Chương 6

Khẽ thở dài một hơi, Trầm Tinh Nhược theo bản năng cầm lại bút.

Tháng 12, công ty sẽ có người mới. Người này du học từ Paris về, lão tổng Lý Hán Cảnh mời hắn vế làm phó quản lý bộ phận chế tác quảng cáo, nói chính xác là cấp dưới mới của Trầm Tinh Nhược. Bằng linh cảm của mình, Trầm Tinh Nhược cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Phó quản lý mới còn dẫn theo 1 tổ người vào. Trên danh nghĩa là cấp dưới của Trầm Tinh Nhược, thực tế là phân chia quyền lợi, cùng ngồi cùng ăn. Loại tâm tình thời kỳ cuối này lại dâng lên trong lòng Trầm Tinh Nhược. Chẳng lẽ anh thật sự già rồi? Không có sáng tạo mới cùng linh cảm? Theo không kịp thời đại sao?

Lý Hán Cảnh chủ động cùng Trầm Tinh Nhược nói chuyện: "Cậu bận nhiều việc quá cũng mệt mỏi, chia chút công việc cho người khác gánh cũng tốt. Khách hàng lớn đều ở bên cậu mà!"

Hiểu được ý tứ của lão bản, Trầm Tinh Nhược cái gì cũng không nói, Lý Hán Cảnh là sợ hãi anh "đi ăn máng khác" cho nên phải đón đầu. Trừ bỏ sáng tạo còn phải thận trọng. Trầm Tinh Nhược cảm thấy thật sự mỏi mệt.

Công việc nhiều, Trầm Tinh Nhược không tự chủ được lo lắng anh chạy nước rút không kịp, sáng tạo của anh đã muốn cạn kiệt, trong lòng thầm tính có nên đi học tiếp lên không.

.

.

.

Lúc có thời gian rảnh, Trầm Tinh Nhược gửi tin nhắn cho Ngân Hà chia sẻ tâm tình. Anh đem cả chuyện có người cạnh tranh nói cho cậu nghe luôn.

"Có lẽ mọi chuyện cũng không phức tạp vậy đâu!"

Trầm Tinh Nhược thấy tin nhắn liền nở nụ cười, Cảnh Ngân Hà thực đơn thuần.

"Ta biết! Nhưng ta nghĩ sự tình bên trong không đơn giản như thế!"

"Tất cả là đồng nghiệp, có lẽ nên hảo hảo ở chung, nếu không thì không cùng làm việc được."

"Ta hiểu. Chúng ta hằng ngày ở chung không tồi, cũng sẽ cùng nhau lên du thuyền chơi. Cậu ta tính tình sáng sủa, thích nói cười, rất có duyên. Ta tuy rằng thích giao hữu, nhưng dạng này từ trước đến nay ta không làm được. Có tâm sự trong lòng cũng không thể nói ra!"

Cảnh Ngân Hà đọc tin nhắn không khỏi gật đầu, Quả thực người ta không đoán được suy nghĩ của anh Tinh. Anh Tinh dường như hơi cảm tính.

"Có lẽ anh nên nói ra cho thoải mái 1 chút!"

Trầm Tinh Nhược thấy tin nhắn thì cười khổ, liền trả lời: "Đã thành thói quen rồi, áp lực cuộc sống khiến ta như vậy!"

"Có thể từ từ thay đổi, đừng tạo áp lực cho chính mình mà. Cứ để bản thân chân thật đi!"

"Ngươi nói đúng!"

Liếc mắt qua lịch để bàn, Trầm Tinh Nhược lại viết: "Sắp đến Giáng sinh rồi, có kế hoạch gì không?"

"Siêu thị ngày càng đông khách, bọn tôi không nghỉ ngơi đc."

"Vẫn phải làm việc sao? Thực vất vả!"

Cảnh Ngân Hà nở nụ cười, trả lời: "Hằng năm đều như thế. Chúng tôi mà nghỉ thì mọi người sao đến mua sắm được?!"

"Ngươi nói đúng ha!"

"Nhưng lương lúc đó sẽ được tăng, vất vả cũng đáng. Sau lễ siêu thị sẽ cho bọn tôi luân phiên nghỉ phép, lúc đó có thể nghỉ ngơi rồi!"

"Nhưng lúc đó trên đường cũng không náo nhiệt nữa!"

"Không sao cả!"

Nhìn thấy ba chữ trả lời của Ngân Hà, Trầm Tinh Nhược trong lòng có chút động. "Không sao cả!" Cảnh Ngân Hà luôn nói như vậy. Cậu ấy thực sự thông suốt nhiều việc, trong lòng cũng không để tâm những thứ vụn vặt. Phải, Ngân Hà là như vậy, những thứ không thể thông cậu ấy đều thông suốt.

