Chương 9

Mái nhà bên kia, Trầm Tinh Nhược lại đang tính toán tiếp theo phải làm thế nào. Đúng là cả hai bây giờ cần chút không gian riêng thật, chính là, Trầm Tinh Nhược nghĩ nếu người kia vì anh biết chỗ làm mà đổi chỗ thì làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải sẽ tìm không thấy nữa sao? Nghĩ nghĩ, Trầm Tinh Nhược quyết định trước hết không được quấy rầy cậu ấy, cũng không đi giải thích gì nữa, yên lặng mà bên cạnh cậu ấy, qua một thời gian, đợi đến khi cậu không né tránh nữa thì tiếp cận.

Quyết định được rồi, Trầm Tinh Nhược mang theo nụ cười mà đi ngủ.

Ngày hôm sau, khi Cảnh Ngân Hà đi ra từ cửa dành cho nhân viên, chuẩn bị ra nhà ga thì lại thấy anh. Anh mang theo vẻ mặt vui sướиɠ cùng tha thiết mà đứng bên đường nhìn cậu.

Cảnh Ngân Hà cúi đầu, vờ như không nhìn thấy, hướng nhà ga mà đi. Anh cũng đi theo sau cậu. Vừa đi, Cảnh Ngân Hà vừa lén lút quay đầu lại nhìn, thân ảnh anh thủy chung không xa không gần mà cứ đi theo phía sau cậu. Anh không có mạo muội mà đến gần cậu, điều đó làm Cảnh Ngân Hà có điểm an tâm, biết anh theo đuôi, lại không thể đuổi đi, đành phải mặc kệ. (STALKER!!! =.=)

Mãi cho đến khi đến trạm, lên tàu, Trầm Tinh Nhược cũng không xa không gần mà theo Cảnh Ngân Hà.

Trong tàu, nghe được tiếng trò chuyện nho nhỏ của mọi người.

"Hảo suất a!"

"Đúng vậy, vừa cao lớn vừa anh tuấn!"

"Mau nhìn, thật sự rất đẹp trai."

Cảnh Ngân Hà âm thầm nhíu mày, người đàn ông đó rất nổi bật, khuôn mặt tuấn tú như vậy thực sự rất hấp dẫn các cô gái.

Bên kia, cách Cảnh Ngân Hà không xa, Trầm Tinh Nhược trong lòng nghĩ: Ngân Hà rất anh tuấn.

Trong tàu điện ngầm, Trầm Tinh Nhược vẫn đi theo cậu, đến khi anh phát hiện người mình thích vẫn cứ yên lặng như vậy, tâm tình tốt đến muốn nhảy dựng lên, nguyên lai mình gần cậu ấy như vậy.

Biết người kia đi theo mình, Cảnh Ngân Hà cũng không muốn cho anh biết mình ở nơi nào, cậu cũng không thể không về nhà. Do dự một hồi, cậu rốt cuộc cũng đi vào tòa nhà.

Trầm Tinh Nhược vẫn theo vào thang máy, anh đã nhìn ra, đối phương biết sự tồn tại của mình, nhưng cũng không kháng cự.

Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy lại có hai người đàn ông cao lớn, cư nhiên tạo nên loại cảm giác áp bách lẫn nhau. Cảnh Ngân Hà tự nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, cậu muốn trốn chạy. Trầm Tinh Nhược vẫn hơi cúi đầu không nhúc nhích, anh sợ mình làm cậu kinh hách. Vẫn đưa đến cửa nhà, Trầm Tinh Nhược lúc này mới dừng lại cước bộ, anh hy vọng ánh mắt hai người có thể chạm nhau, bất quá người kia cũng không liếc anh một cái, chỉ vội vàng lấy chìa khóa, sau đó mở cửa đi vào, liền nhanh lẹ phanh một cái đóng cửa lại.

Tựa lên cửa, Cảnh Ngân Hà thở dốc, đưa tay lên ôm ngực.

Ngoài cửa, Trầm Tinh Nhược nhớ kỹ địa chỉ này. Xuống lầu, anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn. Nơi này nằm phía đông Tĩnh Lộ, là an khu mà chính phủ xây dựng cho người nghèo. Người kia ở nơi này chứng tỏ được mức sống của cậu. Trầm Tinh Nhược khẽ nhíu mày. Gặp cậu đi làm ở siêu thị, có thể đoán rằng cậu cũng không thuộc lớp trí thức, lại thấy cậu sống ở khu này, trong lòng Trầm Tinh Nhược dâng lên một cảm giác đau xót.

Về đến nhà, Trầm Tinh Nhược nhịn không được nhắn tin cho Cảnh Ngân Hà, "Cậu ấy vẫn không chịu để ý đến tôi... Thật khó quá!"

