Bị ánh nắng buổi sáng làm tỉnh dậy, Trầm Tinh Nhược vừa động động thân mình, cảm giác đau đớn như bị dây thép cứa lan khắp toàn thân, anh không khỏi kêu lên một tiếng, nhếch môi ôm đầu. Cảm giác say rượu làm cho Trầm Tinh Nhược cảm thấy vô cùng hối hận vì ngày hôm qua mình uống nhiều như vậy.
Nửa nằm trên sô pha suy nghĩ một chút, Trầm Tinh Nhược hít thở một hơi, đau đầu mới giảm đi đôi chút, anh chậm rãi quay sang, liền thấy trên bàn là một ly nước táo ép, anh cơ hồ chộp lấy ngay tắp lự, sau đó khẩn cấp đưa lên miệng uống, chất lỏng mát lạnh làm dịu yết hầu khát khô, một hơi uống muốn hết nửa hộp nước ép, đầu óc Trầm Tinh Nhược bắt đầu thanh tỉnh hơn
Trừng lớn mắt, Trầm Tinh Nhược thẳng người, nhìn hộp nước trái cây đang cầm trên tay, trí nhớ tạm mất đi lại ùa trở về. Ngày hôm qua...
"A...." Trầm Tinh Nhược ôm đầu đứng lên, ngày hôm qua, anh dẫn theo người "nhất kiến chung tình" về nhà, ôm lấy cậu ấy, không đầu không đuôi giãi bày, sau đó, hôn cậu ấy, sau đó... Anh làm gì cũng không còn nhớ rõ.
Không nhớ rõ!
Trầm Tinh Nhược cào tóc cố gắng nhớ lại, thật sự không nhớ được chuyện gì sau cái hôn môi đó, này chỉ có thể lý giải: mình ngủ mất rồi.
Tại sao lại có thể như vậy?
Nhất định sẽ bị đối phương cho là quái nhân, nhất định sẽ bị hiểu lầm! Trầm Tinh Nhược hối hận không ngừng.
Làm sao bây giờ? Muốn tìm lại cậu chỉ sợ không dễ dàng. Mà khi gặp lại phải giải thích như thế nào đây? Này cũng là vấn đề. Trầm Tinh Nhược tựa người vào sô pha lại tiếp tục suy nghĩ. Tuy rằng kế tiếp không biết phải làm thế nào cho tốt, bất quá, có thể gặp lại người trong lòng, vẫn là chuyện khiến anh vô cùng cao hứng. Cào cào tóc, Trầm Tinh Nhược lộ ra nụ cười ôn nhu. Nụ cười này nếu bị đồng nghiệp thấy được, chắc chắn bọn họ sẽ bị dọa sốc luôn. Huýt sáo, Trầm Tinh Nhược đi tắm, sau đó lại huýt sáo làm bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa.
.
.
.
Cách vài dặm, Cảnh Ngân Hà trong bộ đồng phục gặp lại Đinh Tuệ, Đinh Tuệ nhanh bước tới, ra dấu hỏi: "Ngân Hà, hôm qua cậu làm sao rời khỏi vậy?!"
Cảnh Ngân Hà cũng dùng ngôn ngữ câm điếc đáp lại, "Cảm thấy muộn rồi, nên về sớm! Tôi thấy cô khiêu vũ, người lại đông, nên cũng không đi qua nói cho cô biết."
"Vậy à..." Đinh Tuệ nguyên bản hơi khẩn trương giờ cũng dịu lại, sau đó lộ ra tươi cười hối lỗi, "Thật xin lỗi... Ngân Hà, ngày hôm qua quả thực khá nhiều người, tôi lại bị lôi kéo ra nhảy, vui vẻ rồi thì cái gì cũng quên, thật xin lỗi..."
Cảnh Ngân Hà vội xua tay, "Không, không cần nói như vậy. Cô chơi vui vẻ tôi cũng cao hứng."
"Sau đó cậu một đường về nhà luôn à?" Đinh Tuệ hỏi
Cảnh Ngân Hà trong mắt sững lại một chút, sau đó mỉm cười gật đầu "Phải!"
