Chương 004: Thể dục bảo vệ cách mạng.

Nhiều năm sau, nếu thầy Đặng mà giảng "tam nhân hành", dám chắc đám học sinh phía dưới sẽ cười rúc rích, vì khi đó "tam nhân hành" đã nhuốm màu sắc nɧu͙© ɖu͙© rồi. Nhìn thầy Đặng say sưa với công việc, nhìn Tôn Tôn đơn thuần cùng bao nhiêu khuôn mặt ngây thơ khác, Tần An tuy chăm chú nghe giảng, nhưng đã chẳng thể hưởng thụ sự vui sướиɠ của thời đại thuần khiết đó nữa.

Hôm nay có hai tiết ngữ văn, giữa giờ thầy Đặng còn xuống giảng bài cho mấy học sinh chăm chỉ, trước mắt Tần An như có bộ phim cổ xè xè chiếu lên phông trắng hình ảnh người thầy tuổi chưa cao đã tóc điểm sương, lọc cọc đạp chiếc xe cũ khí chở cái gặp da sờn rách bạc màu, buột miệng:

- Thầy Đặng, nếu như bỏ công việc ở trường, tới nơi khác làm việc có tiền lương cao gấp mười thì thầy có đi không?

Thầy Đặng nhấc cái kính cận gọng to sụ tò mò nhìn đứa học sinh này, trường học chẳng lớn, nên hắn biết đây là con trai của thầy Tần. Thầy Tần là giáo viên mà hắn khâm phục nhất, nhưng có đứa con hiếu động quá mức, các giáo viên đều gọi là tiểu ác bà, hắn nghe qua, cười đáp:

- Chắc là không có công việc như thế đâu.

Tần An vẫn ương ngạnh hỏi:

- Nếu người khác tìm thấy, hơn nữa trình độ còn không bằng thầy thì sao ạ?

Rất nhiều học sinh bị câu hỏi này thu hút, thầy Đặng rất tốt, hiền lành, không ai muốn thầy đi nơi khác.

- Vậy thì thầy cũng không đi, quen rồi mà, quen rồi sẽ tốt thôi, quen rồi sẽ không muốn đi nữa.

Thầy Đặng lắc đầu:

Thói quen... Thì ra là thói quen, Tần An lẩm bẩm bất tri bất giác rơi vào trầm tư, chẳng hiểu nghĩ gì.

- Vì cách mạng bảo vệ thị lực, đề phòng cận thị, giờ thể dục bảo vệ mắt bắt đầu, nhắm mắt lại...

Âm nhạc êm dịu chậm rãi từ loa quảng bá vang lên, phòng học tức thì yên tĩnh, chỉ còn giọng nữ trong trẻo:

- Động tác thứ nhất, day huyệt thiên ứng.

- Tần An, sao em còn chưa làm thể dục bảo vệ mắt?

Thầy Đặng nhắc:

Làm thế nào? Chuyện này bao nhiêu năm qua rồi, làm sao Tần An còn nhớ được, song vẫn vờ nhắm mắt lại, khóe mắt liếc trái ngó phải, nhìn động tác của đứa học sinh khác, cong ngón tay cái đặt dưới lông mày, ngón tay khác đặt trên trán.

- Một... Hai...

Giọng nữ đều đều truyền qua loa hô nhịp, Tần An dần dần nhớ lại, qua lóng ngóng ban đầu, hứng thú làm vài lượt, đúng tới tám chín phần.

- Tần An, chỉ có động tác thứ nhất thứ hai mới nhắm mắt, còn động tác thứ ba thứ tư phải mở mắt ra.

Tôn Tôn lạnh nhạt nhắc nhở, ấn tượng của cô với Tần An ngày càng tệ, người này rốt cuộc tới trường làm cái gì chứ, ngay cả thể dục bảo vệ mắt cũng không làm cho ra hồn nữa:

Làm thể dục bảo vệ mắt xong, đám học sinh lại ra sân trường tập thể dục chống mệt mỏi.

Mặt trời đầu thu vàng lấp lánh, rừng trúc đằng xa xào xạc đưa tới từng cơn gió mát, thổi qua thao trường do san ngọn đồi thấp mà thành, mang theo mùi thơm cánh đồng trà gần đó, bụi đất bay mù mịt.

Tiếng loa truyền thanh hùng hôn vang khắp trường, giáo viên các lớp đứng ở hành lang, nhìn đám thiếu nam thiếu nữ xếp hàng ở thao trường cũng không chịu thành thật.

- Bài tập thể dục theo nhạc trung tiểu học toàn quốc bắt đầu, dậm chân tại chỗ...

Tần An lóng ngóng vung tay dậm chân, với tuổi tác tâm lý của y còn làm mấy động tác ấu trí buồn cười này thực sự quá xấu hổ, nhưng không thể không làm.

Nam xếp thành một hàng, nữ xếp thành một hàng, cứ thế xen kẽ nhau, nam sinh lớp 69 đứng sát hàng nữ sinh lớp 68, tình cờ bên cạnh Tần An vừa vặn lại là Diệp Trúc Lan.

Diệp Trúc Lan dậy thì sớm hơn Tần An một năm, năm ngoái còn cao hơn Tần An một chút, còn dựa vào ưu thế chiều cao bắt nạt y, nhưng mùa hè vừa qua Tần An cứ như uống nhầm thuốc nở vậy, nhanh chóng bắt kịp rồi.

- Diệp Trúc Lan, mình thích bạn.

Diệp Trúc Lan giật nảy mình, động tác hỗn loạn, mặt thì đỏ bừng bừng như táo chín, cái tên này làm sao vậy, chỉ chuyển sang lớp bên cạnh thôi mà, có phải là sinh ly tử biệt gì đâu chứ, cô nhóc hoàn toàn đơn thuần cho rằng người bạn của mình bị việc chuyển lớp kí©h thí©ɧ.

- Biết rồi, đừng nói nữa.

Diệp Trúc Lan chỉ sợ bị người khác nghe thấy, vội áp giọng nói:

Tần An gật đầu, nhưng trong lòng chẳng sao bình tĩnh được, cứ như quả bóng đầy nước, bỗng nhiên bị chảy đi hết, chỉ còn lại sự trống rống.

Chưa bao giờ, y chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với Diệp Trúc Lan, không phải là không muốn, mà là sợ bị từ chối, sợ Diệp Trúc Lan nói còn đang đi học không muốn nghĩ tới vấn đề đó, sợ rằng nói ra rồi sau này muốn làm bạn với nhau cũng không được nữa, sợ rằng Diệp Trúc Lan trả lời chỉ coi y là bạn, đã thích người khác, như thế cả chuyện đơn giản nhất như cùng nhau đi học về cũng chẳng thề làm được.

Vì thế mà y cất dấu trong lòng, thành nỗi khắc khoải bao năm trời.

Thì ra nếu mình bảy tò, Diệp Trúc Lan sẽ trả lời như thế.

Một người mang linh hồn và tư tưởng của một người trưởng thành bày tỏ tình cảm với thiếu nữ mười ba tuổi, Tần An lại chẳng hề có chút thiếu tự nhiên hay tâm tư tà ác nào, trong ký ức của y, Diệp Trúc Lan luôn có dáng vẻ như trước mắt y lúc này đây, hình ảnh đó chiếm cứ vững chắc một vị trí trong trái tim y, cho dù sau này Diệp Trúc Lan có lớn lên, thành thục, ấn tượng của y vẫn bao năm như một, như bức tượng năm tháng thanh xuân non nớt.

Cùng với động tác thể dục, tay Tần An khó tránh khỏi chạm vào tay Diệp Trúc Lan, lần nào cũng cảm giác được bàn tay nhỏ bé kia vội vàng rụt lại né tránh.

Tâm nguyện cuối cùng cũng được thực hiện, nhưng Tần An thấy mình đã vô tình làm hỏng điều gì mất rồi.

Bao nhiêu năm Tần An không thể quên được Trúc Diệp Lan tất nhiên là vì quãng thời gian đẹp đẽ vui vẻ khi ở bên nhau, quan hệ của y và Diệp Trúc Lan cực kỳ thân mật, cũng cực kỳ vô tư, thi thoảng cho dù có tiếp xúc thân thể quá mức một chút, hai người cũng chỉ nhìn nhau cười ngọt ngào cùng tim đập rung tinh, chứ không phải như thế này.

- Tần An, tập trung vào.

Giọng nói đầy uy nghiêm của Tôn Tôn truyền tới, là lớp trưởng cô có quyền lực giám sát bạn học không nghiêm túc tập thể dục.

Cái tên Tần An này ngay từ đầu không chịu tập cho đàng hoàng, động tác nếu không khoa trương quá mức thì cũng chậm hơn người khác một nhịp, người ta chuyển sang động tác tiếp theo rồi mà y vẫn còn lóng ngóng làm động tác cũ.

Giờ tập thể dục kết thúc, Diệp Trúc Lan và cô bạn thân Hạ Ngư xếp hàng đi về lớp 68, Tôn Tôn và cán sự thể dục chỉnh đốn đội ngũ lớp 69, Tần An lẽo đẽo đi sau cùng.

- Tần An, em đợi một chút đã.

Tần An đưa mắt nhìn, thấy thiếu phụ đầy phong vận, đó là Liêu Du giáo viên chủ nhiệm cũ của y, khuôn mặt hình trứng ngỗng tiêu chuẩn, về sau sẽ thành trào lưu tới cùng làn sóng văn hóa Hàn Quốc, mái tóc dài dợn sóng bập bềnh, bầu vυ" đang thời kỳ cho con bú nên tròn căng, vòng eo hơi lớn đầy nhục cảm càng thêm mê hồn người, chiều cao một mét sáu tám cộng thêm giày cao gót nổi bật cặp chân dài miên man, đứng trên bậc thềm khiến Tần An phải ngẩng đầu lên nhìn.

Liêu Du thoáng giật mình, tuy chỉ trong tích tắc cô nhận ra đứa bé này dùng ánh mắt nhìn mình cực kỳ giống với đám đồng nghiệp nam hay nhìn trộm mình nuốt nước bọt:

- Em nhìn cái gì thế hả?