Cảnh Ngân Hà thấy tin nhắn của Tinh Nhược. Có thể được một người như vậy ái mộ, Cảnh Ngân Hà đối với người đc anh theo đuổi có một tia hâm mộ, nghĩ đến gần đây cậu cũng bị một người theo đuổi, Cảnh Ngân Hà muốn nói cho anh biết chuyện này. Mới gõ vài từ, Cảnh Ngân Hà dừng tay lại. Kia có xem là "theo đuổi" không? Cảnh Ngân Hà cũng không cho là như vậy, nói sao cậu cũng không nghĩ người kia động tâm. Tinh Nhược vì theo đuổi không có kết quả mà buồn rầu, cậu nói với anh điều này, có thể làm anh khổ sở. Nghĩ như vậy, Cảnh Ngân Hà liền xóa đi tin nhắn chưa soạn xong. (*đập bàn* RẦMMMM!!!!)

Mỗi ngày sau đó, Trầm Tinh Nhược vẫn ở nơi đó mà chờ đợi. Sợ rằng sẽ mang đến hiểu lầm không cần thiết, anh không đứng ở cổng ra vào của nhân viên nữa, mà đứng ở con đường đối diện cách đó không xa, cứ lẳng lặng, mang theo một chút chờ mong. Đèn đường chiếu xuống, thân ảnh của anh chiếu bóng dài trên mặt đất, toát ra một loại ôn nhu yên tĩnh.

Cảnh Ngân Hà không biết phải cự tuyệt như thế nào, chỉ đơn giản không để ý tới.

Mặc dù không có gì, nhưng điều này vẫn làm cho các đồng nghiệp của Cảnh Ngân Hà chú ý, khi ăn trưa, cậu nghe được có người nói đến chuyện này.

"Khi tan tầm mọi người có thấy người đứng chờ ngoài cửa không?"

"Thấy, thấy."

"Cô biết người đó không?"

"Không biết, bất quá anh ta thật đẹp trai ha!"

"Bộ dáng như đang đợi người."

"Tôi cũng thấy như vậy. Không biết cô gái nào có phúc khí như vậy, có một chàng trai đẹp như vậy chờ mình."

"Chắc là cãi nhau nên người kia chờ giải thích."

"Tôi chả hiểu được là chuyện gì. Nhưng có gì không thể tha thứ chứ? Đã đợi lâu như vậy thì hãy tha thứ cho anh ấy đi!"

"Thoạt nhìn thật cuồng nhiệt, mưa gió không đổi. Đã vài tuần rồi!"

"Là ai vậy, là ai? Mau mau nhận tội, bằng không tôi sẽ chém hết..."

"A...ha ha..."

"Thật, bị cướp mất cũng đừng hối hận!"

Nghe được mấy nữ đồng nghiệp bàn luận, Cảnh Ngân Hà gục đầu xuống. Chuyện này cũng cần có kết thúc, cậu muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng.

Tan tầm Cảnh Ngân Hà vẫn thấy anh đứng chờ ở đó, sau đó đi theo cậu. Lần này, Cảnh Ngân Hà cố ý đi chậm lại một chút. Khi sắp đi đến trạm tàu, Cảnh Ngân Hà chọn một chỗ khuất người qua lại mà dừng lại. Cậu quay đầu, trong bóng đêm, đôi mắt long lanh, lay động lòng người. Đó là một đôi mắt biết nói. Trầm Tinh Nhược đã đọc được ý nghĩ qua đôi mắt đó, anh đi nhanh vài bước đến trước mặt cậu.

Đã chuẩn bị tốt lời nói trong đầu, Cảnh Ngân Hà ấn lên màn hình, xong đưa cho Trầm Tinh Nhược xem. "Thỉnh không cần mãi đi theo tôi như vậy, anh làm như vậy mang đến phiền phức cho tôi. Mong anh dừng lại, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."

Đọc xong những lời này, Trầm Tinh Nhược ngẩng đầu, mang theo nụ cười ôn nhu, nhìn cậu chăm chú, "Tôi thực sự không có ý gì khác. Tin tôi đi, tôi không phải người xấu!"

Cảnh Ngân Hà lại viết tiếp, đưa cho anh xem "Làm ơn đừng đi theo tôi nữa!"

"Đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể nhìn thấy cậu!" Trầm Tinh Nhược vội vàng bộc lộ, "Tôi hiểu tâm tình hiện tại của cậu, cậu nhất định nghĩ không muốn gặp mặt tôi, chính là cậu có thể nghĩ một chút cho tâm tình hiện tại của tôi không... Ngày đó là tôi không đúng, tôi không cố ý, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi. Tôi nghĩ muốn làm quen cậu, muốn cùng cậu làm bạn bè, cho tôi một cơ hội được không?"

Nghe thổ lộ của Trầm Tinh Nhược, Cảnh Ngân Hà không biết làm thế nào cho phải, người kia quả nhiên là muốn làm bạn bè với cậu, chính là, từng có ấn tượng không được tốt lắm, cậu cũng không phải không rõ ý tứ của anh, cậu lại bắt đầu soạn chữ.

