Chương 020: Bắt gà rừng.

Tần An nhìn Diệp Trúc Lan không chớp, khuôn mặt nhỏ nhăn đã đỏ rực như máu, màng mi run run, cánh môi hồng ướŧ áŧ non mịm, thiếu nữ cúi đầu, bầu ngực mới nhú nhấp nhô theo hơi thở gấp gáp, làm y biết mình không nghe nhầm, nuốt nước bọt, tới gần lần nữa nắm lấy tay Diệp Trúc Lan:

- Nằm mơ cũng muốn...

- Vậy nếu thành tích thi lên trung học của cậu tốt hơn mình, mình sẽ cho cậu hôn... Nếu không đừng mơ.

Diệp Trúc Lan lấy hết dũng khí nói nhanh, rụt mạnh tay khỏi tay Tần An, ôm hai gò má nóng tới muốn bốc khỏi chạy lên núi:

Sau một đống đất giữa lưng núi, Tần An đuổi kịp Diệp Trúc Lan, áng hồng trên má còn chưa phai, đang lom khom ẩn nấp, tay cầm một cục đá, nghe thấy tiếng bước chân Tần An tới gần, đặt tay lên môi, khẽ "suỵt" một tiếng.

Thuận theo ánh mắt của cô, Tần An nhìn thấy một con gà rừng đang nhởn nhơ dùng móng bới cỏ, nha đầu này thật là, đang lúc cảm cảm xúc như vậy mà vẫn nghĩ tới cái ăn được, song cơ hội không nên bỏ lỡ, y lập tức rút ná trong túi quần ra, lắp ba viên bi sắt.

Con gà rừng cách đống đất hơn hai mươi mét, song nó không phải vật chết như chậu hoa của Liêu Du, Tần An không dám chắc chắn có thể bắn một phát thành công ngay.

Diệp Trúc Lan nín thở giơ hai nắm đấm nhỏ lên cổ vũ y.

Kéc!

Con gà rừng kêu thảm, vỗ cánh phành phạch mấy cái nhưng một bên cánh rũ xuống, không sao bay lên được, Diệp Trúc Lan reo lớn đứng lên, hai cục đá trong tay tới tấp ném ra, thế con vật tội nghiệp không còn chút cơ hội nào.

Diệp Trúc Lan chạy nhanh tới, dùng hai tay bắt con gà, giơ lên:

- Tần An, bắt được gà rồi, giờ chúng ta làm gì?

- Tất nhiên là chế biến bữa trưa.

Tần An xoa xoa tay:

Đại Thanh Sơn cũng là nơi đặt đài truyền hình trấn Thanh Sơn, nhân viên luân phiên trực ở tháp phát sóng, nơi đó có một cái chứa nước nho nhỏ.

Nhìn Tần An lấy từ trong cặp sách ra dao, gia vị, bật lửa, Diệp Trúc Lan mới biết Tần An thực chỉ muốn bắt gà rừng chơi mà đem ăn, cô thích lắm, cực thích luôn, háo hức chọn một tảng đá to khuất gió, có vài gốc cây lớn hiếm hoi vây quanh thành vùng riêng tử nhỏ, mở cặp trải khăn vải lên bãi cỏ mềm, sắp xếp mấy món ăn cùng dụng cụ, sau đó chạy tới hau háu xem Tần An làm việc tới đâu.

Đồng lửa rừng rực cháy, hơi nóng phả tới làm Diệp Trúc Lan tránh ra xa, ngửi mùi thơm theo gió thỏi tới, tay ôm bụng dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Tần An.

Đám con trai lớn lên ở thị trấn Thanh Sơn thì mười đứa hết chín biết xử lý gà rừng và thỏ, thế nên chẳng mấy chốc một cái đùi gà nóng hổi đưa tới trước mặt Diệp Trúc Lan, cô dùng cả hai tay cầm đùi gà thồi phù phù mấy cái há miệng ngoạm miếng thật to.

Tần An đưa tay vén mấy sợ tóc lòa xòa trước mặt cô:

- Vui không?

Diệp Trúc Lan gật mạnh đầu, miệng còn có mỡ chảy ra, nụ cười trong veo như nước thu.

Ăn no rồi lấy cặp làm gối, Diệp Trúc Lan và Tần An nằm trên bãi cỏ êm ái ngủ một giấc, tới khi mặt trời đã chạm vào chóp núi cả hai mới xuống núi.

Lưu luyến chia tay nhau ở cổng trường, vừa đúng lúc lớp vũ đạo tan học, lớp vũ đạo không có nam sinh, môn học này hiển nhiên được cho rằng chỉ thuộc về nữ sinh.

Nghe bọn họ thảo luận với nhau thì giáo viên chỉ đạo là Liêu Du, còn khen ngợi không ngớt, đáng tiếc là dạy ngữ văn chẳng ra làm sao, Tần An cảm giác như thế.

Tần An không muốn chạm mặt Liêu Du, trải qua mấy sự kiện gần đây, quan hệ hai bên xuống mức thấp nhất trong lịch sử rồi, vật vờ ở cồng trường một lúc không thấy Liêu Du, chắc là về trước rồi, lúc này Tần An mới vào trường, y để quên một cái bút chì 4B, không phải rẻ đâu, những 1 đồng đấy, bằng với tiền tiêu vặt cả ngày rồi, tiền tiêu hết vào cái cá, giờ y cạn túi rồi.