Trầm Tinh Nhược trong lòng thực hâm mộ Ngân Hà, người ấy đã hải thoát thiên không. Chính là anh biết trong lòng người nọ vẫn vô cùng cô đơn cùng tịch mịch. Bằng không, làm sao có thể cùng 1 người không quen biết chưa từng thấy mặt mà mở lòng. Có lẽ đó là duyên phận bởi cuộc sống không có nhiều người để chúng ta chân thành tâm sự.

Rốt cuộc có nên gặp mặt hay không? Trầm Tinh Nhược lại lo đến vấn đề này.

.

.

.

Lúc này, quảng cáo hợp tác với công ty NK lại xảy ra mâu thuẫn. Bộ phận quan hệ xã hội của NK muốn đổi mới sắc màu poster tuyên truyền. Việc này thực khó giải quyết, Trầm Tinh Nhược một mình hẹn công ty đối tác thảo luận.

"Poster đã muốn xong hết rồi, chỉ còn hiệu chỉnh một chút là xong, chờ đưa ra tuyên truyền. Hiện tại lại muốn thay đổi, nói dễ hơn làm!"

Nữ nhân kia cũng không để ý đến ngữ khí ôn hòa của Trầm Tinh Nhược, trả lời: Đó là vấn đề của các người!

"Từ hình ảnh, nội dung đến màu sắc poster toàn bộ là cô ký tên thông qua, bây giờ lại nói phải sửa!"

"Lúc đó toàn bộ là đi theo ý nghĩ của anh, không hề có quan điểm của tôi!" Nữ quản lý ngữ khí thập phần cứng rắn.

"Tôi không cho rằng dạng người như cô lại bị người khác ảnh hưởng!"

"Lúc đầu khi xem qua bản kế hoạch, thực sự là anh ảnh hưởng đến tôi! Hiện tại cảm thấy mọi thứ trong poster đều không ổn. Thiết kế nội dung bằng tiếng Nhật tôi đồng ý, nhưng màu sắc phải đổi!"

"Màu cam là kết quả của cuộc khảo sát, hiện màu này rất được yêu thích."

"Thịnh hành và không thích hợp trong đợt tuyên truyền quý này của chúng tôi là 2 việc khác nhau. Tôi yêu cầu đổi. Đây cũng là kết quả cuối cùng của lãnh đạo cấp cao."

Trầm Tinh Nhược thực bất đắc dĩ, tự mình đi đổi cà phê. Đối phương vừa rồi trải qua 1 hồi giải thích cũng khát, uống 1 ngụm đến nửa tách.

Trầm Tinh Nhược lại thử thuyết phục lần nữa: "Tất cả các poster đã được đặt giao đến cửa hàng, khoảng cách bất đồng, bao bì, lập địa chỉ, giờ chỉ chờ ký gửi mà thôi. Cô hiện tại nói phải sửa, chẳng phải bao việc bọn tôi làm đều đổ đi rồi sao?"

"Này tôi hiểu, tôi cũng biết anh khó xử. Nhưng mong anh đứng ở góc độ của chúng tôi mà nghĩ một chút. Chúng tôi lo lắng cũng là có lập trường của riêng chúng tôi. Mong anh làm theo yêu cầu!"

"Bao nhiêu người ở Mĩ Bộ bỏ công sức từ khâu thiết kế đến sản xuất. Hiện giờ cô nói một cái là muốn hủy bỏ tất cả?"

"Tôi không phải có ý này, chỉ là thay đổi màu nền thôi. Đây cũng không phải là quá khó khăn cho các người đi!"

"Lượng công việc nhiều như thế nào cô biết không?"

"Nếu không muốn làm thì anh đừng ngồi ở đây rồi!"

Gặp đối phương nói chuyện như vậy, Trầm Tinh Nhược cũng sinh khí.

"Vất vả làm việc như vậy, hiện chỉ một câu nói mà gạt bỏ tất cả?"

"Tôi không có phủ nhận anh, là anh tự phủ nhận thôi!"

"Chúng ta có hợp đồng!"

"Anh muốn kiện ra tòa sao?"

Trầm Tinh Nhược nắm chặt tay, hít sâu 1 hơi, 1 lần lại 1 lần, anh tự nhủ chính mình không thể có xung đột cùng cô ta, khách hàng vẫn là quan trọng nhất. Suy nghĩ 1 lúc lâu, Trầm Tinh Nhược gật đầu: "Được, sửa!"

"Tôi chỉ có thể cho anh nhiều nhất là 2 ngày, tôi biết thời gian như vậy rất gấp gáp cho công ty anh nhưng thực sự chỉ có 2 ngày!" Cô gái mỉm cười thắng lợi.

