Chương 2: Ngu tiểu thư, cô đã từng bỏ rơi ai chưa?

Hôm nay cô dịu dàng đoan trang.

Hoàn toàn khác với cô gái trong trí nhớ của anh.

Chỉ nghe thấy tiếng ba Tống cười làm bầu không khí sôi động hơn, giới thiệu hai người đang im lặng.

"Hạ Hạ, Tiểu Diên mới về không lâu, có thể cháu không biết." Vai Tống Diệc Diên bất ngờ bị vỗ, "Tiểu Diên, con chào hỏi Hạ Hạ đi."

Tống Diệc Diên gỡ đồng hồ ra, đặt vào lòng bàn tay, thản nhiên chơi đùa.

"Thật là trùng hợp."

"Bạn gái cũ của tôi cũng tên là Ngu Chi Hạ."

“Nhưng cô ấy bỏ rơi tôi rồi.”

Nói xong, Tống Diệc Diên dừng động tác trên tay, nhìn thẳng vào Ngu Chi Hạ, như muốn nhìn thấu trái tim cô.

Mà cô gái đối diện đang chột dạ, không dám nhìn anh.

Anh bị sự chột dạ của cô làm cho tức cười, nói từng chữ: "Cô Ngu, cô đã từng bỏ rơi ai chưa?"

Gặp nhau giữa tháng bảy, cái nóng oi bức ập đến người.

Giống như đang ở trong một chiếc nồi hấp khổng lồ.

Một tiếng "vù——” xé nát bầu trời.

Một chiếc xe việt dã màu đỏ chót phóng nhanh qua đường cao tốc Tứ Xuyên-Tây Tạng, giống như một thiên thạch lao vυ"t qua bầu trời xám xịt mà không để lại dấu vết.

Dải cây xanh ven đường sợ đến mức rơi vài chiếc lá.

Ngu Chi Hạ ngồi trong xe ăn mặc kín kẽ, chỉ để lộ khuôn mặt ra ngoài.

Ngăn chặn tia cực tím xâm nhập vào da.

Nhạc rock vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, ngay cả ghế ngồi trên ô tô cũng đong đưa theo tiếng nhạc.

Nhưng chủ nhân lại không hề hay biết, thỉnh thoảng lại lắc đầu và hát theo nhạc.

Nhẹ nhàng đạp chân ga, kim trên bảng đồng hồ không ngừng lên cao.

Bởi vì tốc độ tăng nên adrenaline cũng tăng vọt, khiến cho Ngu Chi Hạ càng thêm kích động và hưng phấn.

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, cô liếc mắt nhìn qua.

Một tin nhắn WeChat hiện lên.

[Hứa Hy Dao]: Ngu Chi Hạ! Cậu chạy đi đâu rồi? ! !

[Hứa Hy Dao]: Bản thảo cậu hứa hôm nay sẽ giao cho tớ đâu! ! !

Mấy cái dấu chấm than lớn rất bắt mắt.

Đoán trước bước tiếp theo sau khi gửi tin nhắn sẽ là những cuộc gọi liên hoàn đe dọa tính mạng của Hứa Hy Dao, Ngu Chi Hạ vội vàng bảo trợ lý giọng nói tắt điện thoại.

Cô không khỏi có chút chột dạ.

Đầu tuần, dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Hứa Hy Dao, cuối cùng cô phải đưa ra lời hứa sẽ giao bản vẽ vào ngày hôm nay.

Nhưng tình hình hiện tại rất rõ ràng, cô cho Hứa Hy Dao leo cây.

Hai người kết bạn ở trường mẫu giáo.

Không biết là do duyên phận hay là người nhà dùng tiền mà các cô học cùng lớp ở tiểu học, cấp hai và cấp ba.

Ngay cả khi hai người chọn chuyên ngành khác nhau ở trường đại học, họ vẫn được phân vào cùng một ký túc xá.

Ngu gia và Hứa gia đều là gia tộc có tiếng ở Lâm Thành, nhưng cả hai đều không có ý định kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Khi còn là sinh viên năm nhất, Ngu Chi Hạ đã đăng một bộ truyện tranh do cô sáng tác lên mạng, vì phong cách vẽ độc đáo, tình tiết thú vị nên cô đã thu hút sự chú ý của một nhóm người hâm mộ truyện tranh.

