Chương 10

Tan tầm, Cảnh Ngân Hà cùng đồng nghiệp nói tạm biệt, đi ra khỏi siêu thị, cậu cúi đầu theo lối đi dành cho người đi bộ chậm rãi đi, đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đôi giày da, Cảnh Ngân Hà không ngẩng đầu, xoay người muốn đi hướng khác, đôi giày kia lại đuổi theo, chắn trước mặt cậu, Cảnh Ngân Hà cũng không để ý, cậu nghĩ đối phương cũng đang né mình, khi cậu đổi hướng, đôi giày vẫn đi theo, cảm giác có điểm không đúng, Cảnh Ngân Hà ngẩng đầu lên, trước mặt xuất hiện nụ cười thân thuộc.

"Này, ngủ ngon!" Trầm Tinh Nhược ngữ khí thoải mái mà chào hỏi.

Anh như thế nào lại đến nữa... Cảnh Ngân Hà sửng sốt một chút, lập tức nghiêng người xoay sang hướng khác.

"Chờ một chút, đừng đi!" Trầm Tinh Nhược lớn mật nắm tay cậu lại, "Đừng trốn tránh tôi được không?" Ngay khi Trầm Tinh Nhược nhìn chăm chú vào mắt cậu, Trầm Tinh Nhược chợt nhớ ra, cậu không thể nói chuyện... Này, đúng là không tốt.

Cảnh Ngân Hà trong lòng thở dài một chút. Nếu cậu có thể nói chuyện, như vậy chỉ cần dăm ba cậu, hết thảy sẽ trở nên yên bình, chính là cậu không thể. Hiện tại đối phương biết cậu không thể nói chuyện, Cảnh Ngân Hà nghĩ: ngay hôm nay, cho dù giải thích một chút, cũng nên nghe anh nói, sau đó kết thúc mọi chuyện đi.

"Chúng ta có thể tìm một chỗ yên lặng, ngồi xuống từ từ nói chuyện không?" Trầm Tinh Nhược đưa ra thỉnh cầu, Cảnh Ngân Hà gật gật đầu.

Lựa chọn một quán cà phê không khí không tồi, Trầm Tinh Nhược cùng Cảnh Ngân Hà chọn một góc sáng sủa ngồi xuống.

"Chắc cậu cũng chưa ăn cơm, tôi cũng chưa ăn!" nhìn thấy menu được đưa tới, Trầm Tinh Nhược nói: "Chỗ này có cơm tối, không bằng chúng ta ăn một chút." Sau đó, không đợi Cảnh Ngân Hà tỏ ý gì, anh liền thay cậu gọi món.

Phát hiện cậu dùng ánh mát hơi oán trách nhìn anh, Trầm Tinh Nhược nghiêng mặt, cười: "Còn giận tôi sao?"

Những lời này ngữ khí thực sự mờ ám, giống như hai người là một đôi tình nhân đang giận dỗi, Cảnh Ngân Hà vội vàng xoay đi che giấu biểu tình, Trầm Tinh Nhược cũng hiểu được ngữ khí của mình hơi quá phận, anh xấu hổ cười cười, lấy một ly nước uống vào.

Trong lúc chờ cơm mang lên, Cảnh Ngân Hà cũng đợi anh nói cái gì đó, cậu lại không nói được một lời. trong lòng sốt ruột, cậu lại không có cách nào.

Hải sản thanh tương Italy được mang lên, Trầm Tinh Nhược đầu tiên ăn một miếng sau đó cười với cậu: "Ân, hương vị thật thuần túy, cậu ăn thử xem!"

Cảnh Ngân Hà bất đắc dĩ, vụng về đem thức ăn trong đĩa đưa lên miệng, hương vị ngoài ý muốn thật ngon, cậu không khỏi gật đầu.

"Cậu thích sao? Thật tốt quá!"

Sau đó, hai người chỉ là im lặng đối mặt ăn cơm. Cảnh Ngân Hà lần đầu tiên dùng món Tây, cậu cảm thấy thật mới mẻ, tâm tình cũng chậm rãi trầm tĩnh lại, Trầm Tinh Nhược gọi món cá ướp chanh dây mật ong cùng canh rau rất hợp khẩu vị của cậu.

