Chương 11

Giản Việt giảm nhẹ lực đạo ở tay, hỏi cô: “Lực như vậy được chưa?”

Lời nói đều rất bình thường, nhưng trong đầu Hà Lạc đều là phế liệu màu vàng, cô hoàn toàn suy nghĩ đến cái khác.

Thời điểm Giản Việt ở trên giường liệu có nói những lời này không?

Mặt Hà Lạc đỏ bừng, sợ suy nghĩ dơ bẩn trong đầu bị phát hiện, cô cắn môi dưới gật đầu, không dám hé nửa lời.

Giản Việt giúp cô mát xa trong chốc lát, lấy một ít khăn giấy lau sạch dầu thừa trên đùi cô, vạt áo cô đã kéo lên hông, lộ ra qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt, mơ hồ có thể thấy được hình dạng âʍ ɦộ no đủ đầy đặn.

Giản Việt cau mày, “Buổi tối có phải còn chưa ăn cơm hay không?”

“À…… Tôi định gọi cơm hộp, kết quả từ trong phòng đi ra liền ngã."

“Tôi nấu cho cô một bát mì được không?”

Hà Lạc biết lời anh nói có ý gì, nhưng lỗ tai không hiểu vì sao lại nghe thành tôi đút cho cô ăn.

Đây là hổ lang đến từ phương nào……

“Hà Lạc?”

“A……” Hà Lạc phục hồi tinh thần, không tự chủ nhìn lướt qua chỗ phồng lên giữa háng, hắng giọng nói, “Phòng bếp khá lộn xộn, người ta nói phải thay đường ống mới, phòng bếp mới có thể dùng được nước.”

“Cho nên mấy ngày này cô tính toán gọi cơm hộp?” Giản Việt nói: “Lâm Diệu Dương nấu ăn không tồi, trong tiệm có một phòng bếp nhỏ, thời điểm không vội cậu ấy luôn phụ trách, tôi nghĩ cô có thể đến tiệm.”

Lâm Diệu Dương hẳn là người trẻ tuổi trong tiệm ngày đó.

“Anh khen cậu ấy nấu ăn ngon, vậy hẳn là rất ngon, nhưng liệu có phiền toái không?”

“Là rất phiền toái, cho nên……” Giản Việt môi mỏng khẽ nhếch, “Muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

“Muốn ăn cái gì, chờ chân tôi tốt, tôi sẽ mời anh!”

“Không phải cái này.” Giản Việt nói.

Vậy thì là cái gì? Hà Lạc cơ hồ thốt lên hỏi, nhưng bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh cô lại không nói được, tim cô đập như trống, không dám tùy tiện nghĩ ý anh nói là gì.

Giản Việt xuống lầu mua cho Hà Lạc một bát mỳ hải sản, có lẽ do đói bụng, Hà Lạc ăn rất ngon, nước lèo nóng hầm hập chảy xuống bụng, một thân mồ hôi hột.

Hà Lạc vén mái tóc ướt mồ hôi, cô không thể không đi tắm, trên giường sẽ có mùi chua!

“Giản Việt, tôi muốn đi tắm.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hà Lạc vội vàng xua tay, “A, chuyện đó, không phải cái kia, không phải ý của tôi, ý của tôi là anh giúp tôi lấy cái ghế dựa, để tôi thuận tiện tắm rửa.”

Nhưng lời này nói như thế nào, cũng đều có chút không thích hợp……

Giản Việt không chỉ giúp cô mang ghế vào mà còn giúp cô lấy quần áo cùng khăn tắm.

Phòng tắm vốn dĩ không lớn, hai người đứng cùng một chỗ, còn có một cái ghế, nhất thời xoay người trở nên có chút khó khăn.

Giản Việt lấy vòi hoa sen, thử nhiệt độ nước, nhìn cô nói: “Tôi ở cửa chờ cô, có chuyện gì gọi tôi là được.”

“Được.”

Nói xong câu đó, Giản Việt đi ra ngoài.

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm sáng lên, Hà Lạc xuyên qua cửa kinh có thể mơ hồn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh, quả nhiên anh đứng ở cửa, ở địa phương nếu cô yêu cầu có thể lập tức đến.

Chỉ cách một cánh cửa, tiếng nước trong phòng tắm, bên ngoài có thể nghe được rất rõ ràng.

Giản Việt nghe tiếng nước, nghĩ đến đôi tay mềm mại nhỏ bé của người phụ nữa đang vuốt ve cơ thể, khi cô giơ tay lên, cặρ √υ" không chịu cô đơn theo động tác của cô khẽ run lên.

Nghĩ đến hình ảnh đó, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân Giản Việt trướng thêm vài phần.

Anh sờ túi, đột nhiên muốn châm một điếu thuốc.