Khi tiễn nàng xuất môn, nàng quay đầu lại nói: "Anh Tinh, tính tình của anh phải sửa lại. Còn có, thỉnh quý công ty đề xuất 1 giám đốc nghiệp vụ cho công ty chúng tôi!"

.

.

.

Tan tầm, Trầm Tinh Nhược ngồi trên ghế nghĩ động cũng không muốn động. Rốt cục lại là cùng khách hàng nháo đến như vậy. Cho đến nay hắn đều tha thứ cho mình, cuối cùng lại thành thế này. Bỏ qua tổn thất về mặt chế tác, quan hệ của công ty cùng khách hàng sẽ không thể trở lại được. Vì để giữ gìn mối quan hệ, Trầm Tinh Nhược mới dùng hết công sức, không những lấy lòng cô ấy mà còn lấy lòng những người bên cạnh, lúc nào cũng câu thông, không ngừng chiếm thiện cảm. Đến bây giờ, Trầm Tinh Nhược đều là vì cả 2 bên có mối quan hệ tốt đẹp, có thể tiếp tục hợp tác.

Lý Hán Cảnh biết chuyện này, cũng không nói gì.

"Tổn thất lần này để tôi gánh!" Trầm Tinh Nhược nói.

Lý Hán Cảnh khoát tay, "Không cần, A Tinh, cậu đã nghĩ nhiều rồi. Không phải là chút phí in ấn thôi sao? Cậu không có lỗi!"

"Thực sự có trách nhiệm của tôi trong đây!"

Lý Hán Cảnh nghĩ nghĩ nói: "A Tinh, tôi vẫn muốn khuyên cậu, có lẽ cậu phải xem xét lại phương thức làm việc của mình. Sáng tạo của cậu đúng là tốt nhất, nhưng đây không chỉ là suy nghĩ của cậu thôi. Cậu hiểu ý tôi chứ? Lí lẽ của khách hàng, ý tưởng của khách hàng mới là trọng yếu. Có sáng tạo của mình đúng là tốt, nhưng tôi cảm thấy chúng ta làm vừa lòng khách hàng còn quan trọng hơn!"

Một mình ngồi trong phòng, Trầm Tinh Nhược lại thở dài. Anh lại 1 lần nữa thỏa hiệp, mang theo nhiệt huyết lẫn lý tưởng của sinh viên mới ra trường, lần này lại bị bức đến không thể nhượng bộ, làm mơ ước cứ lần lượt bay đi.

Sau khi về nhà, Trầm Tinh Nhược vẫn không thể thôi nghĩ về chuyện này. Việc này không phải chỉ có thể uống rượu hay tắm nước nóng là qua được. Anh nhịn không được, đành nhắn chuyện này cho Ngân Hà.

"Anh ổn chứ?" Nhìn tin nhắn thật dài của Trầm Tinh Nhược, cậu hỏi lại.

"Trong lòng không dễ chịu tí nào!"

"Thực xin lỗi, tôi không giúp anh được!"

Trầm Tinh vội trả lời: "Đừng nói như vậy! Có thể nói ra với ngươi, lòng ta dễ chịu hơn!"

"Qua một thời gian sẽ ổn thôi!"

"Quan hệ giữa ta và khách hàng vĩnh viễn cũng không tốt lên được. Ta thực sự không nghĩ vậy đâu!"

"Đừng nói như vậy, chỉ cần anh có thể tạo ra mẫu quảng cáo tốt nhất, tôi tin cô ấy sẽ thích thôi."

Trầm Tinh Nhược thở dài: "Đúng như vậy. Nhưng mà vấn đề là cả hai chúng ta lúc đó không thể trở về vị trí cân bằng được."

"Tôi hiểu mà, dù sao góc độ xem xét của mỗi người đều không giống nhau."

"Coi như vậy đi"

Mặc dù đã viết tất cả vào tin nhắn, thế nhưng cảm giác thất bại trong lòng Trầm Tinh Nhược vẫn không hết được. Mãi cho đến sinh nhật của Khổng Tử, tinh thần của anh vẫn không phấn chấn lên được, tâm sự chồng chất, càng thêm sự buồn bã phức tạp đan xen. Sau khi tan tầm, Trầm Tinh Nhược trở thành khách quen của quán bar.

Năm nay Trầm phụ Trầm mẫu từng nói qua với con trai bọn họ sẽ đi du lịch Maroc, Trầm Tinh Nhược sẽ đón Giáng sinh một mình. Cảm thấy được tự do, Trầm Tinh Nhược suy tính sẽ ăn lễ như thế nào. Anh muốn thả lỏng một chút, sau lễ lại tiếp tục công tác.

