mặt dữ tợn, hung thần ác sát nói: "Bớt sàm ngôn đi, lão tử đã hết lòng quan tâm giúp đỡ; nữ nhi của ngươi bán cũng chưa chắc được giá cao, không chừng còn không bù được tô"
"Cha!" Nữ nhi của Trương lão khóc đến không kịp thở. Người đi lại trên đường đều ào ào tránh né, không ngó ngàng dù chỉ một lát, không ai dám đối đầu với Hồ Thông, nếu đắc tội hắn, về sau sao có thể có đường sống?
Kết cục của nàng sẽ thế nào? Bị bán đi làm nha hoàn còn tốt, bị bán vào thanh lâu, chỉ sợ cả đời sống không bằng chết! Nghĩ đến đây, nàng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhoài ra đất.
Hồ Thông đào ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Nhanh chút đi, ầm ĩ làm lão tử đau cả đầu!" Mấy tên thủ hạ vội vàng lôi kéo. Trương lão bước lên phía trước, ôm chặt lấy chân Hồ Thông, không chịu buông ra.
Chỉ một trận nhốn nháo đã làm con đường vắng tanh, không ai dám xem náo nhiệt. Hồ Thông là chất nhi (cháu) của Quan lão gia, mọi người trốn hắn còn không kịp, ai dám xen vào việc của người khác?
Trong không gian yên tĩnh, tiếng khóc đinh tai nhức óc của nữ nhi lão Trương càng thêm nổi bật. Hồ Thông hung hăng đá văng lão Trương, lại quăng vài cái tát tai khiến nàng câm miệng.
Hắn vừa hùng hùng hổ hổ ngầng đầu lên liền nhìn thấy một người xa xa chậm rãi từ rừng cây xanh biếc bước tới, hắn mặc thanh sam thanh giản cực kì nhưng lại nom rất lịch sự tao nhã; bộ dạng người nọ không rõ ràng nhưng khí độ quanh thân đã chỉ điểm hắn là ai.
Hồ Thông vui vẻ. Hắn tìm người này đã lâu, bây giờ gặp được đúng là ứng với câu nói "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến không hề phí công phu" (đi hỏng cả đôi giày sắt cũng không tìm thấy,(mà nay) chẳng tốn chút sức lực cũng gặp được). Hắn vội vã lại gần, vẻ mặt nịnh nọt: "Diệp công tử, thật khéo, ta đang đi tìm người đây, không nghĩ lại tao ngộ ở đây"
Nữ nhi Trương lão ngẩng đầu nhìn người đi tới. Ngũ quan người nọ thanh nhã, tròng mắt hắc bạch phân minh, sạch sẽ xuất trần; gió nhẹ thổi qua, lọn tóc bên trán bay nhẹ lên, để lộ một cái bớt đỏ hồng. Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này, nếu không có vết bớt như phấn ấy, khuôn mặt này đúng là sắc đẹp lầm nhân
Thanh âm người đến không chứa chút tạp chất, khóe miệng hắn hàm chứa nụ cười ôn hòa, lễ nghĩa cực kì chu đáo: "Không biết Hồ gia tìm tại hạ vì chuyện gì?"
Hồ Thông hiển nhiên rất hưởng thụ. Thúc thúc luôn miệng dặn dò hắn nhất định phải đối đãi quý nhân như đối đãi chính mình, phải thật khéo để không bị mất mặt; giờ hắn chỉ hận người trông thấy dáng vẻ đường bệ của hắn quá ít.
Hồ Thông cười đến nỗi thịt trên mặt xô lại vào nhau, đáp: "Trong phủ thúc thúc bày yến, đặc biệt mệnh ta đến đưa thiệp mời." Đoạn, hắn lấy ra một chiếc thiệp thϊếp vàng, hai tay đưa đến: "Thúc Thúc nói nếu công tử có rảnh, mời qua một lát"
Bàn tay trắng sạch, tiêu sái nhận lấy thiệp mời: "Làm phiền Hồ gia, tại hạ nếu rảnh, nhất định đến"
Hồ Thông đang định đáp lời, Trương lão phía sau đã nhào lên, gục trước mặt Diệp Dung Chi: "Công tử, van cầu người nói vài lời với Hồ gia giúp ta; chỉ cần hoãn cho tiểu nhân một ngày là tốt rồi, tiểu nhân nhất định sẽ trả hết tô điền, đại ân đại đức của người, tiểu nhân nhất định sẽ báo"
Hồ Thông tức giận đến nổi trận lôi đình, lão nhân này thế mà lại biết nhân cơ hội làm chuyện xấu. Hắn định hung hăng đá văng Trương lão, lại ngại Diệp Dung Chi vẫn còn đứng bên cạnh. Hắn hận đến nghiến răng. Không ngờ Diệp Dung Chi sắc mặt điềm nhiên, tựa như không nghe thấy gì; chỉ đem thiệp mời cất vào ống tay áo, nhẹ nhàng bước vòng qua Trương lão, chậm rãi đi.