Ăn cơm xong, cà phê được đưa lên, Cảnh Ngân Hà nâng tách uống một ngụm, phát hiện không đắng như cậu nghĩ, ngược lại rất thơm, vị lại ngọt.

Thấy được biểu tình của Cảnh Ngân Hà, Trầm Tinh Nhược mở lời: "Đây là cà phê Brasillia, được gọi là cà phê mật ong, rất thơm lại ngọt, cho dù người không thích cà phê cũng có thể uống được. Tôi... không biết cậu thích uống cái gì, nên nghĩ chọn loại này cũng không tồi!"

Nghe ra trong lời nói của Trầm Tinh Nhược, Cảnh Ngân Hà đột nhiên cảm thấy người trước mặt cũng không phải đáng ghét, mà chính cậu, cảm giác không thoải mái cũng muốn không còn.

"Chuyện ngày đó... Là tôi không đúng!" Trầm Tinh Nhược dùng câu này mở lời.

Cảnh Ngân Hà nghe xong, lắc lắc đầu.

"Tôi cũng không biết tại sao lại làm chuyện như vậy với cậu, nhất định đã khiến cho cậu chán ghét. Tôi...thật có lỗi!"

Cảnh Ngân Hà lấy di động ra soạn những lời muốn nói rồi đưa đến trước mặt Trầm Tinh Nhược.

"Ngày đó anh uống rất nhiều rượu, say rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm. Anh quên hết đi."

"Cậu không giận sao?" Trầm Tinh Nhược kinh hỉ ngẩng đầu.

Cảnh Ngân Hà gật gật đầu.

"Chúng ta... chúng ta có thể làm bạn không?" Trầm Tinh Nhược hỏi cậu.

Lúc này, Cảnh Ngân Hà lại lắc đầu.

"Vì cái gì? Làm bạn bè thôi cũng không được sao? Cậu còn chưa biết gì về tôi, không thể cho tôi một cơ hội sao? Chỉ làm bạn bè bình thường, như vậy cũng không được sao?"

Cảnh Ngân Hà kiên quyết lắc đầu.

"Vì cái gì?" Trầm Tinh Nhược nhìn người trước mặt, cảm xúc nửa là mất mát nửa là ngoài ý muốn.

Cảnh Ngân Hà lại soạn tiếp, "Anh cũng đâu biết tôi là dạng người gì!"

"Chúng ta giới thiệu về nhau một chút là được rồi, có thể gặp lại tức là có duyên phận, xin cậu đừng để cự nhân vu thiên lý chi ngoại." Trầm Tinh Nhược nói xong có chút vội vàng đứng lên.

Cảnh Ngân Hà nghĩ nghĩ lại tiếp tục soạn, "Làm bạn bè với tôi không phải chuyện dễ dàng đâu!"

"Là bởi vì cậu không thể nói chuyện sao?" Trầm Tinh Nhược thẳng thắn hỏi.

Cảnh Ngân Hà khẽ rủ mi mắt.

"Tôi nghĩ cậu cũng có bạn bè mà, bọn họ cùng cậu như thế nào, thì tôi cũng như thế ấy, không biết có gì khó nữa!"

"Đó là bởi vì anh không biết."

Những lời này lại làm Trầm Tinh Nhược ngẩng đầu cao giọng lên: "Chính vì không biết cho nên bây giờ tôi càng muốn biết."

"Này không phải trò đùa!"

Nhìn thấy Cảnh Ngân Hà gõ xuống dấu "!" cuối cùng, Trầm Tinh Nhược chùng xuống, người này, cậu ấy xây xung quanh mình một bức tường chắc chắn, muốn đi vào thế giới của cậu, thật không dễ dàng.

Nhìn thấy biểu tình mất mát của Trầm Tinh Nhược, Cảnh Ngân Hà trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, cho nên những lời này được soạn khác hơn, viết một đoạn dài cho anh.