Rất nhanh đã đến 24/12. Tan tầm, Trầm Tinh Nhược gửi cho Ngân Hà 1 tin nhắn:

"Lễ Giáng sinh vui vẻ! Ta biết ngươi tăng ca, ta sẽ không quấy rầy. Làm việc xong nhớ về sớm, nhớ rõ, nghỉ ngơi cho tốt!"

Sau đó anh nhận được tin trả lời của Ngân Hà: "Giáng sinh khoái hoạt! Chúc anh chơi vui vẻ!"

Trầm Tinh Nhược cùng Đinh Đinh, A Xán và vài đồng nghiệp khác vào quán bar, uống rượu, nhảy rồi cùng đợi tiếng chuông đêm.

Quán bar hôm nay rất đông khách, mỹ nữ mặc quần áo đẹp cứ tiến vào, khiến người nhìn đến hoa mắt.

"A, người kia, người nọ, còn có người kia, cũng không sai." A Xán không uống rượu, chỉ lia mắt ngắm gái.

"Cậu tìm người mẫu đến điên rồi hả, hôm nay đừng có tìm nữa!"

"Bị nhà khác cướp thì làm sao bây giờ?" A Xán nói xong đứng lên.

Trầm Tinh Nhược nhìn hắn mà lẳng lặng lắc đầu, A Xán cứ cứ hết cô này đến cô kia mà phát danh thϊếp, còn mời họ đến công ty. Người không biết còn tưởng cậu ta là sắc lang.

"A Tinh, cậu không nhảy sao?" Đinh Đinh hỏi.

Trầm Tinh Nhược lắc lắc đầu, lại vì chính mình uống 1 ly.

"Uống ít thôi, coi chừng say đó!"

Trầm Tinh Nhược khoát khoát tay. Mắt thấy đồng nghiệp từng nhóm kéo ra nhảy, Trầm Tinh Nhược ngồi một mình bên quầy bar hướng mắt nhìn mọi người nơi sàn nhảy, trong lòng dâng lên một cổ tịch liêu, loại cảm giác này giống như là mình đứng giữa con đường đông người, bất chợt ngoảnh đầu, không thấy ai quen biết. Kỳ quái, rõ ràng là ở nơi đông người như vậy, trong lòng lại thấy vô cùng quạnh quẽ. Trước đây Trầm Tinh Nhược cũng từng một mình trải qua sinh nhật Khổng Tử, khi đó cũng không có loại cảm giác này.

Chẳng lẽ...thật sự vì sắp 30 tuổi sao? Trầm Tinh Nhược trong lòng âm thầm nghĩ, thật sự nên...lập gia đình sao? Cười cười, Trầm Tinh Nhược lại uống thêm 1 ly rượu. Hiện tại, nếu như anh hòa vào nhảy cùng mọi người, hẳn sẽ không tịch mịch như vậy, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trầm Tinh Nhược cũng không muốn đi, anh thà rằng ngồi tại quầy bar này.

Trầm Tinh Nhược có một loại cảm giác, hiện tại anh muốn có một người bên cạnh mình, là một người thật đặc biệt, chứ không phải tùy tiện ai cũng được. Nguyên nhân chính là vì suy nghĩ như vậy, cho nên anh thà tịch mịch một chỗ thế này cũng không muốn tùy tiện tìm một người nào đó mà nhảy.

Thật sự đã muốn yêu rồi sao... Trầm Tinh Nhược tự hỏi, anh vẫn chưa đối người nào động tâm, không phải là không nghĩ đến yêu ai mà là không tìm được người để yêu. Nếu hiện tại có Ngân Hà bên cạnh, Trầm Tinh Nhược nghĩ như vậy liền theo bản năng nhìn khắp xung quanh. Không, không có trong những người đó, Trầm Tinh Nhược không khỏi ảm đạm. Một người ngồi buồn bã, Trầm Tinh Nhược uống 1 ly lại 1 ly, trong lúc đó, có không ít người đến làm quen, muốn cùng anh nhảy nhưng tất cả đều bị từ chối.

"Chờ người sao?" Bartender nhìn Trầm Tinh Nhược uống sạch 2 bình rượu, tặc lưỡi lăc lắc đầu "Ít thấy người nào khôi ngô mà ngồi như vậy"

Cảm giác say dâng lên, ánh mắt Trầm Tinh Nhược có điểm mông lung, giống như chóng mặt, tâm tư cứ như vậy mà nói ra, anh lắc lắc ngón tay, miệng nói "Phải, là đang chờ người!"