Trương lão nhìn mà choáng váng, trợn trừng mắt nhìn người trước mặt. Rõ ràng khí chất nho nhã đến vậy, vừa nhìn đã biết là người tốt, khiến lão cũng quên người xưa có câu không nên trông mặt mà bắt hình dong. Lão nghĩ bản thân không cứu được nữ nhi, bi phẫn muốn chết: "Ta liều mạng với các ngươi". Nói xong liền xông lên; mấy tên thủ hạ đã sớm không kiên nhẫn, đè lại lão Trương, lại một cước một cước đá xuống.
"Cha! Đừng đánh cha ta, van cầu các ngươi, ta đi với các ngươi là được!" Nữ nhi của Trương lão khóc kêu đến khàn cả giọng, vậy mà không ai để ý.
Mà người kia, vẫn bước đi, nhẹ nhàng tiêu sái.
Đột nhiên, từ trong rừng, một người một ngựa chậm rãi đi đến, theo sau là một chiếc xe ngựa. Công tử cưỡi ngựa khí vũ hiên ngang, quần áo bất phàm, gặp tình cảnh như vậy, liền hỏi: "Mấy người các ngươi có chuyện gì?" Ngữ điệu cao cao, trong giọng nói mang theo khí thế của tử đệ (con em) nhà giàu. Thủ hạ Hồ Thông ngừng tay, nhìn qua.
Nữ nhi lão Trương vừa đỡ cha, vừa khóc kêu: "Công tử cứu mạng a!"
Hồ Thông vừa nhìn liền biết vị công tử kia hẳn là ra ngoài đạp thanh, lại vô duyên vô cớ xen vào việc của người khác, không khỏi cười nhạo, nói; "Tôn tử, chờ ngươi đủ lớn hãy xen đến việc của gia gia"
Hắn cho rằng tiểu tử kia sẽ bị lời này dọa sợ, không ngờ người nọ lại nở nụ cười, hơi tiếc nuối hướng về phía xe ngựa nói; "Sư phụ, chúng ta có lẽ sẽ bị chậm một chút"
"Không sao, xử lý tốt rồi đi." Trong xe ngựa là một vị nữ tử, thanh âm như hoa rơi nước chảy, thanh thúy dễ nghe, có vẻ tuổi trẻ, không ngờ lại là một vị nữ tiên sinh. (giáo viên)
Người vừa rời đi một đoạn, nghe được giọng nói, hơi giận mình, bước chân vững vàng hơi chút chập chừng. Hắn quay đầu, nhìn người cưỡi ngữa, đôi mắt đang gợn sóng lập tức bình thản, hướng ánh nhìn thanh lãnh về phía xe ngựa.
Hồ Thông sớm đã không kiên nhẫn với tình huống này, bèn cao giọng: "Cái quái gì vậy? Không có gan thì cũng đừng quản, nữ nhân ở xe ngựa kia léo nha léo nhéo, còn không biết mình là thứ gì sao?"
Yên Chi vốn nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa nghe vậy liền thấy có chút thú vị, nàng đến nhân gian đã hơn tám năm, hiếm thấy có người nào lớn giọng vậy, ầm ĩ khiến nàng đau hết cả đầu.
Nàng tùy tay vén rèm lên, ngước mắt nhìn về phía Hồ Thông, lại bị người đứng sau hắn không xa hấp dẫn ánh nhìn. Khí độ người nọ tốt vô cùng, đứng trong nhóm người kia tựa hạc trong bầy gà, vừa liếc nhìn ai cũng chú ý đến hắn đầu tiên.
