Chương 38

Vừa đặt chân tới Jeju, vị bác sĩ nào đó tâm trạng vô cùng hưng phấn. Lại nhìn qua người yêu của mình sắc mặt trắng trắng xanh xanh, nụ cười trên môi hơi cứng lại.

“Lam Lam, chị không sao chứ?”

Tần Lam đã lâu rồi chưa đi xa, bởi vậy trong người cảm thấy phi thường mệt mỏi. Thế nhưng cứ nghĩ tới việc vài ngày nữa sẽ được ở cạnh Ngô Cẩn Ngôn, nàng liền lắc đầu đáp: “Không sao, nghỉ ngơi một lúc là được.”

“Vốn còn tưởng sẽ được ngắm biển. Vậy mà tới đây mới nhớ tháng 1 ra biển có mà chết rét.” Ngô Cẩn Ngôn nói xong, khóe môi không ngăn được mà xấu xa cười. “Cho nên Lam Lam, chúng ta sẽ ở nhà cả ngày… cùng nhau…”

Tần Lam day day mi tâm, một luồng suy nghĩ không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện: chính mình thiết lập mối quan hệ yêu đương với Ngô Cẩn Ngôn liệu có phải đúng đắn không?

Bởi vì con thỏ này là loại đội lốt sắc lang.

***

Ngô Cẩn Ngôn thả mình xuống giường. Vươn tay vỗ vỗ vào phần trống bên cạnh: “Tới đây nằm cùng đi.”

Tần Lam lắc đầu: “Chị phải đi tắm.”

Ai đó: (˙︶˙)

“Đang yên đang lành đột nhiên đi tắm làm gì?” Giọng điệu vô cùng mờ ám.

“Em biết thói quen của chị mà.” Tần Lam vừa lấy đồ trong vali ra sắp xếp vừa có lòng nhắc nhở, đồng thời dập tan đống suy nghĩ không đoan chính kia đi. “Chị sẽ không ngủ được nếu không đi tắm.”

“Lam Lam, bây giờ mới là mười giờ sáng. Chị như vậy chẳng phải quá kì lạ ư?”

Ngô Cẩn Ngôn vừa nói dứt câu, phòng tắm liền đóng lại. Chứng tỏ một điều người bên trong đã hạ quyết tâm không để lời cô nói vào tai.

***

Tần Lam tắm rửa xong xuôi, chậm rãi tháo tóc xuống lau qua vài sợi bị dính nước. Nhìn người nào đó đang cuộn tròn trong chăn ngủ say, không ngăn được mà bật cười.

“Còn nói cái gì mà mới mười giờ sáng.”

Nàng nhẹ nhàng vén chăn nằm xuống bên cạnh cô. Nào ngờ khi vừa ngả lưng, đột nhiên bị một vật thể lạ lao tới đè thẳng lên người.

Tần Lam: “…”

Vật thể lạ: “Ăn thịt ăn thịt ăn thịt.”

“Cẩn Ngôn, em có thể đừng vồ vập như vậy được không?” Tần Lam thở dài một tiếng. Song cũng không đẩy cô ra. “Chị cần thời gian để thích ứng chuyện này…”

Ngô Cẩn Ngôn nghe tới đây, rốt cuộc nhận ra mình vẫn không được ăn thịt. Đành bất lực rời khỏi người nàng.

Không lâu sau…

“Á… Lam Lam, chị làm gì vậy?”

Trong phòng vang lên tiếng la thất thanh.

Tần Lam trở mình đem Ngô Cẩn Ngôn nhét xuống dưới. Sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn.

Ngô Cẩn Ngôn có nằm mơ cũng không nghĩ tới nàng sẽ chủ động. Trong lòng vừa mừng vừa lo.

“Lam Lam, khoan đã.” Ngô Cẩn Ngôn dùng hai tay giữ mặt nàng lại.

Tần Lam chớp chớp mắt nhìn cô: “Chị làm sai chỗ nào sao?”

“Không… khụ… thực ra em cũng chưa từng thử…” Ngô Cẩn Ngôn hai tai đỏ bừng lí nhí nói. Cô dám cam đoan mình không hề nói dối. Cô vẫn còn là xử nữ, là xử nữ đó a.

Tần Lam nghe tới đây, khuôn mặt hơi xanh lại. Sau đó suy nghĩ thêm một lúc, nàng nhàn nhạt đáp:

“Vậy em có muốn chị giúp em không?” Nàng ghé môi thổi nhẹ vào tai cô. Ngô Cẩn Ngôn bị nhột khẽ run lên một cái.

“Nhưng em muốn làm công…”

Tần Lam: ⊂( ̄(エ) ̄)⊃

“Lam Lam em muốn làm công. Thà làm xử nữ tới già còn hơn làm thụ…”

Tần Lam hơi cau mày: “Vậy em không muốn lần đầu của em thuộc về chị sao?”

Ngô Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ừm… coi như lần này phần công thuộc về chị.”

Tần Lam có được đáp án hài lòng, khóe môi ma mị nhếch lên một cái. Sau đó bắt đầu tò mò khám phá đôi môi của người trước mặt.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi. Thế nhưng lại là lần đầu tiên có thể dây dưa qua lại lâu như vậy.