"Xuân Bình hôm nay còn hỏi tôi, có phải là cái người tên Trầm Tinh Nhược kia mang cậu đi hay không. Tôi nói không, cậu không biết anh ấy, làm sao đi chung được!"
Cảnh Ngân Hà trong mắt hiện lên tia xấu hổ, sau đó dùng nụ cười kết thúc đoạn đối thoại.
Lúc ăn trưa, Đặng Xuân Bình lại hỏi việc sao hôm qua Cảnh Ngân Hà một mình rời đi, Cảnh Ngân Hà đơn giản giải thích cũng không viết rõ ra, Đặng Xuân Bình hỏi không được gì, Cảnh Ngân Hà lại tỏ vẻ cậu đích thực một đường về nhà, hắn cũng không thể truy vấn nữa.
Buổi tối đúng 9h, hoàn thành công việc của một ngày, Cảnh Ngân Hà đeo ba lo ra khỏi siêu thị, mới đi vài bước, cậu vừa ngẩng đầu, liền thấy một nam nhân xa xa đứng dựa vào cột đèn, khuôn mặt đó...
"Cậu quả nhiên ở đây!" Nam nhân anh tuấn mỹ mạo đó hướng cậu chạy đến nói một câu.
Cả một ngày Trầm Tinh Nhược đều nghĩ về chuyện tối qua, càng cảm thấy người con trai tĩnh lặng đó thật đáng yêu, có cậu ấy ở cạnh trong lòng dâng lên một loại cảm giác yên bình, anh vội vàng muốn tìm lại cậu, cơ hồ 1 giây cũng không thể đợi. Biển người mờ mịt, trong cái đô thị hơn 20 vạn dân này tìm một người xa lạ so với mò kim đáy bể còn khó hơn.
Buồn bực ngồi ngốc một hồi, Trầm Tinh Nhược nhớ đến siêu thị nơi mình tình cờ tìm được thân ảnh người nọ, anh liều mạng nhớ lại, loáng thoáng nhớ rõ hôm đó cậu mặc đồng phục siêu thị, Trầm Tinh Nhược liền hiểu ra: cậu ấy chỉ có thể là nhân viên siêu thị.
Ôm tâm tình thử một lần Trầm Tinh Nhược chạy đến siêu thị kia, đầu tiên là ở trong dạo qua một vòng, tìm kiếm một hồi vẫn không có kết quả, anh đành ôm cây đợi thỏ chờ lúc nhân viên tan làm, anh nghĩ muốn đứng chờ ở đây vài ngày, nhìn xem cậu có trong đám người tan làm đó không, nếu như không có, thì tính cách khác. Thật sự là trời phù hộ, cư nhiên cứ vậy mà anh tìm được người.
"Cậu...cậu còn nhớ tôi không? Ngày hôm qua..." Nói đến giữa chừng, Trầm Tinh Nhược nói không được nữa, anh hy vọng cậu nhớ mình, nhưng cũng hiểu được chuyện tình phát sinh tối qua cũng không phải tốt đẹp gì, anh cười gượng, thấy người trước mặt, muốn vươn tay chạm vào nhưng lại không dám.
Hoàn toàn không ngờ chính mình bị anh tìm được nhanh như vậy, Cảnh Ngân Hà hoảng sợ, càng kinh ngạc đến tay chân luống cuống, cậu căn bản muốn đem khoảng thời gian gặp nhau ngắn ngủi đó quên đi, nhưng lại trốn không được.
"Tôi..."
Không đợi cho Trầm Tinh Nhược nhiều lời, Cảnh Ngân Hà liếc mắt thấy có một chiếc taxi đang chạy lại, liền giang tay đón, nhanh chóng ngồi vào xe, đóng cửa lại.
Bị động tác nhanh nhẹn của cậu làm cho ngây người, Trầm Tinh Nhược không kịp ngăn xe lại, xe taxi đã chạy đi, anh ở phía sau gọi với theo "Này! Này! Chờ một chút, xin chờ một chút!"
