Sau đó, không gian xung quanh lại yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra, Ánh Mai cười tự giễu, hóa ra bản thân quá đau khổ đến nỗi bị hoang tưởng rồi. Cô nghĩ nếu như cô thật sự sống lại thì sẽ phải sống tiếp với những đợt tra tấn không ngừng đó. Nhưng cô không muốn chết, tại sao những kẻ ác đó còn sống mà cô lại phải chết chứ? Cô không cam tâm.
“Nếu được sống, tôi nguyện làm mọi việc, nguyện đánh đổi tất cả.” Coi như bản thân bị hoang tưởng đi, thôi thì cứ trút bỏ những áp lực, tâm sự trong lòng ra vậy. Có lẽ cô sắp chết rồi, trước khi chết cô muốn lòng mình bớt nặng nề.
“Đã xác nhận!” Âm thanh kì lạ đó lại phát ra nhưng cô không để tâm, mặc kệ hoang tưởng hay không thì trong những ngày qua những gì cô nghe được nếu không phải là những tiếng rêи ɾỉ thì cũng là những lời thô tục của bọn khốn đó. Những câu nói nghiêm túc thế này lại bất giác khiến cô an tâm, mở lòng nói ra những suy nghĩ của mình.
“Tôi không muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho người khác.”
“Đã xác nhận. Thân thể được cấp quyền tự do.”
“Tôi muốn làm người đứng trên mọi người.”
“Đã xác nhận. Thân thể được cấp quyền lãnh đạo.”
Ánh Mai bắt đầu suy nghĩ. Những mong muốn của cô đều được chấp thuận vô điều kiện, liệu có phải cô muốn ước bao nhiêu cũng được hay không?
“Tôi muốn mình có sức khỏe, có trí tuệ, có thân thể hoàn hảo.”
Cô lo khi tỉnh lại sẽ là thân thể bị tàn tật như hiện tại.
“Đã xác nhận. Thân thể được cấp kỹ năng sức sống thịnh vượng, kỹ năng thông tuệ vạn vật, kỹ năng hồi phục cao cấp.”
Tiếng nói vừa dứt, đầu óc cô chợt nặng nề, quay cuồng. Cô chóng mặt vô cùng, cô không biết tại sao đột nhiên lại như vậy.
Khi cô nghĩ rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo tưởng của bản thân thì tiếng nói kì lạ khác lại cất lên, thay vì giọng nói không cảm xúc và không phân biệt được giới tính thì giọng nói này rõ ràng là của một người đàn ông. Ông ta đọc một đoạn thơ kì lạ.
“Ngàn ngày làm thiện vẫn thấy thiếu,
Một ngày làm ác đã thấy thừa.
Chuyện ác nên khuyên người đừng làm,
Ngẩng đầu ba tấc có thần linh.
Thiện ác chín muồi quả sẽ trổ,
Chỉ là sớm muộn há lại không?”
“Haizz! Hỡi cô gái bé nhỏ, con hãy luôn tươi cười, vui vẻ và đối xử tử tế, hiền hòa với người xung quanh. Dù cho dưới chân là biển lửa, trên đầu là sấm rền, trước mặt là vực thẳm, sau lưng là biển lớn. Dù đi trên gai nhọn, đứng trên đinh sắt, nằm trên bàn chông, ngồi trên đao gươm. Con hãy luôn giữ lấy tầm lòng thiện lương, một nụ cười chân thành. Hãy nhớ lấy, đứa trẻ đáng thương!”
Tiếng nói im bật, Ánh Mai cảm nhận một trận choáng váng, mọi ý thức dần mất đi.
Khi Ánh Mai tỉnh lại thì phát hiện bản thân dường như đang bị giam giữ trong một căn phòng có cấu trúc tròn kì lạ tràn đầy nước ấm, chất liệu của căn phòng vô cùng đặc biệt, không phải. Ánh Mai sờ lên vách thì cảm thấy mềm mềm, còn có độ ấm, nơi này chắc chắn không phải là một căn phòng mà là một cái túi lớn. Tại sao cô lại bị nhốt trong một cái túi? Ánh Mai kinh ngạc, cô muốn nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, tìm ra cách thoát nhưng dù cho cô có cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra được, miệng cũng không thể nói chuyện, chỉ có tứ chi thi thoảng có thể co duỗi một chút. Trong không gian bịt kín có hai tiếng tim đập, một tiếng là của chính mình, còn một tiếng khác lại cách rất gần. Từng tiếng, từng tiếng một vang ở bên tai.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!”