Trên mặt hắn có một vệt thai kí màu đỏ, Yên Chi hoảng hốt, lại định thần nhìn kỹ, một lát liền nhận ra, là Diệp Dung Chi. Hắn bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, nếu không nhờ vệt thai kí này, nàng cũng không thể nhận ra.
Thấy hắn nhìn về phía bên này, Yên Chi hơi nhíu lông mày, bộ dáng nàng trước kia và bây giờ không khác nhau là mấy, cũng không biết hắn còn nhớ nàng hay không.
Hiện tại khác với ngày xưa, nàng và phàm nhân đều giống nhau, không có pháp lực bảo vệ bản thân; nếu hắn nhớ được nàng, lại nói lung tung, chỉ sợ người khác sẽ coi nàng là yêu quái mà đem nàng hỏa thiêu.
Nàng suy nghĩ một chút rồi cụp mắt, buông rèm xuống, nói với Lý Ngôn Tông: "Xử lí nhanh chút, rất ầm ĩ."
Lý Ngôn Tông vội đáp ứng; loại chuyện này hắn đã gặp nhiều, chẳng qua là chuyện tiền bạc, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều với những người như vậy.
Hắn lấy trong ngực ra một tờ ngân phiếu 500 lượng, cao giọng nói với Hồ Thông: "Ta đưa bạc cho ngươi, ngươi buông tha cho đôi cha con này, dù sao bọn họ cũng không trả được gì, có dây dưa cũng vô ích, cứ nhận bạc của ta mà dàn xếp ổn thỏa".
Mã phu Lý Thư vội vàng xuống xe ngựa, tiếp nhận ngân phiếu trong tay Lý Ngôn Tông rồi đưa đến cho Hồ Thông.
Hồ Thông đưa mắt nhìn ngân phiếu, tiếp nhận. Bạc tự dâng lên cửa, không lấy mới là ngốc. Dù sao nữ nhân chết đói này cũng chẳng bán được bao nhiêu bạc, có người trả giá cho hắn, hắn đương nhiên là đồng ý.
Hồ Thông mỹ mãn cầm ngân phiếu đút vào trong ngực, nói với đôi cha con đang vui đến phát khóc kia: "Coi như hôm nay các ngươi gặp may, lần này buông tha cho các ngươi"
Lý Ngôn Tông nghe vậy hơi xem thường cười, chân dùng lực, kẹp lấy bụng con ngựa giục ngựa đi về phía trước. Đi qua chỗ Diệp Dung Chi, không khỏi liếc nhìn hắn một cái, thầm khen khí độ người này vô cùng tốt, không vì vệt thai khí bắt mắt kia mà tự ti, hơn nữa khí chất của hắn còn khiến cho người ta xem nhẹ dung mạo hắn, chỉ coi hắn là một người cực kì khí khái, quả nhiên là phong thủy bảo địa (bảo vật của đất trời), lần đầu tiên thấy một người như vậy..
Yên Chi ngồi ở trong xe ngựa lo sợ bất an rồi lại cảm thấy mình lo lắng quá nhiều. Năm đó nàng rời đi, hắn mới bảy tuổi, đã qua mười mấy năm, hắn làm sao có thể nhớ rõ, mà dù có nhớ cũng không thể nhớ hết bộ dáng nàng.
Nghĩ thế, nàng bèn vén rèm, ngoái đầu nhìn thoáng qua, không ngờ lại đối ngay khuôn mặt thanh nhuận của Diệp Dung Chi. Yên Chi nhìn hắn, hắn hơi hàm chứa ý cười, hoàn toàn là bộ dáng công tử lễ tiết.
Yên Chi khép rèm lại, cao hứng vì hắn không nhận ra nàng; cũng lại thấy hơi thua thiệt hắn. Nhất thời trong lòng có chút phức tạp.
Diệp Dung Chi đứng yên một chỗ, ánh mắt thanh lãnh hướng theo xe ngựa rời đi dần xa; nụ cười nhẹ trên khuôn mặt đã biến mất không chút dấu vết, tựa như chưa tưng xuất hiện...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đan Thanh Thủ: "Đến đến đến, nhìn thấy phu tử ngươi rồi có vui không?"
Diệp Dung Chi: "Rất vui vẻ."
Đan Thanh Thủ: "Đừng dùng mặt vô cảm vậy bày tỏ tâm tình...thật hoảng"
Miklinh: Bất ngờ không? lại có chương! Vì việc của tớ lại hoãn =)))