Chương 7

Đỡ Trầm Tinh Nhược ngồi xuống sofa, Cảnh Ngân Hà vào phòng bếp, rót một ly nước rồi đem lên cho anh, Cảnh Ngân Hà thực sư muốn nói gì đó, hé miệng thở dốc rồi lại khép lại. Trong lòng cậu xẹt qua một trận đau đớn, âm thanh mất đi vốn không thể trở về, nếu cậu có thể nói chuyện, thì hiểu lầm sẽ không phát sinh đến thế này, hẳn là hiện tại cậu đang ở chung với Đặng Xuân Bình và Đinh Tuệ. Tìm không ra cậu, không biết bọn họ có đang sốt ruột hay không. Cảnh Ngân Hà âm thầm nén giận chính mình, cậu không muốn đi ra ngoài dạo chơi chính là vì e ngại bản thân không thể nói chuyện sẽ mang phiền toái đến.

Cảnh Ngân Hà lấy điện thoại ra, chuẩn bị soạn tin nhắn cho anh xem, sau đó nói với anh muốn về nhà. Thấy Cảnh Ngân Hà lấy điện thoại ra, Trầm Tinh Nhược liền giật lại giấu sau lưng "Cậu làm gì? Muốn về sao? Không được, không được!"

Cảnh Ngân Hà dở khóc dở cười, đưa tay qua muốn lấy lại điện thoại, lại bị Trầm Tinh Nhược giữ chặt cánh tay "Không cho cậu đi đâu!"

Trầm Tinh Nhược đầu óc hỗn độn chợt lóe lên điều gì, anh lôi kéo Cảnh Ngân Hà

"Tại sao cậu không nói lời nào...?"

Cảnh Ngân Hà nghe được, trong lòng chấn động, hiện lên rất nhiều ký ức, sau đó dụng lực thoát khỏi người Trầm Tinh Nhược. Cậu không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, ở lại trong nhà một người xa lạ không hiểu cậu.

Trầm Tinh Nhược bị men say khống chế hoàn toàn bạo phát, đuổi theo ôm ngang eo Cảnh Ngân Hà "Không, không, cậu đừng đi, đừng bỏ tôi, đừng bỏ lại tôi..." Anh hiện tại không biết vì sao muốn ngăn người trước mặt lại, theo bản năng anh không thả người này đi, không muốn một mình cô đơn vượt qua đêm dài đằng đẵng này.

Thanh âm Trầm Tinh Nhược mang theo bi thương cùng mất mác khiến Cảnh Ngân Hà dừng cước bộ, cậu quay đầu lại, thùy hạ tầm mắt nhìn anh. Lúc này Trầm Tinh Nhược cảm thấy người trước mặt này nhất định là chán ghét mình, phải rời khỏi mình, anh vất vả lắm mới tìm được cậu, anh không muốn để cậu đi. Trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác ủy khuất, chẳng lẽ anh bị chán ghét như vậy sao? Người này, từ khi gặp mặt vẫn không nói với anh lời nào.

Hơi nhíu mi, Trầm Tinh Nhược nâng mắt nhìn cậu, biểu tình giống như con cẩu bị trách oan "Cậu đừng không để ý đến tôi... Tôi không phải người xấu, đừng đi, cậu đừng đi, ở lại được không? Tôi không muốn ở một mình!"

Nhìn biểu tình của anh, cậu không thể hạ quyết tâm.

"Cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp qua!" Trầm Tinh Nhược thấy biểu tình đối phương dịu xuống liền gợi ý, muốn làm cậu nhớ lại.

Cảnh Ngân Hà lắc đầu, cậu thực sự không có nửa điểm ấn tượng.

Trầm Tinh Nhược thẳng người, chậm rãi đến gần cậu, lộ ra thần sắc thất vọng "Cậu thực sự không nhớ tôi?"

Đôi môi đỏ ửng trước mặt, hơi thở phả vào mặt cậu, Cảnh Ngân Hà tim đập nhanh, căn bản không biết làm sao cho phải. Nam nhân hoa lệ mỹ mạo này, anh là... chẳng lẽ là...

Cảnh Ngân Hà gật gật đầu.

"Cậu quên tôi mất rồi..." Trầm Tinh Nhược ngữ khí như bị người yêu vứt bỏ mà thốt lên.

Cảnh Ngân Hà lộ ra một tia cười khổ.

Trầm Tinh Nhược tay ôm lấy bả vai cậu, tiện đà ôm luôn đến cổ, đem cậu kéo lại gần, tay kia thì nâng mặt cậu lên, hai mắt nhìn nhau, anh cảm thấy mình như bị xoáy sâu vào đôi mắt ấy.