"Ai vậy?" Bartender tò mò hỏi "Biết cậu lâu như vậy, tôi không nghĩ là cậu sẽ chờ ai."

"Không biết, tôi cũng không biết mình đang đợi người nào!" Trầm Tinh Nhược nói xong, đầu ngã về sau, nhắm hai mắt lại, không biết vì cái gì, trong khung cảnh náo nhiệt như vậy, anh đột nhiên muốn khóc. Lại một năm nữa trôi qua, chừng nào mới chờ được người này? Người đó khi nào mới xuất hiện? Còn muốn anh chờ bao lâu?

"Cậu say rồi!" Bartender nói "An ổn qua đêm nay đi, tôi thay cậu kêu xe"

"Cảm ơn! Để cảm ơn cậu, uống 1 ly!"

"Đừng uống nữa!"

Trầm Tinh Nhược ngà ngà say lộ ra nụ cười mơ hồ: "Không sao, Giáng sinh đến rồi, lại uống ly nữa!"

Tiếp lấy cái ly từ tay bartender, Trầm Tinh Nhược xoay người nhìn xung quanh, đột nhiên anh thấy quầy bar bên cạnh có vài người, ánh mắt anh sáng ngời, tim bang bang đập mạnh. A, là người đó! Có 1 nam tử chuẩn bị ngồi xuống chỗ đó, là người mình đã gặp trước đây.

Trầm Tinh Nhược đứng lên, muốn bước qua bên đó, trong đầu chỉ có một ý niệm, anh phải nói chuyện với cậu ấy, anh phải kết bạn được với người đó.

"Này, tôi có thể ngồi đây được không?" Trầm Tinh Nhược đứng bên cạnh cậu, cười hỏi.

Không đợi cậu trả lời, người đi cùng đã tức giận: "Không được!"

Trầm Tinh Nhược cười, vẫn là ngồi xuống.

"Ai cho phép anh ngồi!" Nam nhân kia lại lên tiếng

"Xuân Bình, không cần như vậy!" Nữ tử đi cùng vội vàng hướng Trầm Tinh Nhược giải thích "Thật xin lỗi!"

Trầm Tinh Nhược xua tay "Không có gì, mọi người, Giáng sinh vui vẻ!"

Nam tử kia chính là chỉ mỉm cười, nhưng không nói chuyện, thoạt nhìn thực im lặng, biểu tình ngại ngùng lại đáng yêu.

"Có thể cho tôi biết tên không?" Trầm Tinh Nhược chân thành hỏi.

Người được gọi là "Xuân Bình" lại tiếp tục: "Không được nói!"

Nữ tử nói: "Tôi là Đinh Tuệ, người này là Đặng Xuân Bình, còn đây là..."

Đặng Xuân Bình đánh gãy lời Đinh Tuệ: "Không được nói!"

Trầm Tinh Nhược cười lắc đầu: "Nhìn tôi giống người xấu lắm sao?"

"Ai biết được!" Đặng Xuân Bình nhíu mày một chút, biểu tình mang sự hoài nghi rõ ràng. Trước mắt hắn là nam nhân xa lạ không quen biết, vô duyên vô cớ không nên thất lễ với người ta như vậy, chính là lúc anh đến Đặng Xuân Bình trong lòng có một loại dự cảm, hắn dự cảm người này sẽ đối hắn hoặc người cạnh hắn có bất lợi. Không biết vì cái gì, Đặng Xuân Bình xem nam nhân anh tuấn mặc hàng hiệu này không vừa mắt.

"Xuân Bình, đừng như vậy!"

Đinh Tuệ cùng Đặng Xuân Bình ngươi một câu ta một câu nói chuyện, mà người còn lại rất im lặng, đôi mắt màu đen sáng ngời mang theo chút tò mò, đánh giá xung quanh quán bar.

"Trước đây chưa từng vào sao?" Nhạc trong quán bar có chút lớn, Trầm Tinh Nhược áp sát vào người cậu, kề bên tai mà nói.

Nam tử né một cái, lỗ tai lập tức ửng đỏ, lộ ra biểu tình ngượng ngùng.

Trầm Tinh Nhược trong lòng cười thầm: cậu ấy thực sự quá đáng yêu.

Đặng Xuân Bình thấy được một màn này vội đem Cảnh Ngân Hà kéo sang bên, căm tức mắng anh: "Anh cách xa cậu ấy một chút, anh muốn làm gì? Đừng đến gần cậu ấy như vậy!"

Bartender ở quầy bar chen vào 1 câu: "Uy, cẩn thận Trầm công tử, cậu ta nổi tiếng là hoa hoa công tử nơi này đó!" Nói xong hướng 3 người kia biểu thị: "Cẩn thận bị cậu ta ăn luôn đó!"