Cô không cảm thấy đói cũng không cảm thấy khát, toàn thân từ trên xuống dưới đều ấm áp rất thoải mái. Chợt cô cảm thấy trên vách túi như bị vật gì đó đè lên, trong không gian chật chọi càng làm Ánh Mai cảm nhận rõ rệt, theo phản xạ cô dùng tay đẩy, chân đạp ra. Khi cô đạp thì vật lạ đó liền rời đi, nhưng sau đó nó lại tiếp tục đè lên liên tục di chuyển xung quanh. Lần này Ánh Mai liên tục ngọ ngậy, co duỗi chân theo hòng muốn đuổi vật lạ kia đi.
Lúc này, Trúc Lan cùng nhóm giống đực đang ngồi trước chiếc bàn gỗ chữ nhật lớn. Cô nhìn giống đực ngồi cạnh mình nói.
“Được rồi, đừng sờ nữa! Bé con trong bụng bị anh chọc xoay vòng vòng rồi.”
Quân Nhã cười tươi, mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh đầy yêu chiều, nói.
“Em xem, con chúng ta đạp khỏe chưa kìa. Anh chắc chắn con chúng ta khi sinh ra sẽ là một đứa trẻ rất khỏe mạnh, hoạt bát lại đáng yêu nữa.”
“Hứ!” Bảo Minh ngồi đầu bàn bên trái Trúc Lan hừ lạnh khinh thường.
“Thái độ của cậu là sao hả Bảo Minh?” Quân Nhã bực tức nói.
“Con của tôi và Trúc Lan sau này sẽ còn khỏe mạnh, hoạt bát và đáng yêu hơn nữa kìa.” Bảo Minh ngước mặt tự tin nói.
“Thôi được rồi. Các anh đừng cãi nhau nữa. Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Trúc Lan cười nhìn hai người nói.
Trước mặt mọi người là một khay thức ăn hình chữ nhật. Bữa ăn của mọi người đều giống nhau, đều có 3 miếng bánh mì mỏng, 1 quả trứng luộc cắt đôi, một ít rau cắt sợi và một bát canh hầm, có thể thấy vài viên thịt nhỏ cùng một ít khoai tây cắt hạt lựu nổi phía trên. Tất cả vật dụng đều được tạo bằng gỗ. Phía sau lưng mọi người là những căn nhà đất được lợp mái bằng lá. Thứ thắp sáng là ngọn lữa ở phía trước, có những thanh gỗ được đặt chắn xung quanh để ngăn cho trẻ con không đến gần.
Mọi thứ đều thật đơn sơ, từ nhà cửa, bàn ghế, vật dụng sinh hoạt cho đến trang phục của họ đều vô cùng đơn giản. Nhưng đối với những người ở đây, họ cảm thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc vì những thứ mà họ đang có. Trên gương mặt ai cũng đều có sự thỏa mãn, vui vẻ không chứa một chút giả dối nào. Khi tất cả mọi người ăn uống no say thì Ánh Mai đang ngủ. Tiếng tim đập nhẹ nhàng, có nhịp điệu ấy nghe giống như một dạng ru ngủ làm cô yên tâm chìm vào giấc mộng đẹp. Đây là giấc ngủ thoải mái nhất của cô từ sau khi bị bắt cóc đến giờ.
“Chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi. Xin hãy để tôi được yên tĩnh thêm một chút nữa thôi.” Ánh Mai cầu mong tha thiết, đó là những gì cô đã nghĩ tới trước khi ngủ thϊếp đi.
