Chương 007: Bêu tên giữa lớp.

Cầm khăn tay thoang thoảng mùi thơm, hiển nhiên là hương thơm cơ thể Tôn Tôn, tim như lạc mất một hai nhịp, cô gái sau này trở thành thứ mầm họa xinh đẹp ấy mãi chẳng yêu đương, một lòng hiến thân cho ca hát, cuối cùng bị tên đạo diễn kia làm thân bại danh liệt.

Tần An nắm chặt khăn tay, y sao đành lòng làm vấn bẩn sự thuần khiết ấy.

Nhét khăn tay vào túi quần, Tần An chạy đi rửa tay, sau đó ngồi về chỗ mở cuốn sổ của Tôn Tôn ra.

Tôn Tôn thấy y về thì xòe tay.

- Bẩn rồi, đợi mình giặt sạch rồi trả.

- Trả đây, tôi tự giặt được.

Tôn Tôn giờ ý thức đưa khăn tay cho đứa con trai là rất không nên:

- Không trả.

- Cậu!

Chưa bao giờ gặp ai mặt dày như thế, Tôn Tôn quay ngoắt đi, khỏi nhìn cho lòng thanh tịnh:

Một lúc sau cảm giác có cái gì đó chạm vào tay mình, Tôn Tôn vốn định lờ đi, chợt phát hiện ra cuốn sổ tay của mình, rốt cuộc không nhịn được mở ra xem, lòng ngạc nhiên không thôi.

Thời điểm ấy trong nước đa phàn lưu hành các khúc đều của Hong Kong, Đài Loan từ năm 80,90 ví như (Đêm nay không về) của Lê Minh, (Thành phố cuồng nhiệt) của Quách Phú Thành, hay (Nước vong tình) của Lưu Đức Hoa.

So ra ca từ mà Tần An chép trong đó lật nhào nhận thức của Tôn Tôn về những ca khúc trào lưu, cô rất mong đợi biết hát những ca khúc này ra sao.

Hình như còn có một bài thơ.

" Người khác đi rồi, bạn bè vẫn ở cùng bạn.

Đôi khi trong cuộc sống, bạn sẽ tìm được một người bạn đặc biệt.

Người đó chỉ là một phần nội dung trong cuộc đời bạn, nhưng thay đổi toàn bộ cuộc sống của bạn.

Người đó chọc cho bạn cười vui vẻ, khiến bạn tin thế gian có chân tình.

Người đó khiến bạn tin, thực sự có một cánh cửa không khóa, đợi bạn mở ra.

Đó là tình bạn.

Người bạn thực sự cùng bạn vượt qua thời điểm khó khăn, thương tâm và phiền não.

Mình muốn làm một người bạn như thế của bạn.

Your forever friend hold your hand and tells you that everything is going to be okay."

Hàng chữ nắn nót đẹp đẽ, trang giấy trắng nổi bật nét chữ đen, đó là bài thơ tiếng Anh ngắn về tình bạn.

Sau khi Tôn Tôn tự sát, Tần An nhiều lần trách bản thân, y chỉ biết mỗi lần gặp chuyện thì tìm Tôn Tôn tâm sự, song lại quá vô tâm không để ý nhiều tới chuyện của cô, nếu như Tôn Tôn có thói quen trao đổi bàn bạc với mình, khi chuyện đó xảy ra, mình nhất định ngay lập tức tới bên cô ấy, chứ không phải là gục trước linh đường của Tôn Tôn khóc tới ngất đi cũng chẳng vãn hồi được gì.

Tôn Tôn nắm chặt cuốn sổ trong tay, ánh mắt ám ảnh lúc nãy khi hát của Tần An lại hiện lên, tại sao lại nhìn mình với ánh mắt như thế? Nó chứa quá nhiều tình cảm, là cô gái có nội tâm vô cùng tinh tế phong phú, Tôn Tôn nhận ra, lắc đầu đuổi nó đi, gì vậy chứ, tự nhiên nhìn người ta bằng ánh mắt như vậy.

Chuông reng reng báo đã tới giờ vào học, cán bộ âm nhạc lớn tiếng bắt nhịp:

- Yêu quá sâu, vết thương càng khó liền xẹo... Chuẩn bị..

Cả lớp đồng thanh hát theo, đây là giờ hát năm phút trước khi vào giờ học buổi chiều, để học sinh phấn chấn tinh thần sau giờ ngủ trưa.

Vốn là bài tình ca triền miên thương cảm của Thái Chính Tiêu bị gần sáu mươi đứa bé hợp xướng thành khí thế hùng hồn như đi đánh trận, trong đó Tần An lại càng rướn cổ hát lớn bằng tông cao nhất, sướиɠ khoái vô cùng.

Hết tết bảy, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên tiếng Anh Tần Hoài đứng trên bục giảng dặn dò vài câu sau đó rời lớp học.

Tôn Tôn bước lên bục giảng, đôi mắt sắc như lưỡi dao quét một vòng, trừ Tần An mặt trơ trán bóng ra, thực sự là không ai dám ngẩng đầu nhìn, tuyệt đại đa số chạm vào ánh mắt đó không cúi đầu thì cũng né tránh.