"Uy, tôi khi nào thì..." Trầm Tinh Nhược đang muốn phản bác thì lúc này vài em xinh đẹp đi tới, dáng người cao gầy, anh vừa nhìn liền biết ngay là người mẫu mà anh quen.

"Này, Trầm công tử!" Nhóm nữ tử đi tới, một người lại một người hôn lên 2 má Trầm

Tinh Nhược, "Giáng sinh khoái hoạt!" Nhìn thấy nhóm mỹ nữ dáng người đong đưa đi đến, Trầm Tinh Nhược nở nụ cười xấu hổ "Này..."

"Quả nhiên chính là hoa hoa công tử?" Đặng Xuân Bình 2 mắt trừng to thốt lên.

Đinh Tuệ hiển nhiên cũng bị một màn như vậy dọa sợ, đầu tiên là nhìn thấy đám mỹ nữ kia, sau đó không khỏi ngoảnh mặt sang hướng khác.

"Tôi thực ra..." Trầm Tinh Nhược nghĩ muốn giải thích.

"Được rồi! Việt miêu việt hắc!" Bartender quen biết anh lại tiếp tục bỏ đá xuống giếng, Trầm Tinh Nhược nhịn không được quay đầu lại trừng hắn.

Cảnh Ngân Hà nhìn thấy nam tử ngồi cạnh, tóc hơi xoăn, hốc mắt có chút sâu, ánh mắt thâm thúy, dung mạo phi thường tuấn lãng, tươi cười thân thiết, cậu cảm thấy được anh cũng không giống sắc lang.

Ngay tại lúc Cảnh Ngân Hà nghĩ muốn tâm sự, Đặng Xuân Bình đã sấn qua, "Chúng ta đừng để ý đến hắn! Chúng ta đi quán khác!" Đặng Xuân Bình theo bản năng cảm thấy một bộ hoa hoa công tử có thể đối Cảnh Ngân Hà gây bất lợi. Hắn muốn mang cậu cùng Đinh Tuệ đi chỗ khác, Đinh Tuệ lại phản đối, "Đã trễ như vậy, đi quán bar khác còn nhiều người hơn. Tôi thấy nơi này cũng rất tốt, cũng không quá ầm ĩ. Cũng sắp khuya rồi, nghe tiếng chuông rồi tính sau!"

Hôm nay, sau khi tan ca ở siêu thị, Cảnh Ngân Hà cùng Đinh Tuệ bị Đặng Xuân Bình kéo đến quán bar chơi, ba người mong muốn an bình trải qua đêm nay. Cảnh Ngân Hà căn bản không tính toán gì, cậu biết bạn bè hy vọng cậu có thể cởi mở 1 chút, cho nên vẫn đáp ứng.

Vừa thấy bọn họ không đi, Trầm Tinh Nhược lại có ý nghĩ muốn cùng bọn họ nói chuyện.

Đưa một chén rượu sang mời nam tử uống, Trầm Tinh Nhược nói: "Tôi mời cậu!

Thứ này uống được lắm!"

Đặng Xuân Bình vội ngăn cản: "Cậu ấy không uống rượu!"

"Tôi là mời cậu ấy chứ không phải mời anh!"

Gặp phải cái đinh trong mắt, tính tình Đặng Xuân Bình như lên dây, hắn nhướng mày, sau đó đoạt ly rượu uống sạch 1 hơi, nhìn Trầm Tinh Nhược chằm chằm như khiêu chiến.

Đinh Tuệ bất đắc dĩ, ngay tại quả đầu húi cua của Đặng Xuân Bình gõ xuống 1 cái:

"Thật không lễ phép!"

"Tôi ghét hắn!" Đặng Xuân Bình ôm cái đầu kêu lên.

"Cũng không thể làm như vậy! Cậu không biết rõ người ta, liền tùy tiện phán xét như vậy sao?"

Trầm Tinh Nhược khoát tay, cười đến ngồi không nổi.

Đinh Tuệ ngượng ngùng nở nụ cười: "Trầm tiên sinh, đừng để ý, hắn ta không có ác ý đâu!"

"Tôi cảm thấy hắn có ác ý!" Đặng Xuân Bình đứng lên.

"Cậu cũng không phải tiểu hài tử, sao có thể ngây thơ như vậy?" Đinh Tuệ nhận ra lời nói của Đặng Xuân Bình thật quá quắt, nàng trừng mắt liếc hắn 1 cái.

Nhìn thấy Đinh Tuệ cùng Đặng Xuân Bình đấu võ mồm, Trầm Tinh Nhược vừa cười, cũng xoay sang bên, phát hiện cậu cũng đã cười. Tươi cười thật ôn nhu, trong tâm Trầm Tinh Nhược thật muốn nựng lấy gương mặt này.