Sau khi dùng xong bữa tối, Trúc Lan cùng nhóm giống đực trở về nhà gỗ. Quân Nhã dìu Trúc Lan đi tới giường, giúp cô chỉnh lại tư thế nằm. Một bé trai khoảng 3 tuổi chạy tới gần bên giường, hai tay đặt lên mép chăn nhìn chằm chằm bụng của Trúc Lan.
Trúc Lan nhẹ vỗ về cái bụng nhô cao, mỉm cười nhìn Anh Đức đang mở to mắt nhìn ở bên cạnh, cậu nhóc thỉnh thoảng vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào bụng của Trúc Lan, trong mắt đầy sự hiếu kỳ, tò mò.
“Mẹ ơi! Khi nào thì em bé mới ra vậy?” Anh Đức ra vẻ bất mãn mà hai hàng chân mày nhăn lại, Trúc Lan nhìn thấy thì bật cười không ngừng.
“Mẹ cũng không biết nữa! Nhưng em sẽ ra nhanh thôi, lúc đó Anh Đức làm anh trai phải bảo vệ em, có biết không?”
“Dạ!” Anh Đức gật đầu ngoan ngoãn đáp.
Đức Hưng bế Anh Đức lên.
“Ngày mai còn phải vào rừng huấn luyện, mau đi ngủ nào!” Đức Hưng vừa đi vừa nói.
Quân Nhã nhẹ thổi bớt vài ngọn nến trong phòng. Ánh sáng trong phòng chợt bớt đi, thêm vài phần tối. Qua một ngày mệt mỏi, Trúc Lan dần dần cảm thấy buồn ngủ, hai mí mắt dần dần khép lại. Quân Nhã nhẹ nhàng bước lên giường nằm xuống cạnh Trúc Lan. Cảm nhận được cơ thể ấm áp bên cạnh, Trúc Lan thật tự nhiên nhích tới nằm trong l*иg ngực Quân Nhã. Những giống đực khác nhìn thấy liền nhẹ nhàng ghé sát hôn nhẹ lên má Trúc Lan một cái, trong lòng họ hiểu ý nhau yên lặng nở một nụ cười. Họ biết rõ, bọn họ sẽ luôn luôn như vậy cả đời. Mặc kệ tương lai phía trước ra sao, họ nhất định sẽ che chở, bảo hộ Trúc Lan thật tốt. Trúc Lan là giống cái của họ, mãi mãi là như vậy.
Buổi tối ngày hôm đó khi Trúc Lan ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên bị đau bụng bừng tỉnh.
Trúc Lan cử động, Quân Nhã đang ngủ say vội mở mắt, ánh mắt đầy tinh tường không hề có một chút vẻ ngủ mê nào, vội ôm cô hỏi:
“Em yêu, làm sao vậy?”
Trúc Lan thở dốc nói: “Em… em chắc là muốn sinh rồi.”
Quân Nhã lập tức vui vẻ nhưng ngay sau đó liền đau lòng, hôn nhẹ vài cái lên trán cô, cố gắng giữ bình tĩnh nói.
“Ừm, không cần khẩn trương, từ từ thôi.”
Những giống đực khác chạy đến.
Đức Hưng vội vàng chạy đi tìm y sư trong tộc. Sau khi y sư tới, thông báo mọi người chuẩn bị tốt mọi thứ cần dùng, có mọi người lo lắng cho mình Trúc Lan không còn lo lắng, sợ hãi như lần sinh đầu tiên nữa cho nên cô sinh vô cùng thuận lợi.
Ánh Mai không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chợt cảm thấy chất lỏng ấm áp bao quanh mình bắt đầu rút đi, cái túi cũng kịch liệt co rút không ngừng muốn đẩy cô ra bên ngoài. Cô cuối cùng cũng có thể thoát ra, cô không chút chần chừ mà nương theo sức đẩy kia chui ra ngoài.