Đến năm cuối, cô đã tích lũy được rất nhiều người hâm mộ.

Đây cũng là vốn để cô đàm phán với Ngu gia.

Sau khi Ngu Chi Hạ lấy lí lẽ để tranh luận và đồng ý với vô số điều kiện bất bình đẳng, cô đã trở thành một họa sĩ truyện tranh trực tuyến như mong muốn.

Hứa Hy Dao thuận thế đảm nhận chức vụ biên tập của Ngu Chi Hạ.

Đối với công việc của mình, Hứa Hy Dao tận tâm tận lụy, mọi lúc mọi nơi thúc giục bản thảo.

Dẫn đến việc Ngu Chi Hạ có một đoạn thời gian không dám xuất hiện trước mặt Hứa Hy Dao.

Dù vậy, mối quan hệ giữa hai người không hề bị ảnh hưởng, họ vẫn là bạn bè thân thiết, không có gì giấu nhau.

Lần này tình huống rất đặc biệt.

Lái xe dọc theo đại lộ một lúc lâu, Ngu Chi Hạ nhẹ nhàng nhéo khóe mắt.

Chuyến đi này là quyết định được đưa ra vào phút cuối sáng nay.

Gần đây có quá nhiều chuyện tồi tệ xảy ra, đến mức cô muốn trốn thoát.

Sau khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu cô, nó như tia lửa đốt cháy thảo nguyên quét hết suy nghĩ của cô, khiến cô mất kiểm soát.

Thu dọn hành lý xong, cấp tốc rời đi.

Thậm chí, điểm đến còn là do chọn bừa trên bản đồ.

Cô vẫn chưa nói với ai về quyết định có vẻ hoảng loạn này.

Lái xe ra khỏi nhà lúc tám giờ sáng.

Bây giờ.

Ngu Chi Hạ nghiêng đầu liếc nhìn thời gian hiển thị trên bảng điều khiển.

Đúng 2 giờ chiều.

Cô đã quên mất bữa trưa của mình.

Ý thức được việc này, dạ dày cô chợt đói cồn cào, bụng còn phối hợp kêu "ọc ọc".

Mặt trời thiêu đốt trên không tỏa ra một luồng nhiệt vô tận xuống trái đất. Ánh nắng chói chang xuyên qua kính chắn gió dày, chiếu xuống bảng điều khiển mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Nó cũng chiếu vào cánh tay hơi tê cứng đang điều khiển vô lăng của Ngu Chi Hạ.

Cô hơi nhíu mày, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe thấp xuống, mắt nhìn biển báo bên đường.

"Trạm dịch vụ tiếp theo còn 6km."

Ngu Chi Hạ giẫm nhẹ chân ga, kim trên bảng đồng hồ liên tục nhảy lên.

Hơn mười phút sau, một chiếc xe việt dã màu đỏ chót bắt mắt khác thường từ từ lái vào trạm xăng.

Bắt mắt không chỉ vì màu sắc của xe mà còn vì người bước xuống xe.

Cô mặc một bộ quần áo màu xanh quân đội, ống quần ở bên trong đôi bốt Martin màu đen. Phần thân trên đeo đai đeo bó sát, phần hông quấn một chiếc áo khoác màu đen.

Cả người trông vô cùng xinh đẹp, toàn thân toát ra khí chất người lạ chớ lại gần.

Môi đỏ, tóc dài xoăn tạo thêm chút quyến rũ cho người phụ nữ.

Trong lúc nhất thời, hầu hết mọi người ở trạm dịch vụ đều tập trung vào Ngu Chi Hạ.

Làn gió nhẹ vén mái tóc xoăn nhẹ của cô lên, vài sợi tóc xõa ngang má cô.

Ngu Chi Hạ đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra, hành động vô ý hất tóc của cô khiến người ta ao ước.

Đẹp như một bức tranh sinh động.

Cô ngồi xuống một quán ăn gần đó, gọi tạm một trong những món ăn đặc trưng trên thực đơn.

"Tôi đã gọi món cho cô, xin hỏi cô sẽ thanh toán trực tuyến hay là tiền mặt?" Phục vụ đứng bên cạnh bàn, cầm thực đơn hỏi.

Cô vô thức thọc tay vào túi quần mò mẫm, nhưng lại chỉ mò được không khí.