Ánh đèn chiếu lên cậu vẫn trầm mặc nãy giờ, đôi môi xinh đẹp có lực hấp dẫn kỳ lạ. Trầm Tinh Nhược lắc lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ rằng mình có phải thực sự đã say rồi không, bằng không như thế nào lại có ý nghĩ muốn hôn cậu ấy. Cậu ấy cũng là nam nhân. Chính là cảm thấy cậu ấy thật ôn hòa, vô hại, tĩnh lặng mà xinh đẹp. Trong lòng dâng lên xúc động muốn chiếm cậu ấy làm của riêng.

Có phải hay không đã thật sự say rồi...

Đêm sắp khuya, DJ vào giữa sàn nhảy, lớn tiếng hét lên: "Các bạn, chúng ta cùng nhau đếm ngược nào!"

Tất cả mọi người trong quán bắt đầu đếm ngược theo DJ: "10, 9, 8,7..."

Trong tiếng reo hò cuồng nhiệt, pháo giấy rực rỡ bay đầy không gian, mọi người ôm nhau chúc mừng.

"Giáng sinh khoái hoạt!"

"Giáng sinh khoái hoạt!"

Âm nhạc mạnh mẽ vang lên, mọi người lại theo nhạc mà điên cuồng nhảy, dù không quen cũng ôm nhau chúc mừng.

Trầm Tinh Nhược cũng ôm lấy nam tử ngồi cạnh "Giáng sinh khoái hoạt!" Ôm trong ngực anh chính là thân thể nam tính, không biết vì cái gì, Trầm Tinh Nhược không dám dùng lực, anh cảm thấy nam tử xa lạ này cho anh loại cảm giác mềm mại lẫn yếu ớt, giống như thủy tinh dễ vỡ.

Lúc bị ôm lấy, Cảnh Ngân Hà hơi hoảng sợ, cậu không biết vì cái gì người xa lạ bên cạnh lại ôm mình, đang bị nam nhân đó ôm trong lòng ngực, gần gũi đến độ có thể ngửi được mùi rượu, Cảnh Ngân Hà cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu rất ít khi cùng ai khác tiếp xúc thân mật như vậy. Trong một chút, Cảnh Ngân Hà liền đẩy anh ra.

Nhìn người kia cúi đầu che đi đôi mắt óng ánh nước, Trầm Tinh Nhược tim đập kịch liệt. Thật muốn mang cậu ấy đi, thật

muốn giữ riêng cậu ấy.

Đám đông trong quán bar bắt đầu di chuyển, có người ôm Đinh Tuệ, nói chúc mừng, cũng có người ôm Đặng Xuân Bình.

Trầm Tinh Nhược nghe được Đặng Xuân Bình sợ hãi kêu to: "Buông tay, buông tay! Không cần ôm tôi!"

Mắt nhìn xung quanh bây giờ chỉ còn vài người ngồi cùng nhau, Trầm Tinh Nhược lại nhìn thấy Đinh Tuệ không biết bị người nào lôi lên sàn nhảy, trong lòng anh lại có chút nghĩ: có thể nhân cơ hội này dẫn cậu ấy rời đi không. Trầm Tinh Nhược lập tức hành động, tay giữ chặt tay cậu, sau đó tươi cười nói: "Nơi này ồn quá, đi, chúng ta ra ngoài ngắm sao!" Nói xong liền kéo cậu đi, căn bản không cho cơ hội để cự tuyệt.

Cảnh Ngân Hà chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi ra khỏi quán bar. Đứng giữa con đường đông nghịt, Trầm Tinh Nhược kéo Cảnh Ngân Hà đến một chỗ không ai đi đến, trước cửa kính của một cửa hàng, sau đó bảo đối phương ngẩng đầu, "Nhìn đi!"

Cảnh Ngân Hà ngẩng đầu lên, không khỏi reo lên trong lòng, hôm nay trời nắng, trời đêm đầy sao, lóe sáng như kim cương, ánh sáng này cùng với ánh đèn thành phố hòa vào nhau, đẹp đến vô pháp hình dung.

"Sao thật đẹp a!" Trầm Tinh Nhược đứng bên cạnh Cảnh Ngân Hà, cánh tay thực tự nhiên khoác lấy bờ vai cậu, cùng cậu sóng vai. Cảm giác được cánh tay của đối phương, Cảnh Ngân Hà bất động thanh sắc, nhẹ nhàng mà nghiêng thân mình một chút, giãy ra.