Không hẳn vì Tôn Tôn quá xinh đẹp, thường ngày rất nghiêm khắc, gia thế bất phàm, mà còn vị trẻ con nông thôn đa phần thiếu tự tin.

- Hôm nay Vương Khải, Vương Hoan Lạc, Lý Mai và Tứ Chấn đi học muộn, phụ trách quét dọn vệ sinh. Có mười ba bạn chưa làm xong bài tập hè, trong vòng ba ngày phải hoàn thành. Ngoài ra trọng điểm phê bình bạn Tần An, hôm nay không chỉ trốn giờ nghỉ trưa, còn nhiều lần mất tập trung không nghe giảng, bài tập hè không làm, lại còn có ý đồ hối lộ cán bộ lớp, tôi đề nghị phê bình nghiêm khắc, mời các bạn cả lớp cùng giám sát, đốc thúc bạn Tần An học tập tiến bộ.

Ánh mắt Tôn Tôn dừng trên người Tần An một lúc sau đó tiếp tục lật sổ ghi chép:

- Cán bộ lớp ở lại họp đoàn, bạn Tần An cũng ở lại! Tan học.

Tôn Tôn là cô gái có nguyên tắc, đó cũng là nguyên do khiến cô mới đầu ở giới giải trí có thể giữ mình trong sạch, cũng là điều gây ra bi kịch cuối cùng của cô, làm người chị họ kia biết khuyên nhủ vô ích, làm tên đạo diễn kia biết không thể dụ dỗ được cô, cuối cùng giở trò bỉ ổi.

Đám bạn học sớm đã cất dọn sách vở, vừa nghe lớp trưởng đại nhân cho tan học là ùa khỏi lớp như ong vỡ tổ, tiếng cười nói gọi nhau í ới vang lên, Tôn Tôn đi xuống bục giác, phát hiện Tần An bị điểm danh phê bình mà chẳng có tí giác ngộ nào.

Phải biết rằng bình thường học sinh nào bị điểm danh cũng cúi đầu xuống không dám nhìn ai, Tần An thì hay lắm, cái mặt hơn hớn thấy mà ghét.

- Tội hối lộ á? Sao không nói cả lớp biết mình hối lộ bạn cái gì?

Tần An nửa bực nửa buồn cười, tội danh khác đã đành đi, còn bảo mình hối lộ nữa:

- Định giữ mình ở lại phạt lao động à?

Không thèm để ý tên mặt dày ấy, Tôn Tôn ngồi vào chỗ của mình, đám cán bộ lớp tụ tập xung quanh.

Rất có phong cách lãnh đạo, Tôn Tôn phân phối công tác đâu ra đó cho mỗi cán bộ lớp, cuối cùng nhắc:

- Chiều nay là phải làm ra báo bảng đen cho tuần này rồi, Diệp Tiểu Hoa, cậu phụ trách trang bìa, đã làm xong chưa?

- Xong rồi, nhưng mà thiếu mất một ít phấn màu.

Diệp Tiểu Hoa là một cô gái vô cùng thanh tú, vóc dáng nho nhỏ xinh xinh, ngồi ngay sau bọn họ, nếu như Tần An nhớ không nhầm thì cô không thi vào Nhất Trung, trực tiếp tới trường trung cấp mỹ thuật, về sau trở thành nhà thiết kế có chút danh tiếng, còn cụ thể là lĩnh vực gì thì không rõ lắm.

- Lưu Tài, tới chỗ thầy Tần lấy phấn màu đi.

Lưu Tài là cán bộ thể dục, giống như tuyệt đại đa số cán bộ thể dục các lớp, hắn cao lớn lực lưỡng, nhưng địa vị lại thấp nhất trong số cán bộ lớp, vì đây là chức vụ duy nhất không liên quan tới thành tích học tập.

- Vì sao không để Tần An đi, thầy Tần không phải là cha cậu ấy à?

Lưu Tài không vui, ai cũng biết rằng một khi tan học rồi thì không cách nào quang minh chính đại ngồi bên Tôn Tôn nữa, đây là cơ hội hiếm có để tiếp cận cô, thường ngày hắn không dám, cũng chẳng có dũng khí nói chuyện với Tôn Tôn:

- Bảo cậu đi thì cậu đi đi.

Tôn Tôn nói một câu nhẹ nhàng nhưng cực kỳ bá đạo, kết thúc tranh luận:

Lưu Tài ngoan ngoan đi ngay, chẳng có chút chống đối nào, thực ra vừa rồi đề xuất chút dị nghị cũng khiến cho thiếu niên mười bốn tuổi đã cao tới mét bảy này giật mình thon thót.

- Mình sẽ phụ trách viết một bài văn xuôi và những câu châm ngôn, góc tiếng Anh giao cho Tần An.

Tôn Tôn cuối cùng nhìn quanh:

- Xong rồi, nếu không còn việc gì nữa thì các cậu có thể về nhà.