Nhìn thấy bộ dáng của Cảnh Ngân Hà, Trầm Tinh Nhược tâm vừa động liền thốt ra, "Cậu, không phải là không thể nói chuyện chứ?" Lời vừa ra khỏi miệng, Trầm Tinh Nhược liền hối hận.

Động tác của Cảnh Ngân Hà dừng lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, sau đó chậm rãi gật đầu.

"Thật sự..." suy đoán được chứng thực, Trầm Tinh Nhược tâm trầm xuống.

Cảnh Ngân Hà gục đầu.

Nhìn thấy những giọt nước mắt cam chịu chảy ra, trong lòng Trầm Tinh Nhược không rõ tư vị gì, anh vẫn nghĩ cậu chán ghét mình, chán ghét đến không muốn nói chuyện, thì ra là cậu ấy không thể.

"Thực xin lỗi..." Bất an nói ra lời xin lỗi, Trầm Tinh Nhược từng bước đến gần, "Tôi nghĩ cậu không nói chuyện với tôi bởi vì cậu chán ghét tôi, không nghĩ tới..." Nhìn nam nhân trước mắt, bề ngoài hoàn mĩ không ngờ lại chiu một sự khiếm khuyết như vậy.

Cảnh Ngân Hà cười khổ một chút, hiện tại người này đã biết cậu khiếm khuyết, hẳn sẽ không đi theo nữa. Nghĩ một chút, Cảnh Ngân Hà cảm thấy khá thoải mái liền viết tiếp, "Chuyện hôm đó tôi sẽ quên đi, mong anh không cần đi theo tôi nữa!" cho anh xem xong, cậu liền xoay người đi ngay.

Nhìn thấy bóng dáng người kia rời đi, Trầm Tinh Nhược muốn chạy đến giữ cậu lại, nhưng dừng cước bộ. Đυ.ng vào chuyện thương tâm của cậu, Trầm Tinh Nhược trong lòng thật băn khoăn, anh âm thầm nén giận bản thân: nếu cẩn thận một chút thì tốt rồi, nếu quan sát cẩn thận một chút thì tốt rồi. Anh sợ hãi lời nói vừa rồi của chính mình đã chạm đến lòng tự trọng của đối phương.

Về đến nhà, Trầm Tinh Nhược ngồi trên sô pha ngẩn người. Anh không để ý người kia không thể nói chuyện, chỉ là ngoài ý muốn thôi. Bị câm, việc người kia bị câm cứ xoay quanh trong đầu anh. Tiếp nhận sự thật, một lúc sau Trầm Tinh Nhược nghĩ: là bẩm sinh sao? Hay là ngoài ý muốn? Cuộc sống của cậu ấy như thế nào? Có phải rất khó khăn không? Người nhà có quan tâm cậu ấy không? Cậu ấy có bạn bè không? Mọi người là sinh hoạt với nhau thế nào?

Đủ loại vấn đề tràn ngập trong đầu Trầm Tinh Nhược, càng nghĩ càng thấy bế tắc, khiến cho đầu óc anh mê muội, anh buồn bực đứng lên, hận không thể trực tiếp nhảy vào nhà cậu, dù sao anh cũng biết cậu ở đâu. Cẩn thận suy nghĩ, Trầm Tinh Nhược liền gạt bỏ ý nghĩ này. Trầm Tinh Nhược dựa trên sô pha đến khi thϊếp đi. Anh đột nhiên nghĩ tới 1 người: Ngân Hà. Cậu cũng là người bị câm, có thể hỏi cậu ấy.

Lấy ra điện thoại soạn tin nhắn, nhưng rồi Trầm Tinh Nhược lại dừng lại. Làm như vậy được không? Anh do dự. Cùng Ngân Hà nói về người không thể nói chuyện giống cậu, muốn hỏi cậu cách giao tiếp một chút, như vậy được không? Nga, không! Quá thất lễ, đây là chạm đến miệng vết thương của người ta. Trầm Tinh Nhược vỗ trán một cái, đánh mất ý niệm vừa rồi.

.

.

.

Cảnh Ngân Hà đi làm nhưng lại có điểm không yên lòng, Đinh Tuệ để ý, lặng lẽ đi đến, sờ sờ trán Ngân Hà, sau đó dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi: "Không thoải mái sao?"

Cảnh Ngân Hà khoát tay, "Không phải!"

"Gần đây công việc nhiều, mệt mỏi hả?"

Cảnh Ngân Hà cười cười, gật đầu.

"Không cần miễn cưỡng!"

"Tôi biết!"

Người kia... hôm nay nhất định anh ấy sẽ hông đến. Cảnh Ngân Hà nghĩ như vậy, anh biết cậu không thể nói chuyện, anh sẽ lập tức buông tha cậu. Không tự chủ nhớ lại từng khoảnh khắc gặp anh, Cảnh Ngân Hà chợt thấy đau lòng. Đúng vậy, đối với một người không thể nói chuyện như mình nên sớm từ bỏ, như vậy sẽ tốt hơn.

Hoàn chương 9.