"Cậu thực sự không nhớ... Thật ra, tôi vẫn không quên được cậu. Tối hôm đó, tôi tại ghế của mình, ngồi đối diện cậu, nhìn thấy cậu, cậu... thực đáng yêu... Kết quả cậu chỉ liếc tôi một cái, thật thất vọng. Sau đó tôi lại thấy cậu trong một siêu thị nọ, đáng tiếc chỉ là lướt qua nhau. Tôi tìm cậu, vẫn luôn tìm cậu, tôi... Tôi đối với cậu..." Trầm Tinh Nhược càng nói không ngừng, hy vọng tâm ý của chính mình có thể qua lời nói lộn xộn này mà chuyển đến cậu, anh muốn cậu hiểu được cảm tình của bản thân mình.

Này, này là bộc bạch sao? Cảnh Ngân Hà nhất thời tay chân luống cuống, cậu không thể biết được nam nhân trước mặt là nói thật hay giả, lại nhìn đến biểu tình của anh như vậy, Cảnh Ngân Hà không biết nên làm thế nào cho phải.

"Tôi có thể hôn cậu không?" Trầm Tinh Nhược đột nhiên thốt ra, đại não bị cồn khống chế hoàn toàn nên không còn cố kỵ thứ gì.

Cảnh Ngân Hà nghe được, trong lòng nháy mắt hỗn loạn, cậu hoảng sợ, như thế nào, người này, anh...

"Nếu không cự tuyệt, vậy là đáp ứng rồi!" Nói xong, Trầm Tinh Nhược liền hôn lên.

Thời điểm môi chạm môi, Cảnh Ngân Hà ngây người, cậu còn chưa kịp phản ứng gì với lời thỉnh cầu vừa rồi, người trước mắt đã hành động. Cảm giác ướŧ áŧ mềm mại từ môi truyền lên não, rất kỳ quái cũng thật kỳ diệu. Cư nhiên không chán ghét, Cảnh Ngân Hà bị chính mình làm kinh ngạc. Cảm giác hôn môi, nói chính xác là cùng người xa lạ trước mắt này hôn môi nhưng lại ngoài ý muốn không tạo nên cảm giác phẫn nộ hoặc chán ghét, càng không có ghê tởm, trong lòng có một tư vị nói không nên lời, có lẽ, là bởi vì có duyên với con người tịch mịch này đi.

Cảm giác người trong ngực ngày một nặng, Cảnh Ngân Hà vội vàng luồn hai tay qua dưới tay anh tiện đà ôm lại. Khi môi hai người vẫn còn dính với nhau, sau đó một đôi môi chậm rãi trượt xuống, Cảnh Ngân Hà không khỏi dùng sức ôm chặt lấy anh, sau đó liền phát hiện thế nhưng anh vừa hôn vừa ngủ.

Trời ạ, anh đang ngủ sao? Cảnh Ngân Hà đứng đó, có chút dở khóc dở cười.

Mất không ít khí lực, Cảnh Ngân Hà đem anh nâng lên sô pha, sau đó giúp anh cởi giày và áo khoác, cho đầu anh gối lên đệm, nằm thoải mái một chút. Nhìn con người xa lạ này nặng nề ngủ, cậu lắc lắc đầu.

Cầm di động, Cảnh Ngân Hà muốn bỏ đi, thế nhưng đi vài bước lại trở về, cậu đi đến tủ lạnh trong bếp, mở ra, thấy bên trong có nước táo ép đóng hộp, nhãn tình sáng lên, cậu chính là muốn tìm thứ này.

Đem nước ép táo rót ra để trên bàn trà, cậu nghĩ: anh sáng mai say rượu tỉnh dậy sẽ cảm thấy rất khó chịu, với tay ra sẽ lấy được nước ép táo, uống vào sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.

Làm xong tất cả, Cảnh Ngân Hà mới rời đi, giúp anh khóa cửa cẩn thận rồi mới vào thang máy xuống lầu.

Về đến nhà, Cảnh Ngân Hà nhắn tin cho Đặng Xuân Bình và Đinh Tuệ, cậu muốn báo bình an cho bọn họ, để bọn họ không lo lắng. Làm xong tất cả, cậu mới lên giường nằm, Cảnh Ngân Hà không khỏi nâng tay mơn trớn môi mình. Bị cảm giác ấm áp còn lưu lại làm cho trong lòng có điểm loạn. Nghĩ lại nam nhân kia vừa hôn mình vừa ngủ, Cảnh Ngân Hà suy nghĩ, có lẽ... Chuyện này có lẽ không cần để trong lòng, cậu nhất định không được để tâm, đúng, nhất định không được để tâm.

Hoàn chương 7.