Chương 015: Đánh cược.

Giờ tự học buổi sáng lúc nào cũng láo nháo ồn ào như cái chợ vỡ, mỗi đứa học sinh lại đọc một thứ, phải có cái đầu óc sôi nổi của tuổi trẻ mới chịu nổi, chứ người trưởng thành ở trong hoàn cảnh này chỉ vài phút thôi đã hoa mắt chóng mặt.

Hơn ba mươi phút ôn bài kết thúc, đám thiếu niên vẫn tinh thần ngời ngời cười đùa trò chuyện, trạng thái này người trưởng thành khó mà bì được.

Bởi vì thế Tần An lúc này không được dễ chịu cho lắm, y đang ôm đầu cân nhắc xem sau này có nên trốn giờ tự học buổi sáng hay không, cơ mà làm thế thì công sức tạo nên hình tượng chuyển biến vừa mới kiến lập trong lòng cha suốt tối hôm qua sẽ hỏng mất.

Lý Hạo nhìn Tần An khoanh tay nằm gục trên bàn ngáp ngắn ngáp dài có chút không cam tâm, chẳng qua qua dựa vào có cha làm chủ nhiệm lớp mới được ngồi bên cạnh Tôn Tôn, vậy mà không biết thân biết phận, suốt ngày làm phiền người ta, làm thiếu niên vừa chớm biết yêu, dần dần hiểu chuyện nam nữ khó chịu vô cùng.

Hôm qua bị Tần An xỉ nhục, khiến tận bây giờ hắn vẫn không dám ngẩng đầu nhìn bảng đen, cứ cảm giác mấy câu kia là nhằm vào mình.

Sáng sớm hôm nay Lý Hạo tới lớp thật sớm, nhân lúc chưa có ai, lấy từ điển ra tra, cuối cùng hiểu được hết số từ đơn xa lạ và Tần An biết, dẫu vậy vẫn không hiểu hết ý nghĩa của câu nói.

Song hắn chắc chắn những câu nói đó nhắm vào mình, không vì cái gì khác, là linh cảm, thế này địa vị thành tích tiếng Anh đứng đầu lớp bị đe dọa mất.

- Thấy bảo thành tích tiếng Anh của Tần An tốt lắm.

Lưu Dương ngồi cùng bàn với Lý Hạo thấy bạn mình nhìn Tần An cũng nhìn theo, phát hiện tên kia như mèo bệnh, trên bàn trống trơn chưa thèm mở sách ôn bài:

Hàng chữ tiếng Anh đẹp đẽ trên bảng đen quá bắt mắt, người ta không chú ý tới cũng không được, mọi người theo thói quen cho rằng Lý Hạo viết, tò mò hỏi hắn ý nghĩa của những câu đó, không ngờ hỏi tới hắn hoặc ấp úng hoặc đánh trống lảng bỏ đi nơi khác. Đến khi Diệp Tiểu Hoa tới mới biết rằng thì ra là Tần An viết, thế là ý tứ ban đầu của Tôn Tôn bị hiểu sai, mọi người cho rằng là thành tích tiếng Anh của Tần An tốt hơn, nên thay thế Lý Hạo, càng làm hắn phát cuồng.

- Giỏi mỗi tiếng Anh thôi thì tác dụng gì chứ, thi lên cao trung những bảy môn, thầy cô chẳng phải luôn cảnh cáo chúng ta đừng học lệch sao.

Lý Hạo cố ý nói lớn:

- Chỉ sợ còn kéo tụt thành tích của lớp mình xuống.

Vừa kết thúc giờ ôn bài, trong lớp im ắng, thế là không ít học sinh nghe thấy câu này, chẳng khó đoán ra Lý Hạo đang nói về ai.

Bị một đám trẻ con nhìn chằm chằm vào, Tần An không thể vờ như không biết gì, dù đả kích Lý Hảo cũng chẳng có mấy kɧoáı ©ảʍ, song vừa mới chuyển lớp, giữa một đám trẻ con ở cái tuổi háo thắng, y mà không có phản ứng gì, bọn chúng cho rằng mình dễ bắt nạt mới là phiền.

Tôn Tôn nhíu mày, hạ cuốn sách giáo khoa ngăn cách với Tần An xuống, nghiêm túc nói:

- Tần An, Lý Hạo nói cũng không sai, sở trường tiếng Anh không đủ bù đắp cho những môn khác.

- Mình có nhiều sở trường lắm, ca hát không tệ, chơi bi cực siêu, làm ná càng thuộc hàng bậc thầy, lăn vòng sắt từ đầu trấn tới cuối trấn không đổ, không ai có thể ném bóng trúng mình, chơi cù càng vô địch...

Tần An khoe khoang lịch sử vinh quang của mình không đỏ mặt chút nào, kiêu ngạo cứ như mình thi đứng đầu khối vậy, đấy còn là khiêm tốn rồi, y là nhân vật cấp truyền thuyết có thể đứng ngoài tường dùng ná bắn vỡ kính tầng ba khu tập thể:

Diệp Tiệp Hỏa ngồi sau ôm lấy cô bạn phì cười.

Nhìn cái vẻ mặt kiêu hãnh của Tần An, Tôn Tôn á khẩu mất một lúc mới thốt lên:

- Cậu là trẻ con đấy à, đã học tới năm ba sơ trung rồi.

Lúc này cười vang lên khắp nơi, toàn là trò trẻ con tiểu học mới thích, vậy mà khoe khoang như thật.