Ngô Cẩn Ngôn miệng lưỡi líu ríu đón nhận cái hôn mãnh liệt của nàng. Thầm nghĩ Tần Lam này trước đây có phải là chuyên gia về khoản abcxyz hay không? Rõ ràng là quá đỗi thuần thục mà.

Tần Lam mυ"ŧ nhẹ cánh môi Ngô Cẩn Ngôn vài lần, sau đó trườn xuống đôi xương quai xanh gợi cảm, nhẹ nhàng hé miệng cắn một cái.

“Lam Lam, đừng có tạo hôn ngân. Ngày mai em còn phải đi làm…” Ai đó hức hức rêи ɾỉ.

Tần Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu tình khiến người ta muốn vươn tay cưng nựng: “Em có thể mặc áo cao cổ mà.”

“Được được được, mặc áo cao cổ. Tất cả nghe theo lời vợ.” Ngô Cẩn Ngôn bất lực nằm yên để nàng dày xéo chà đạp cơ thể.

***

“Cẩn Ngôn… em đã sẵn sàng chưa?” Tần Lam hơi ngập ngừng. Dù sao Cẩn Ngôn của nàng vẫn còn là một xử nữ. Nàng đã từng trải qua chuyện như vậy rồi, cho nên nàng hiểu lần đầu tiên không bao giờ dễ dàng.

“Không sao.” Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi. Thầm nghĩ cùng lắm là trăm trận trăm thắng, lấy động lực sau hôm nay là được nằm trên rồi.

Rạo rực quá đi… (っ´▽')っ

“Vậy chị…” Tần Lam hơi ngập ngừng.

“Tới liền đi vợ. Lấy lần đầu của em xong nhớ nhường lại vị trí.”

Không lâu sau…

Con mẹ nó đau…

Ngô Cẩn Ngôn cả người vặn vẹo, tấm màng mỏng trong cơ thể bị đôi bàn tay trắng nõn kia động đậy khiến nó bị rách. Cho nên dù yêu Tần Lam đến mấy, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được.

Hơn nữa… hừm… hơn nữa bác sĩ Ngô phải cố gắng hết sức để kìm nén âm thanh đồi trụy trong cổ họng.

“Dừng… dừng được chưa?” Ngô Cẩn Ngôn nuốt khan một cái. Nhẩm qua nhẩm lại cũng hơn nửa tiếng làm cái chuyện trao thân đổi thịt này rồi.

Cơ thể dâng lên một cỗ nóng rực, sau đó cô có thể cảm nhận được từng đợt ẩm ướt tuôn trào ra khỏi cơ thể. Hòa cùng với vết máu đỏ tươi chảy xuống tấm drap.

Tần Lam ngước mắt lên nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Bốn mắt giao nhau, sau đó dừng lại rất lâu, như thể muốn đem đối phương ghi nhớ suốt đời.

“Lam Lam, chị có yêu em không?”

Ngô Cẩn Ngôn vòng tay ôm lấy cổ nàng. Kéo nàng lại gần hôn nhẹ một cái.

Cô luôn canh cánh điều này trong lòng, bởi vì tiếp xúc với Tần Lam khá lâu, cô nhận ra nàng là một người vô cùng kín kẽ trong tình cảm. Hơn nữa chứng bệnh của nàng cũng gây ảnh hưởng khá nhiều. Cho nên Ngô Cẩn Ngôn muốn biết tình cảm của nàng đối với mình rốt cuộc như thế nào mà nàng có thể buông thả bản thân như vậy.

Tần Lam hơi sững lại, sau đó gật đầu khẳng định: “Chị yêu em.”

Khi nàng nói ra những lời này. Nàng sớm biết bản thân mình đối với Ngô Cẩn Ngôn không đơn thuần chỉ là một câu nói yêu nữa. Nàng mặc dù luôn nghĩ tới Nhϊếp Viễn, thế nhưng nàng biết mình chính là vì day dứt, ăn năn.

Ngược lại, nàng cần Ngô Cẩn Ngôn. Nàng khao khát muốn cô thuộc về mình. Khao khát muốn giữ cô lại bên mình.

Nàng yêu cô, nàng cần cô.

***

Ngô Cẩn Ngôn ôm chặt nàng vào lòng, đem mùi hương trên người nàng tham lam hít thật sâu. Cô muốn khắc ghi bóng hình nàng, khắc ghi mùi hương nàng, tốt nhất là cả đời không rời.

“Lam Lam, ngộ nhỡ sau này em phải rời xa chị thì sao?” Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên bâng quơ hỏi.

“Em đi tới đâu, chị sẽ đi tới đó cùng em.”

Tần Lam nàng có nghĩ cũng không dám nghĩ tới viễn cảnh đó. Nếu một ngày Cẩn Ngôn không xuất hiện nữa. Nàng thà chết cũng phải tìm được cô.

“Cẩn Ngôn, phải làm sao đây? Chị chưa từng nghĩ mình sẽ yêu em điên cuồng đến vậy…”