Chương 1: Gặp lại

Tiết tử.

Tháng năm.

Đây là thời điểm nhiệt độ dễ chịu nhất.

Đây cũng là thời điểm đầu hạ yêu thích nhất của Ngu Chi Hạ.

Nhưng hôm nay, dường như thời tiết đang chống lại cô.

Từ sáng sớm, trong không trung thỉnh thoảng xuất hiện hạt mưa phùn, cái lạnh theo gió thấm vào xương người.

Vừa bước vào sảnh khách sạn xa hoa và lộng lẫy, Ngu Chi Hạ nhanh chóng cởi chiếc áo khoác dệt kim màu trắng gạo đã ướt đẫm nước mưa.

Vừa định khoác áo khoác lên tay, động tác của cô đột nhiên dừng lại.

Trong đầu hiện lên cuốn lịch cô nhìn thấy lúc ra ngoài: Hôm nay kỵ - đi ra ngoài.

Ngu Chi Hạ ấn mí mắt phải đang giật giật không ngớt, lấy chiếc điện thoại đang rung từ trong túi ra.

“Vẫn chưa tới sao? Chỉ chờ một mình cậu thôi đấy."

"Biết rồi."

Cô không thể mượn tình bạn để từ chối buổi xem mắt của gia đình.

Lúc đi ngang qua hành lang, cô dừng lại, nhìn tấm gương treo trên tường.

Người trong gương trông hốc hác, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt.

Hậu quả của việc làm việc suốt đêm qua để hoàn thành bản thảo, vào lúc này đã lộ rõ.

Nào giống nhị tiểu thư xinh đẹp của nhà họ Ngu trong mắt người ngoài?

Ngu Chi Hạ lắc đầu như đang tự giễu mình.

Nhân viên khách sạn đưa cô đến phòng riêng mà cô đã đặt trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Chuyển động không lớn nhưng lại khiến những người trong phòng hoảng hốt.

Vài cặp mắt lần lượt nhìn ra ngoài, cuộc trò chuyện dừng lại.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ngu Chi Hạ.

Một người trong số họ có ánh mắt vô cùng nóng bỏng, khiến cô khó có thể không chú ý đến.

Là một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh hơi ngước mắt lên, nhìn về phía cửa.

Mà Ngu Chi Hạ cũng vô thức đưa mắt nhìn về phía anh.

Người đàn ông mặc một bộ vest tối màu gọn gàng và tươm tất, cổ tay áo được xắn lên, để lộ cổ tay gầy gò nhưng lại không giấu được vẻ kiêu ngạo trên người.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, cô sững người tại chỗ.

Mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Là…. anh?

Sau nhiều lần xác nhận số phòng là chính xác, Ngu Chi Hạ mới nhận ra tình huống đang xảy ra trước mặt mình.

Cô vô thức lùi lại vài bước, lập tức muốn bỏ chạy.

Chưa kịp quay người, giọng nói nghi hoặc của mẹ Ngu vang lên.

"Đứa nhỏ này, sao con đứng ở cửa mà không vào?"

Đường rút lui bị chém đứt, Ngu Chi Hạ đành phải ngượng ngùng ngồi xuống, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

Thật trùng hợp, chiếc ghế mà mẹ Ngu chọn cho cô lại thẳng hàng với chỗ Tống Diệc Diên đang ngồi, chỉ cần cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người sẽ gặp nhau.

Tống Diệc Diên có chút thích thú quan sát những biểu cảm phong phú trên khuôn mặt cô.

Đúng như anh tưởng tượng.

Dù cho đây là chuyện đã được dự đoán, nhưng khi bóng người màu hồng nhạt xuất hiện trước cửa phòng, tim anh vẫn không kiềm chế được mà đập mạnh.

Chiếc váy liền dáng dài hơn mắt cá chân, khoe đường cong duyên dáng của cơ thể. Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc xoăn đen như rong biển rải rác ngẫu nhiên sau vai, tạo nên sự khác biệt thị giác mạnh mẽ với làn da trắng ngần.