Lý Hạo cười càng hả hê, coi Tần An như thằng hề bày trò, mỉa mai:

- Thêm vào môn tiếng Anh nữa, vừa vặn cậu có bảy thứ sở trường đấy, xem chừng tuần sau thi cậu lại lọt vào một trong ba hạng đầu của lớp ấy nhỉ?

Có người gập tay nhầm tỉnh, quả thực vừa vặn bảy món, Lý Hạo đúng là rất tinh ý, cô nữ sinh bàn sau còn nhoài người lên thì thầm gì đó vào tai Tôn Tôn rồi cười khúc khích rất đáng ghét.

Tần An vẫn bộ dạng uể oải:

- Này Lý Hạo, chúng ta đánh cược đi, bất kể là chơi hay là học, tôi cũng sẽ có nhiều môn thành tích cao hơn cậu.

- Cậu đùa tôi chắc?

Lý Hạo nghe Tần An khoa khoang xong thấy không thèm chấp loại này nữa, hắn là cán bộ học tập, thành tích cực kỳ ưu tú, Tần An mà có thành tích tốt hơn mình đã chẳng bị đuổi khỏi lớp 68, đem so bì với loại người này là hạ thấp bản thân:

- Là anh hùng hảo hán thì trả lời một câu dứt khoát xem, dám cược không?

Nếu là đánh cược xem ai có thành tích tốt hơn thì Tôn Tôn không can dự, cô là lớp trưởng chứ không phải là bảo mẫu, chỉ là miệng lẩm bẩm gì đó giống như “đúng là bọn con trai”, đám học sinh hiếu sự càng nhao nhao cổ vũ.

Lý Hạo khinh khỉnh đáp:

- Nếu cậu có số môn đạt điểm cao hơn tôi thì chức cán bộ học tập nhường cậu làm.

- Chuyện đó không phải do cậu quyết định, tôi cũng không quan tâm. Nếu cậu thua chỉ cần đáp ứng làm một việc là đủ rồi.

- Được.

Lý Hạo không hỏi Tần An muốn mình làm cái gì, vì hắn hoàn toàn không thấy khả năng thua của mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tôn, lấy dũng khí nói:

- Nếu cậu thua thì đừng ngồi cùng bàn với Tôn Tôn.

- Oa.

Hai nữ sinh ngồi bàn sau nắm tay nhau thiếu điều ré lên, thế này chẳng phải bày tỏ công khai rồi sao.

- Tôi và Tần An cùng bàn là do thầy Tần chỉ định, cậu là cái gì mà lấy tôi ra đánh cược.

Tôn Tôn vỗ bàn, tự dưng lại kéo mình vào chuyện này, không giận sao được:

Lớp trưởng đại nhân giận rồi, cả lớp nín khe ngay, cả Lý Hạo cũng có chút sợ sệt.

Tần An cười híp cả mắt, khẽ vỗ lên mu bàn tay Tôn Tôn:

- Yên tâm đi, mình thích ngồi cùng bạn lắm, sao chuyển chỗ được, có đuổi cũng không đi đâu.

Tôn Tôn rụt tay lại như bị điện giật, vừa thẹn vừa giận, dính dáng tới cái tên mặt dày này đúng là xui xẻo, y nói như thể là mình lo không được ngồi cùng bàn với y nữa vậy.

Nhìn thấy Tần An dám cả gan đυ.ng chạm vào Tôn Tôn, lửa giận trong lòng Lý Hạo cháy ngùn ngụt, quyết định rồi, thời gian còn lại tập trung học tập để bỏ thật xa Tần An, khiến y nhục nhã không dám ngồi cùng Tôn Tôn nữa.

Tiếng chuông reng reng báo giờ khiến lớp học huyên náo trở nên yên tĩnh, tiết học đầu tiên là môn vật lý, thầy Khuông Hải Hàm đồng thời cũng là chủ nhiệm giáo vụ vào lớp, khác với những trường trung học trọng điểm cấp thành phố, cấp tỉnh, những chức vụ như hiệu trưởng, chủ nhiệm ủy ban khen thưởng kỷ luật, chủ nhiệm giáo vụ chỉ làm công tác hành chính, ở cái trường cấp thị trấn này, họ còn là giáo viên đứng lớp.

Môn vật lý được học từ năm thứ hai sơ trung, năm hai học về nguyên lý cơ bản của lực học, còn năm thứ ba học về điện.

Tần An cực kỳ thích học điện, còn nhớ sau khi học tới kiến thức mạch điện, thế là mỗi món đồ điện trong nhà như máy giặt, máy thu âm, thậm chí bóng đèn, công tơ cũng bị y tháo ra nghiên cứu.

Rất ghét cái công tơ tổng của khu tập thể thường xuyên quá tải, cầu chì đứt liên tục, sau khi biết nguyên lý hoạt động của cầu chì, liền thay nó bằng dây sắt, hậu quả là gây ra vụ hỏa hoạn nho nhỏ, mặc dù không có tổn thất gì đáng kể, nhưng suốt một tuần y bị cha mẹ đưa tới từng nhà xin lỗi, tất nhiên không thể thiếu một trận đòn gần chết.

Sau này tổng kết lại Tần An thấy tri thức học tập thời sơ trung và cao trúng mới thực sự là tinh túy giáo dục... Chỉ cần bỏ đi cái phần thi cử.

Tuy không theo chuyên ngành điện, nhưng về sau đồ điện trong nhà chỉ cần không phải hỏng hóc quá mức thì y đều có thể sửa được.

Như vậy môn vật lý chắc là không thành vấn đề.