Chờ đến khi Trầm Tinh Nhược ngồi vào xe thì chiếc taxi đã lẫn vào dòng xe cộ. Tức giận đấm lên tay lái, Trầm Tinh Nhược càng nghĩ càng thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Cậu vậy nhưng lại dùng cách này để trốn tránh anh, anh là mãnh thú là nước lũ sao? Chẳng lẽ là bởi vì nụ hôn kia?
Trầm Tinh Nhược bắt đầu hối hận, lúc ấy không nên càn rỡ như vậy, nhất định là đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng cậu rồi. Đầu tiên là bị bartender nói thành hoa hoa công tử, lại bị cậu ấy thấy anh được một đám người mẫu hôn má, sau đó vì say rượu mà cường hôn cậu... Ai, cũng khó trách cậu lại trốn anh. Đối với nam nhân bình thường... chắc là không thể tiếp nhận đi.
Trầm Tinh Nhược trong lòng chua xót, thật khó khăn mới tìm được người mình thích, lại nhận được kết quả như vậy. Việc hiểu lầm này phải làm sao xóa đây? Phải làm thế nào mới có thể thay đổi ấn tượng trong lòng cậu ấy. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cục diện này xoay sở không dễ dàng rồi. Hơn nữa... Qua một thời gian dài như vậy, cậu vẫn không nói một chữ. Điểm này lại càng làm cho anh canh cánh trong lòng, cậu ấy cứ như vậy chán ghét mình sao? Vuốt vuốt hai má mình, Trầm Tinh Nhược thì thào: "Mình giống hoa hoa công tử lắm sao?"
Đi vào thang máy, tim Cảnh Ngân Hà còn đập bang bang. Hành động dứt khoát nhất cũng là thất lễ nhất đối với anh cũng không phải là ý muốn của cậu. Cậu không nghĩ sẽ đối mặt với anh, cậu chỉ hy vọng không còn quan hệ gì với anh nữa.
Trầm Tinh Nhược về đến nhà, ngã vào sô pha, anh từ giữa trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì thế nhưng lại tuyệt nhiên không đói bụng. Nhìn trần nhà, Trầm Tinh Nhược cảm thấy cả người vô lực. Tâm trạng không tốt, anh đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội cầm điện thoại soạn tin nhắn.
Ăn qua loa bữa tối, Cảnh Ngân Hà ngồi trên ghế, tâm cậu bây giờ vẫn còn rất loạn, bật TV lại không lòng dạ nào mà xem. Âm thanh quen thuộc truyền đến, cậu mở điện thoại.
"Xin chào, cậu tan tầm chưa? Có thể nói chuyện không?"
Nhìn thấy tin nhắn của Tinh Nhược, Cảnh Ngân Hà trả lời "Đã về nhà rồi! Anh muốn tán gẫu việc gì đây?" Hiện tại có thể nhận được tin nhắn của Trầm Tinh Nhược, Cảnh Ngân Hà thật cao hứng, có thể cùng Tinh Nhược nói chuyện, nhất định cậu sẽ quên đi vài chuyện không thoải mái.
"Ta...ta phạm sai lầm!"
Tin nhắn mang theo icon rơi lệ cùng mặt quỷ, Cảnh Ngân Hà vội trả lời: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta, đều tại ta, đem mọi việc làm hỏng!"
"Việc công ty sao? Có thể cứu chữa không?"
"Cậu ấy thậm chí không nói chuyện với ta luôn!" Tin nhắn lần này kèm theo icon rưng rưng nước mắt.
Cảnh Ngân Hà nhìn thấy icon nọ chợt có điểm mơ hồ, trong ấn tượng của cậu Trầm Tinh Nhược sẽ không vì chuyện công việc mà "khóc" thành cái dạng này.
"Cách đây không lâu, ta đối với một người xa lạ nhất kiến chung tình. Đêm Giáng sinh ta gặp cậu ấy, chính là, ta lại làm việc khiến cậu ấy lưu lại ấn tượng không tốt. Hôm nay ta lại gặp lại cậu ấy, cậu ấy căn bản là không cho ta một cơ hội giải thích. Cậu ấy không để ý tới ta. Bỏ đi! Ta nên làm cái gì bây giờ? Quá khó khăn đi!"
Nguyên lai là như vậy, Cảnh Ngân Hà mỉm cười, thì ra là Trầm Tinh Nhược đang yêu. Trên mặt cậu lộ ra nụ cười chúc phúc.
"Đừng khổ sở! Tôi tin rằng hiểu lầm sẽ được giải quyết, tin tưởng anh!"
"Thật sao?" Lần này Tinh Nhược kèm theo icon nước mắt lưng tròng.
"Tôi tin rằng anh sẽ không làm ra chuyện mà người ta không tha thứ được!"
"Chính là ta lúc đó có hơi quá mức. Ta uống rượu, không phải cố ý, chính là... Trong lòng ta thực sự thích cậu ấy, nên mới có thể mạo phạm như vậy!"
Không biết "mạo phạm" trong lời Tinh Nhược là đến mức nào, Cảnh Ngân Hà cũng không hỏi thêm, cậu nghĩ nghĩ, lại trả lời "Có lẽ, anh nên cho đối phương một chút thời gian, giảm đi cảm giác không thoải mái, sau đó tìm cơ hội giải thích, sẽ tốt hơn."
"Chính là ta luôn muốn gặp cậu ấy. Thật vất vả mới tìm được, ta muốn mỗi ngày đều thấy cậu ấy." Trầm Tinh Nhược soạn tin nhắn, tự nhiên lại nói ra những lời này.
"Nhẫn nại một chút đi, coi như tôi luyện tính kiền trì!"
"Ta cảm thấy đây là trừng phạt. Bất quá như nguiwu nói, dùng thời gian làm phai nhạt là biện pháp tốt nhất." Trong lòng đồng ý với ý kiến của cậu, Trầm Tinh Nhược bất đắc dĩ tựa đầu vào sô pha, anh nghĩ thầm: chẳng lẽ phải qua một đoạn thời gian nữa mới được đến diêu thị sao?
Nhắn tin với anh xong, Cảnh Ngân Hà cầm di động ngẩn người. Biết được Tinh Nhược thích người khác, trong lòng lại có chút mất mát. Hẳn là nên vì bằng hữu chúc phúc mới đúng, chính là cảm giác chua xót trong lòng không thể tiêu trừ. Tinh Nhược có người yêu, có thể như trước đây cùng cậu nói chuyện phiếm nữa hay không? Có thể tận tình nói hết tâm sự trong lòng không? Anh ấy nhất định sẽ vội vàng hẹn hò... không biết người yêu anh ấy như thế nào.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên Cảnh Ngân Hà cả kinh, vội cầm lấy di động xem lại. Cậu chú ý thấy Trầm Tinh Nhược ghi trong tin nhắn là "cậu ấy" mà không phải "cô ấy". Sợ run một hồi, Cảnh Ngân Hà bình tĩnh lại, Tinh Nhược đã trưởng thành rồi, anh có năng lực phụ trách tình cảm này trong cuộc sống, lựa chọn cuộc sống như thế nào cũng là chuyện cá nhân của anh. Chỉ cần Tinh Nhược thích, có phải đồng tính hay không cũng không quan trọng.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Cảnh Ngân Hà dự định đi nghỉ ngơi. Nghĩ đến sau này chính mình sẽ chậm rãi rời xa người bạn này, Cảnh Ngân Hà cúi thấp đầu. Quả nhiên bên cậu sẽ không có người nào. Cảnh Ngân Hà bắt đầu cảm thấy may mắn vì cậu không gặp mặt Tinh Nhược. Nếu đã gặp mặt, cậu có lẽ sẽ để ý đến anh hơn. Không, kỳ thực hiện tại cậu đã rất để ý con người này, không thể phủ nhận Tinh Nhược trong lòng Ngân Hà chiếm một vị trí nhất định, anh vừa lý tính vừa cảm tính, khôi hài lại chu đáo với một người bạn chưa từng gặp mặt, anh hiện tại chính là chỗ dựa tinh thần của cậu. Nếu mất đi anh... Cảnh Ngân Hà lộ ra nụ cười mơ hồ. Coi như mọi thứ tùy duyên đi!
Hoàn chương 8.