Không ngờ vừa đi tới gần lớp mỹ thuật đã nghe thấy tiếng cãi nhau, hình như là La Ba Phu và Liêu Du, Tần An rón chân tới bên cửa sổ, khẽ vén rèm lên.

Liêu Du vẫn còn mặc trang phục vũ đạo bó sát người, hông buộc chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra cặp chân dài miên man, làn da mịn màng khỏe khoắn. Hai tay khoanh trước ngực làm bầu vυ" đang kỳ con bú càng thêm bắt mắt, đường nét ưu mỹ của bờ mông nối tiếp với eo nhỏ nhắn, tôn vinh toàn bộ nét quyến rũ của thiếu phụ thành thục.

Đại khái là do thường xuyên luyện tập vũ đạo, vóc dáng Liêu Du khôi phục sau khi sinh rất tốt, thậm chí còn càng thêm một loại vị đạo khác biệt, khiến người ta khó rời mắt.

La Ba Phu cao hơn Liêu Du một cái đầu, quần âu sơ mi gọn gàng, cắt tóc ngắn trông rất có tinh thần, chỉ là bây giờ cái bản mặt đói khát của hắn làm người ta nhìn mà ghét, ít nhất Liêu Du đang có vẻ mặt như thế.

- Vợ chồng chúng ta chia tách lâu ngày rồi, từ khi em có Tiểu Nhϊếp, chúng ta tới một năm rưỡi chưa thân thiết...

Liêu Du lạnh nhạt đẩy La Ba Phu ra:

- Thế bệnh của anh đã khỏi chưa?

- Khỏi rồi, khỏi lâu rồi, không phải giao hẹn không nhắc tới chuyện này nữa sao, sau này anh không dám nữa.

La Ba Phu làm ra vẻ chân thành:

- Tiểu Du, lòng anh chỉ có mình em mà thôi.

- Anh đừng làm tôi buồn nôn.

Liêu Du không chút nể nàng:

- Rốt cuộc em còn muốn thế nào nữa đây?

La Ba Phu rốt cuộc mất kiên nhẫn, sắc mặt khó coi sấn xổ tới trước mặt Liêu Du, giọng lớn lên:

- Đừng quên tôi là chồng em, tôi có quyền.

Lắng tai nghe bọn họ tranh cãi một lúc Tân An mới hiểu ngọn nguồn, té ra là trong thời gian Liêu Du mang thai, La Ba Phu lên huyện tham gia hoạt động của hiệp hội mỹ thuật, sau đó phát sinh quan hệ với một người mẫu... Thật không may cô người mẫu đó lại là một gái điếm mắc bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙©.

Chuyện này có thể dấu được người ngoài, làm sao qua mặt được người vợ gối kề vai ấp, vợ chồng từ đó xảy ra va chạm, Liêu Du không cho La Ba Phu đυ.ng vào người mình nữa, mà thiếu phụ một con thì càng ngày càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, La Ba Phu hôm nay nhìn thấy Liêu Du mặc váy vũ đạo, rốt cuộc không nhịn nổi.

- Cút đi!

Hai người giằng co, La Ba Phu khỏe hơn đã khống chế được Liêu Du, đưa tay muốn kéo áo Liêu Du.

- Tôi kêu lên đấy...

Chiếc áo sơ mi quấn bên hông Liêu Du bị La Ba Phu kéo xuống rồi, cái bụng nhỏ bằng phẳng, rốn hơi lõm vào, chẳng có lấy dấu vết sau khi sinh con, chẳng trách dám mặc trang phục vũ đạo, thì ra là đủ tự tin.

- Đã tan học rồi, lại là thứ bảy, em có kêu cũng chẳng ai tới đâu, huống hồ chúng ta là vợ chồng, người ngoài quản được à?

Vẻ mặt La Ba Phu rất giống lưu manh trong TV hay nói câu " kêu đi, cô càng kêu tôi càng hưng phấn."

Tần An kéo ná, nhắm vào đùi La Ba Phu.

- Á..

La Ba Phu kêu thảm, tiếng kêu đau thì ít mà kinh hoàng thì nhiều, Tần An cũng không nặng tay, chỉ muốn cho hắn bài học nho nhỏ thôi.

- Họ La kia, ông có biết cưỡng bức trong hôn nhân là phạm pháp không? Thế nên có người quản đấy.

Tần An tay lăm lăm nỏ đã lên đạn, đi vào phòng học:

La Ba Phu thoáng chốc mặt đã không còn sắc máu, hắn không biết Tần An nghe được bao nhiêu, một giáo viên là lộ ra chuyện nhiễm bệnh tìиɧ ɖu͙© thì sự nghiệp coi như kết thúc. "Thầy phải làm tấm gương", đó là tiêu chuẩn cơ bản nhất của cái nghề này, một giáo viên thiếu xót đạo đức là sai lầm không được người ta tha thứ.

- Em, em tới từ lúc nào?

Liêu Du cũng cứng người nhìn Tần An:

- Chuyện nên biết đều đã biết rồi.

Tần An tránh sang bên tránh đường, ná kéo căng hết cỡ, không thể chắc chắn được La Ba Phu sẽ không có hành động gì không nên, cẩn thận thì hơn:

- Tần An... Em tên là Tần An đúng không, chuyện, chuyện vừa rồi đừng nói với người khác nhé, thầy thầy..

La Ba Phu lắp ba lắp bắp, cố nặn ra một nụ cười: