Chương 014: Từ chối.

Sáng mùa thu tháng chín, không khí lành lạnh, Lý Tâm Lam mặc chiếc quần jean màu xanh ngọc, ăn mặc khá thời thượng, áo sơ mi trắng không mang mùi vị dụ hoặc đồng phục, khoác đồng phục hai màu lam trắng của Nhị Trung, thanh thuần động lòng người.

Lý Tâm Lam đẩy xe đạp, Tần An khoác vai Tôn Pháo ngâm nga ca khúc chưa ai nghe qua.

- Sao em đã hút thuốc rồi!

Mặc dù không ưa gì Tần An, nhưng cũng là chị em lớn lên cùng nhau cùng một cái sân, nghịch ngợm đã đành, giờ còn sa đọa tới mức độ như thế làm Lý Tâm Lam đau lòng, với cô, hút thuốc là tiêu chuẩn của loại học sinh cá biệt:

Tần An nhún vai không đáp, quan niệm sẽ thay đổi theo thời gian, đi cùng với Lý Tâm Lam một đoạn, không thấy Đồ Cương bám theo nữa vẫy tay tạm biệt cô, cùng Tôn Pháo đi vào con đường tắt tới trường.

- Này, mày dạy tao chiêu vừa nãy đi...

Tôn Pháo đã nin nhịn từ nãy rồi, mặc dù Đồ Cương thuộc hàng nhân vật mà cha mẹ hay cảnh cáo "không được chơi với Đồ Cương", nhưng mỗi lần nhìn Đồ Cương dựa lưng vào tường ngậm điếu thuốc, phun khói từ mũi, Tôn Pháo thấy siêu ngầu, chỉ là không dám tiếp cận:

- Tao không muốn hại mày, thứ này hút vào có mùi, cha mày dữ như thế, nếu mà biết xé miệng mày ngay.

Tần An kệ thằng bạn, nhiều năm sau Tôn Pháo tất nhiên cũng gia nhập hàng ngũ nghiện thuốc lá, hút còn nhiều hơn y, tuy thế chẳng cần dạy hắn biết trước làm gì, thứ này quả thực không hay ho:

Khu tập thể giáo viên đi thêm một đoạn nữa là cái cầu bắc qua con sông Thanh Thủy chảy cắt ngang thị trấn, bây giờ là mùa khô, nên lòng sông thu hẹp đáng kể, hai bên là bãi cỏ tươi tốt, thậm chí có ít bò dê nhởn nhơ gặm cỏ.

Tần An cứ thế thả hồn bước lên cầu, con sông dần dần hiện ra trước mắt.

Sông Thanh Thủy gần như chứa đựng toàn bộ ký ức tuổi thơ của Tần An và Tôn Pháo, cảnh hồi bé tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống sông bơi phảng phất như mới chỉ ngày hôm qua thôi, lần đầu tiên Tần An biết sự khác biệt cơ thể con gái so với con trai cũng là ở nơi này, cô bé nay đã chuyển nhà đi xa khi ấy cũng cởi hết quần áo, cùng y không biết sống chết nhảy xuống sông, khiến nhiều năm sau cùng đám bạn tán gẫu chủ đề lần đầu xem phim đen là ở đâu, y thuật miệng nói là dòng sông trước nhà, khiến cả đám hâm mộ.

Còn có một lần y và Diệp Trúc Lan lên đê tản bộ, vừa vặn có một trận gió lốc nhỏ từ dưới sông bốc lên, cuốn mép váy của Diệp Trúc Lan, cô phản ứng rất nhanh hoảng hốt đè đè váy xuống, làm y không được nhìn thấy qυầи ɭóŧ nữ sinh liệu có hình vẽ đáng yêu giống trong truyện tranh Nhật không, song kịp nhìn cặp đùi trắng muốt của cô, nuốt nước bọt ừng ực, đến khi Diệp Trúc Lan dùng ánh mắt gϊếŧ người tra hỏi y nhìn thấy cái gì, liền quay đầu nhìn mây trời giả câm giả điếc, thế là bị cô nàng cắn môi đấm đá một trận.

Tôn Pháo không có cảm khái lâu như vậy, hắn đang bực mình chuyện ngay hôm qua thôi:

- Chuyện hôm qua tao còn chưa tính sổ với mày đâu đấy!

- Mày nhổ thật à?

Tần An cười hô hố vô cùng đều giả:

- Cảm giác thế nào?

Tôn Pháo cởi thắt lưng ra, đứng ở trên cầu đái xuống:

- Xem ai đái xa hơn.

Tần An cẩn thận ngó quanh, chỉ có vài công nhân đạp xe đi làm, không thấy có nữ sinh, cũng học theo:

- Sợ mày chắc!

- Hai thằng nhãi kia, chúng mày làm trò gì đấy hả? !

- Tóm lấy, đánh chết bọn chúng đi!

Lòng sông khô cạn có tiếng chửi bới om xòm, hiển nhiên là đái lên ai đó, Tôn Pháo còn ngớ ngẩn thò đầu nhìn, Tần An thì vừa cài khóa quần vừa bỏ chạy thục mạng rồi.

Tới trường còn chưa đến giờ học mà đã nghe thấy tiếng đọc sách vang vang, giờ tự học buối sáng khá tự do, có thể học ngữ văn cũng có thể đọc chính trị và lịch sử, Tần An bỏ cặp vào chỗ ngồi, nhìn thấy Tôn Tôn đang cùng tiểu tổ trưởng thảo luận gì đó, đúng là cô lớp trưởng chăm chỉ.

Tiểu tổ trưởng có chức trách thu bài tập, kiểm tra thuộc lòng, trên bảng đen có một danh sách, ghi tên học sinh và bài thuộc lòng, đọc thuộc lòng trước mặt tiểu tổ trưởng, tiểu tổ trưởng sẽ ghi lại, học sinh đọc nhanh nhất coi như lúc nào cũng được ghi vinh dự của mình lên đó, là chuyện rất đáng nể.

Vị trí số một tất nhiên là Tôn Tôn, Tần An không nhìn cũng biết, cô nàng đó thời học sinh phải nói là nhàm chán vô cùng.

Tiếng chuông đọc bài buổi sáng vang lên, Tôn Tôn đi lên bục giảng nói chuyện trường tổ chức lớp học thêm tố chất giáo dục.

Một lớp âm nhạc, một lớp mỹ thuật, một lớp vũ đạo, Tần An đã cùng Diệp Trúc Lan báo danh lớp mỹ thuật, Tần An biết Tôn Tôn báo danh lớp âm nhạc vẫn kiếm chuyện hỏi:

- Tôn Tôn, bạn báo danh lớp gì thế?

- Lớp Âm nhạc do cô Liêu Du phụ trách, cậu không dám báo danh đâu.

Giọng Tôn Tôn có vẻ không vui lắm:

Một chiếc váy xòe đáng yêu, áo ba lỗ đen, bên ngoài khoác áo trắng kết nơ bướm, vẻ đẹp của Tôn Tôn vô cùng chói mắt, ngồi ngay bên cạnh Tần An, kiếm về cho y một đống ánh mắt ghen ghét.

Tần An không ngờ rằng Liêu Du lại phụ trách lớp âm nhạc, ở cái thời đại mà thành tích thi cử với giáo viên và học sinh là tất cả, ngôi trường nhỏ này chẳng thể bỏ nhiều tâm tư đi tìm một giáo viên âm nhạc chuyên nghiệp. Liêu Du tốt nghiệp sư phạm thành phố, có thể tính lá hát hay múa giỏi, nắm được ít nguyên lý âm nhạc, dạy học sinh sơ trung không thành vấn đề.

Đoán chừng là giáo viên phụ trách lớp mỹ thuật của mình và Diệp Trúc Lan chỉ là một giáo viên có cơ sở phác họa thôi, mà hình như chồng Liêu Du là giáo viên mỹ thuật thì phải, đang dạy Nhất Trung? Không nhớ rõ lắm.

Mục đích của Tần An là ở bên Diệp Trúc Lan, chẳng quan tâm trình độ giáo viên ra làm sao, nhưng y biết vì sao Tôn Tôn không vui.

Cô nàng này bị mấy bài hát Tần An chép cho làm ngứa ngáy, nếu hai người cùng báo danh lớp âm nhạc, có thể danh chính ngôn thuận cùng Tần An học hát rồi, còn đổi lại vào thời điểm khác, Tôn Tôn sẽ không bao giờ chủ động đề xuất cùng Tần An học hát, đó là chuyện ở riêng với nhau mà không liên quan tới học tập, Tôn Tôn không làm.

- Có phải là muốn xác định khi nào mình có thể dạy bạn hát phải không?

Tần An cười hì hì:

Tôn Tôn không thèm trả lời, điều đó tương đương với thừa nhận rồi.

- Mình là con sâu trong bụng bạn.

- Buồn nôn.

Tôn Tôn lườm y một cái:

- Tan học nhé, mình đưa bạn về nhà, trên đường đi sẽ dạy bạn hát.

- Tôi không cần cậu đưa về.

Tôn Tôn bắt đầu sửa soạn sách vở, thái độ rõ ràng, chấm dứt thảo luận ở đây:

Tần Hoài đi vào lớp, thông báo tuần sau có một kỳ thi kiểm tra chất lượng, khiến cả lớp nháo nhào, mới khai giảng không lâu đã chuẩn bị thi, đều này có nghĩa là lịch trình học tập căng thẳng của năm thứ ba đã chính thức mở màn, đám học sinh còn chưa hết dư âm của kỳ nghỉ hè dài phải đối diện với cuộc sống bi thảm rồi.

Tần An càng mặt nhăn như bị, chỉ còn một tuần thôi, mà y phải ôn tập quá nhiều thứ, hai môn chính trị và lịch sử phải học thuộc lòng, không có đường tắt, mà hai môn này phải mười cuốn sách giáo khoa, ngoại trừ tiếng Anh không cần học ra thì còn số học, vật lý, hóa học, hóa học và ngữ văn cần ôn tập nữa.

Thấy bộ dạng của Tần An như thế, Tôn Tôn cũng đau đầu, lớp trưởng có trách nhiệm giúp đỡ các bạn học tụt hậu, mà thầy Tần còn chuyên môn nhờ mình giúp đỡ Tần An, trong lòng cực kỳ không muốn, hơn nữa có thể tranh thủ học hát nên Tôn Tôn vẫn đành nói:

- Thứ bảy giáo dục tố chất, chủ nhật tới trường tôi sẽ giúp cậu ôn bài.

- Chủ nhật mình phải đi chơi.

Tần An thở dài:

- Thôi bỏ đi vậy.

Từ chối cơ hội học riêng với mình? Lúc nào cũng có đám nam sinh kiếm đủ mọi cớ chỉ để nói chuyện với mình thêm một câu, Tôn Tôn tuy tỏ ra hờ hững, nhưng sao không có chút hư vinh kiêu ngạo, vậy mà mình chủ động lên tiếng lại có kẻ dùng lý do đi chơi từ chối:

- Thế thì mặc xác cậu, xem cậu thi được thành tích gì.

Nói xong dựng sách giáo khoa lên, khỏi phải nhìn cái mặt của Tần An.