"Trầm tiên sinh, tôi thực xin lỗi vì đã cự tuyệt anh. Nhưng mong anh thông cảm cho tâm tình của tôi. Tôi không thể nói chuyện, trong cuộc sống có rất nhiều điều không giống trong suy nghĩ của anh, huống hồ bây giờ cái gì anh cũng không biết. Tôi không phải không muốn cùng người khác làm bạn bè, chính là đối với tôi mà nói, cùng người khác giao thiệp rất khó khăn. Lúc đầu anh không biết tình trạng của tôi, tôi rất muốn kết bạn với anh, hiện tại anh đã biết rồi, tôi nghĩ, tôi nghĩ, chúng ta chỉ cần không gặp mặt, thì sự nhiệt tình của anh cũng sẽ dần vơi đi. Bạn bè không phải tùy tiện mà làm, giữa chúng ta có khoảng cách, điểm chung cũng không nhiều, hơn nữa, làm bạn bè mà miễn cưỡng càng không được, anh nói đúng không?"

Trầm Tinh Nhược đọc đoạn văn trong di động của cậu, không thể phủ nhận rằng cậu nói không sai, anh nắm di động mà ngẩn người.

Nhìn người trước mắt, Cảnh Ngân Hà cảm thấy có phải là mình quá dứt khoát rồi không, nghĩ nghĩ, cậu lại soạn thêm một câu: "Trầm tiên sinh, tôi nói như vậy, mong anh có thể hiểu được... còn có, tôi cũng sẽ bi thương, anh hiểu ý tôi không?"

Nhìn sâu vào mắt của cậu, Trầm Tinh Nhược cũng sáng tỏ, người này, so với người bình thường còn mẫn cảm hơn, cậu chính là đang sợ hãi, trước đây chắc cũng từng có người muốn kết bạn với cậu, sau đó lại cảm thấy quá khó khăn mà từ bỏ, chuyện như vậy làm cậu bị tổn thương, cho nên trong lòng cậu mới đắn đo như vậy. Trầm Tinh Nhược không khỏi tự hỏi bản thân đã chuẩn bị tốt việc làm bạn với người không thể nói chuyện chưa.

Ngay khi Trầm Tinh Nhược đang trầm trong suy nghĩ muốn nói gì đó, Cảnh Ngân Hà nhìn nhìn biểu tình của anh, đột ngột đứng lên. Nhận thấy Cảnh Ngân Hà sắp đi, Trầm Tinh Nhược cũng đứng lên theo.

Khi Cảnh Ngân Hà đi ra tính tiền, Trầm Tinh Nhược ngăn lại không cho, Cảnh Ngân Hà cố tình muốn ra ngoài, Trầm Tinh Nhược quýnh lên, nắm lấy tay cậu. Đầu ngón tay truyền đến độ ấm khiến cả hai run lên một chút, anh giật mình buông tay cậu ra ngay.

Cuối cùng vẫn là Trầm Tinh Nhược thanh toán tất cả.

Bởi vì gần đây vẫn luôn đi theo cậu, Trầm Tinh Nhược cũng không lái xe, ra khỏi quán cafe, anh ngăn lại xe taxi để cậu về nhà.

"Đừng từ chối tôi, cậu định bất cứ điều gì cũng cự tuyệt tôi sao?" Cảnh Ngân Hà không định lên xe, Trầm Tinh Nhược quyết định đẩy cậu vào.

Lưu luyến nhìn Cảnh Ngân Hà đi vào nhà, Trầm Tinh Nhược đi vào thang máy chợt nghĩ ra mình chưa hỏi tên cậu.

Mà cho dù hỏi, chắc là cậu cũng không chịu nói ra đâu. Trầm Tinh Nhược nghĩ mà trong lòng có chút chua xót, cả hai thậm chí không có trao đổi cách thức liên lạc nào, có lẽ, ngay từ đầu cậu đã không hề muốn làm bạn với anh. Còn có cái hôn kia, Trầm Tinh Nhược thầm trách chính mình, đều do anh làm hỏng chuyện, nếu ngay từ đầu có thể làm quen thật tốt, anh cảm thấy lúc đầu tình cảnh còn tốt hơn bây giờ.

Trầm Tinh Nhược nghĩ đến người bạn tên "Ngân Hà" kia, anh cùng cậu ấy làm quen thuận lợi lắm. Lúc bắt đầu với cậu, so ra đều tốt hơn, hai người chính là từ từ nói chuyện mà quen nhau, sau đó lại hiểu biết chuyện của đối phương. Khi anh biết Ngân Hà không thể nói chuyện, tuy rằng cảm thấy tiếc, nhưng không có cảm xúc mãnh liệt nào, mà Ngân Hà, cũng bởi vì đã từng nói chuyện rất vui vẻ, cho nên liền thuận lợi trở thành bạn bè.

Trầm Tinh Nhược thở dài, ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, anh thật sự muốn hỏi Ngân Hà một vài điều, nhưng mà cũng không thể làm như vậy. Có lẽ, có thể từ cậu mà biết được một ít. Trầm Tinh Nhược nghĩ cách, lại lo lắng nên hỏi như thế nào.

.

.

.

Lần này khi Cảnh Ngân Hà ra khỏi siêu thị, cậu phát hiện thân ảnh kia đã không còn nữa, cậu nhẹ nhàng thở dài một chút. Quả nhiên, anh ấy không tới, đúng vậy, cho dù hiện tại có tới đi nữa, thì sau khi cùng nhau sẽ chân chính hiểu được khó khăn như thế nào, cũng sẽ bỏ cuộc thôi.

"Ngân Hà!"

Nghe tiếng gọi, Cảnh Ngân Hà quay đầu lại, Đặng Xuân Bình cùng Đinh Tuệ đang đi về hướng cậu, nhìn bạn bè của mình, Cảnh Ngân Hà lộ ra mỉm cười. Còn có bọn họ, như vậy đủ rồi.

Hoàn thành một ngày làm việc, Trầm Tinh Nhược về đến nhà, vừa ăn cơm vừa nhìn đồng hồ, đợi đến khoảng "Ngân Hà" đã về nhà rồi làm xong mọi chuyện, Trầm Tinh Nhược bắt đầu soạn tin nhắn.

"Xin chào, hôm nay tốt không? Đã tan ca chưa?"

Cảnh Ngân Hà đang xem TV nhận được tin nhắn, vội vàng trả lời: "Đã tan ca rồi, đang nằm nhà nghỉ ngơi!"

"Chúng ta nói chuyện được không?"

"Được!"

Trầm Tinh Nhược đem tin tức mới nhất trong thành phố nói ra, còn nói đến thú cưng nhà hàng xóm, đợi cho cả hai đều nói đến vui vẻ, anh mới cẩn thận mà viết câu này rồi gửi đi.

"Ngươi còn có bạn bè nào không?"

Nhìn thấy tin nhắn, Cảnh Ngân Hà ngẩn ra, trước kia Trầm Tinh Nhược vẫn không có hỏi đến chuyện này, từ đầu đến giờ cả hai đều không có nói về cuộc sống riêng tư của nhau.

"Có bạn bè."

Nhìn câu trả lời khẳng định của cậu, biết Ngân Hà còn được nhiều người quan tâm, nỗi lo trong lòng anh cũng buông xuống.

"Nếu không ngại, ngươi có thể cho ta biết, mọi người giao tiếp với nhau như thế nào không?"

Trong lòng chợt nghĩ "Vì cái gì mà anh ấy lại hỏi chuyện này?", Cảnh Ngân Hà vẫn sẵn sàng trả lời, cậu không nghĩ bị hỏi chuyện này là xúc phạm, cậu cùng Tinh Nhược đã quen nhau khá lâu, cậu nghĩ cho dù Trầm Tinh Nhược có tò mò cũng chỉ là thiện ý.

"Tôi cùng bạn bè hiện tại là đi làm mà quen nhau, bọn họ rất quan tâm tôi, với việc tôi không thể nói chuyện cũng không gây trở ngại gì trong việc giao tiếp với bọn họ, dù sao tôi cũng không phải người bình thường. Bạn bè rất bao dung tôi, còn có người cố tình đi học thủ ngữ để cùng tôi trao đổi. May mắn chính là tôi có thể nghe được, đa số tình huống hằng ngày là bọn họ nói, tôi nghe, nếu tôi muốn trả lời thì dùng thủ ngữ cho họ hiểu."

Nhìn thấy tin trả lời của cậu, Trầm Tinh Nhược bắt đầu trầm tư. Nếu như Ngân Hà có bạn bè, còn là sau khi đi làm mới có được, vậy chính mình cùng người kia... cũng có thể làm bạn được. Quan trọng là phải có thành ý, phải có thành ý.

"Mình sẽ không lùi bước!" Trầm Tinh Nhược âm thầm hạ quyết tâm.

"Thật có lỗi vì đã hỏi ngươi chuyện này!" Trầm Tinh Nhược gửi tin nhắn sau đó thở dài. Kết bạn với những người câm điếc, hiện tại anh đã hiểu được tâm tình của Cảnh Ngân Hà, anh không muốn bởi vì lời nói của mình mà cậu bị tổn thương.

"Không sao mà!"

Cảnh Ngân Hà nghĩ không muốn để anh áy náy trong lòng, liền đổi chủ đề, muốn phá vỡ đoạn nói chuyện cẩn thận lúc nãy, "Trước đây anh nhắc đến việc gặp được người anh thích, hiện tại sao rồi?"

Được Ngân Hà quan tâm, Trầm Tinh Nhược thật cao hứng, anh cũng muốn đem những gì còn giữ trong lòng nói ra hết.

"Đã cùng cậu ấy giải thích, cậu ấy không giận ta nữa, nhưng mà lại không đồng ý làm bạn với ta. Thật đau khổ!"

Nhìn thấy tin nhắn mang theo chút giọng điệu trẻ con, Cảnh Ngân Hà cười rộ lên, cậu có thể tưởng tượng được biểu tình buồn bực của anh, vội an ủi ngay, "Cậu ấy không nổi giận với anh, vậy không phải đã tốt rồi sao?"

"Tốt thì tốt, nhưng cậu ấy từ chối ta. Thật thất bại mà..." Trầm Tinh Nhược nhịn không được cào cào sofa phát tiết.

"Anh đã nói rõ lòng mình với cậu ấy sao?"

"Phải!" nhìn tin nhắn một hồi, Trầm Tinh Nhược thấy cậu dùng "cậu ấy", Trầm Tinh Nhược nghĩ cậu đã biết anh theo đuổi đồng tính, liền giải thích một chút.

"Có chuyện ta nghĩ ngươi để ý, là "cậu ấy" chứ không phải "cô ấy", ta thích đàn ông."

Tin nhắn gửi đi, Trầm Tinh Nhược có chút bất an, anh sợ cậu không thể tiếp nhận chuyện này. Sau một lúc đã có tin trả lời.

"Người trưởng thành có quyền lựa chọn của bản thân mình, thật tình đối với nhau là tốt rồi!"

"Ngươi sẽ không để ý ta là người như vậy sao?"

"Sẽ không!"

Nhìn thấy hai chữ đơn giản, Trầm Tinh Nhược trong lòng cảm thấy ấm áp. Ngân Hà rất chu đáo, cũng rất ôn nhu, luôn trấn an anh. Trầm Tinh Nhược cảm thấy được so với trước kia, anh càng thích cậu, có lẽ là bởi vì hiện tại người anh thích cùng Ngân Hà có điểm giống nhau. (2 đứa nó là 1 đc k =.=)

Trong lòng có một loại xúc động, Trầm Tinh Nhược muốn cùng Cảnh Ngân Hà gặp mặt, nhưng anh lại lắc đầu, hiện tại tâm tư của anh đều đặt hết lên một người, vẫn là giải quyết chuyện kia trước rồi hãy tính đến chuyện gặp cậu sau.

Hoàn chương 10.