Không lâu sau, Ánh Mai cảm thấy có một đôi bàn tay to nắm lấy mắt cá chân xách ngược chính mình lên. Đột nhiên mông bị tát hai cái, Ánh Mai hoảng sợ, cô sợ mình lại tiếp tục một hồi tra tấn, miệng vừa mở ra xin “Đừng đánh!” thì âm thanh phát ra không phải là giọng của chính mình mà là tiếng khóc nỉ non của trẻ con…
Qua một hồi lâu, Ánh Mai cố gắng mở mắt, lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng làm mắt không kịp thích ứng. Ánh sáng chói mắt làm cô khó chịu, chớp mắt vài cái, chậm rãi mở mắt ra. Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một căn phòng có đầy đủ ánh sáng và vô cùng ấm áp chứ không phải là cái nhà kho tối tăm, bốc mùi hôi thối kia.
‘Đây là đâu?’ Ánh Mai tự hỏi, chợt có hai gương mặt xa lạ xuất hiện trước mắt cô. Đó là hai cô gái vô cùng xinh đẹp. Một người có mái tóc vàng óng xỏa ngang vai, đôi gò má cô đỏ bừng và thở dốc như vừa trải qua một hồi vận động mạnh. Còn cô gái còn lại thì càng xinh đẹp hơn, mái tóc bạch kim thẳng và dài tận thắt lưng.
Ánh Mai không nhớ nơi nhà kho có hai cô gái này. Với sắc đẹp của họ, cô không tin họ sẽ được bọn kia buông tha như vậy, hơn nữa nhìn họ rất vui mừng, không có chút gì là tuyệt vọng, ảo não như trong trí nhớ của cô. ‘Rốt cuộc hai người này là ai?’ Ánh Mai thắc mắc.
Người nữ tóc bạch kim xinh đẹp nhìn xuống cô mỉm cười hạnh phúc nói.
“Em xem, con chúng ta đang nhìn anh này.” Nói xong người đó liền ngước mắt nhìn người nữ tóc vàng bên cạnh cười ngây ngốc rồi lại quay đầu nhìn Ánh Mai.
‘Con? Họ gọi mình là con sao? Không lẽ mình chuyển thế đầu thai rồi?’ Ánh Mai hoang mang.
-Bé con của cha, cha bế chút nào!
‘Khoan, khoan đã!’ Ánh Mai không tin vào tai mình. ‘Cái gì cơ? Cha? Người phụ nữ xinh đẹp này tự xưng là cha sao? Sao lại có người cha nào xinh đẹp thế chứ?’ Ánh Mai từ nhỏ đến lớn sống ở nông thôn cũng gặp qua không ít trẻ nhỏ, thanh niên, đàn ông trong làng nhưng cô quả thật chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy. ‘Nếu người này là cha, vậy người còn lại là mẹ sao? Nhưng hai người phụ nữ làm sao có thể sinh con được chứ?’
Người tóc bạch kim nhẹ bế cô lên, cúi sát mặt và nhẹ hôn lên mặt cô một cái. Vừa mới nãy Ánh Mai đã nhìn thấy rõ người tóc bạch kim không hề có ngực, trong khi người nữ tóc vàng lại có một khuôn ngực to căng đầy. Cô lúc trước rất ác cảm với đàn ông nhưng không biết có phải do đây là cha ruột hay không mà cô không cảm thấy đáng sợ chút nào. Sau đó, cô được chuyển qua vòng tay của người nữ tóc vàng mà lúc này chính là mẹ của cô. Cô được đặt trên chân của mẹ, từ dưới nhìn lên thấy rõ bầu ngực to đang phập phòng lên xuống theo từng nhịp thở. Cô quay đầu hướng mắt nhìn quanh thì thấy có bốn thanh niên gương mặt anh tuấn đứng vòng xung quanh nhìn cô chằm chằm. Họ đều rất trẻ, rất đẹp, ánh mắt của họ không hề mang chút áp lực nào khiến cô thả lỏng bản thân.
Bị tra tấn bấy lâu khiến cô luôn luôn trong cảm giác lo sợ, đề phòng nhưng mà những người này lại vô cùng yêu thích cô, từ ánh mắt triều mến đó cô có thể cảm nhận được. Chợt có một cậu bé đứng bên mép giường nhìn cô, cậu bé vô cùng đáng yêu, cậu bé làm cô nhớ đến em trai của mình, cô không biết khi mình bị bắt cóc, cha mẹ, em trai cô đã làm gì. Không biết họ lúc này ra sao, có phải vẫn đang đi tìm cô hay không, nghĩ đến họ cô chợt đau lòng òa lên khóc. Tiếng khóc trẻ con vang lên khắp phòng, cõi lòng của những người ở đây đều mềm nhũn, họ vui mừng khi một sinh mệnh bé nhỏ đã ra đời. Ở thế giới thú nhân này, đã rất lâu không có trẻ con ra đời. Khi một đứa trẻ sinh ra, mọi người đều vui mừng vì đó chính là con nối dòng của họ. Đặc biệt là giống cái đã ít lại còn ít hơn, vô cúng quý giá, nhà nào sinh được giống cái thì vô cùng tự hào bởi ít nhất đều đó đại biểu cho việc họ có gen sinh giống cái. Tỉ lệ giống cái và giống đực vô cùng chênh lệch. Số lượng giống đực nhiều gấp 10 lần giống cái, vậy nên dễ dàng nhìn thấy cảnh nhiều giống đực cùng yêu một giống cái.
Trúc Lan nhẹ nhàng ôm bé giống cái của mình, bé con cả người đều mềm mại, cánh tay nho nhỏ nắm nắm, hô hấp khe khẽ làm đáy lòng Trúc Lan không khỏi mềm nhũn, nhiều thêm một chút yêu thương. Cô bế bé sát ngực mình, một tay luồng dưới vυ" đưa đầṳ ѵú tới trước miệng bé con. Nhìn đôi môi hồng hồng bé bé kia làm Trúc Lan thấy rất hạnh phúc. Đây là bé giống cái của cô nha, xem đi đáng yêu biết bao nhiêu, đôi mắt to lóng lánh nước ngây thơ biết chừng nào. Cái âm thanh bé bỏng ô a phát ra làm cõi lòng cô như bị một chiếc lông cào ngứa, vui không sao kể xiết.
Ánh Mai ngậm lấy đầṳ ѵú mềm mại của mẹ, vô thức hút lấy. Một dòng sữa thơm tho lan trong miệng cô, hương vị sữa ngọt nhẹ vô cùng ấm áp. Có phải khi cô sinh ra ở kiếp trước, mẹ của cô cũng móm sữa cho cô thế này hay không? Ám áp quá, đôi tay bế sau lưng thật thoải mái, trong vòng tay của mẹ, cảm nhận hơi ấm của mẹ, uống dòng sữa của mẹ. Bất giấc khóe mắt cô cay cay, giọt nước mắt đọng ở khóe mắt làm tầm nhìn của cô mờ ảo hơn. Cô nhớ cha mẹ ở kiếp trước, cô thương họ nhiều lắm, rõ ràng vẫn luôn ở cạnh nhau, rõ ràng vẫn luôn nhìn thấy nhau mà. Vậy mà cô lại bị tước đoạt khỏi họ, cô còn chẳng kịp nhìn họ lần cuối, chẳng kịp ôm họ lấy một cái, chẳng kịp nói câu nói mà trong lòng cô vẫn luôn nghĩ tới “Con yêu cha mẹ rất nhiều”. Nước mắt cô rơi xuống hai bên khóe mắt, giọt nước mắt trong căn phòng được ánh nến chiếu tới càng làm nổi bật dị thường. Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn.
“Bé con đừng khóc nha. Mẹ đang cho con uống sữa, sẽ không còn đói nữa đâu!” Cha cô nhẹ nhàng vỗ về, bàn tay ở bên ngoài chiếc khăn bông mà nhẹ nhàng vuốt ve đầy yêu thương. Hóa ra người cha tưởng như mạnh mẽ cũng có lúc dịu dàng như vậy, chắc là ở kiếp trước khi cô vừa ra đời cha cô cũng dịu dàng với cô như vậy. Cô còn muốn gặp lại họ, nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa rồi. Cô không biết khi cô đầu thai chuyển kiếp, cha mẹ cô đang làm gì, liệu có còn đang ở thế giới bên kia hay không? Nếu có thể, cô thật sự mong lại lần nữa được làm con của họ.