Trầm Tinh Nhược phát hiện chút kỹ xảo của mình bị đối phương nhìn thấu, anh âm thầm cười, đối phương là một nam nhân thành thục, đương nhiên sẽ không thích loại này, bất quá, anh từ lâu lắm rồi, mới cảm thấy thỏa mãn như vậy.

"Nhiều ngôi sao như vậy, ngôi nào là của cậu?" Trầm Tinh Nhược hỏi.

Nghe câu nói này, Cảnh Ngân Hà sửng sốt, nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Trầm Tinh Nhược cười nói: "Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi kể chuyện xưa cho tôi nghe, bà nói mỗi người đều có một ngôi sao trên trời, ngôi sao đó sẽ bảo hộ mình, khi mình thất bại sẽ cho mình sức mạnh, khi mình đau khổ sẽ an ủi mình. Lúc đó, tôi rất tin vào điều này, luôn tìm kiếm một ngôi sao còn cho rằng đó là của mình." Nhìn Cảnh Ngân Hà ngưng mắt yên lặng lắng nghe, Trầm Tinh Nhược hướng cậu mỉm cười, "Lớn lên tôi mới biết đó là đồng thoại. Chính là tôi luôn hy vọng có một ngôi sao thuộc về mình, có thể ở cạnh mình..." Nói xong, anh quay sang nhìn Cảnh Ngân Hà, ánh mắt thâm trầm, anh thực sự thích ở cạnh người này, im lặng như vậy, ôn nhu như vậy, Trầm Tinh Nhược có thể khẳng định mình là đối cậu nhất kiến chung tình.

Cảnh Ngân Hà ngẩn ra, lập tức lay động song mắt, nội tâm cậu bắt đầu cảm thấy bất an, trong quán bar gặp gỡ được nam nhân xa lạ này, anh tựa hồ đối cậu...không giống như với người xa lạ, anh ấy...

"Của cậu là ngôi sao nào?" Trầm Tinh Nhược tiếp tục hỏi, anh tin rằng cậu đã hiểu được hàm ý của anh, ý của anh là muốn biết cậu hiện tại có ai theo đuổi không, nếu không có, anh nhất định sẽ theo đuổi.

Cảnh Ngân Hà nhìn bầu trời đêm, lắc lắc đầu. Cậu chưa bao giờ tin tưởng vào đồng thoại, cũng không hiểu đối phương vì cái gì nói như vậy, cậu đang nghĩ là phải làm thế nào để anh hiểu được cậu muốn trở về tìm bạn của mình. Cậu không thể nói chuyện, muốn đối phương hiểu được tâm ý... Cảnh Ngân Hà nghĩ, liền lấy di động ra.

Trầm Tinh Nhược thấy Cảnh Ngân Hà lắc đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, anh thấy Cảnh Ngân Hà tay bỏ túi, liền hỏi: "Cậu lái xe đến sao?"

Cảnh Ngân Hà cầm điện thoại, nghe đối phương vừa hỏi, lắc đầu, thầm nghĩ: anh mau thả tôi đi đi.

Trầm Tinh Nhược khẽ nhíu mày "Như vậy...tôi không lái xe được, chúng ta gọi xe đi, đến nhà của tôi được không?" Trầm Tinh Nhược muốn mang người trước mắt về nhà, đương nghiên, anh cũng không phải nghĩ bậy gì, anh chỉ là đơn thuần hy vọng đối phương có thể đến nhà mình làm khách.

Giang tay ngoắc 1 chiếc taxi, Trầm Tinh Nhược kéo cậu lên xe, Cảnh Ngân Hà lo lắng, giãy dụa, vài lần muốn lấy điện thoại ra, nhưng vì anh ấn vào quá mạnh, cậu ngồi trên xe quay đầu lại đã thấy xa quán bar lắm rồi, trong lòng cậu âm thầm thở dài.

Khi ngồi trên xe, Trầm Tinh Nhược bắt đầu say, càng không ngừng cười, cứ dựa vào người Cảnh Ngân Hà, khiến tài xế taxi lâu lâu cứ nhìn vào kính chiếu hậu.

Nhìn nam nhân bên cạnh mang theo men say, Cảnh Ngân Hà phát hiện người này tựa hồ uống không ít, cậu bất đắc dĩ nghĩ: coi như quà tặng gặp mặt là theo người này về nhà đi.

Trầm Tinh Nhược nửa mời nửa bắt buộc mang nam nhân anh ngưỡng mộ về nhà, ngay tại lúc mở cửa, cảm thấy thật chóng mặt, vài lần đều không thể cắm vừa chìa khóa, cuối cùng lại là Cảnh Ngân Hà thay anh mở cửa.

Hoàn chương 6