Chương 8.1: Anh Có Thể Không Cần Mặt Mũi

Lục Thành đang ăn chuối, nghe Thịnh Cẩm hỏi mình, liền thành thật trả lời: -Không biết.

Thịnh Cẩm:...

Anh cũng là tay sai đắc lực của Bạc Lượng Thâm, sao gì cái gì cũng không biết vậy?

Lục Thành chỉ im lặng và tiếp tục ăn chuối.

Thấy không thể hỏi Lục Thành được bất cứ điều gì, Thịnh Cẩm dựa vào giường bệnh và nhìn chằm chằm vào Lục Thành, người đang ăn chuối một cách ngon lành kia.

Trước khi cô định nói thêm gì, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Dư Hàn từ cửa đi vào, trên tay xách theo một túi trái cây, sau đó đi tới bên cạnh Thịnh Cẩm nhìn thấy Lục Thành ở đây, tất cả ký ức không vui đều được kéo về. Chính người đàn ông này đã khiến anh bị chó đuổi và cắn, sau đó được đưa đến bệnh viện để tiêm vắc-xin dại nhiều lần.

Anh ấy đau lòng khi nghĩ đến số tiền phải trả cho vắc-xin bệnh dại. Gần đây, Thịnh Cẩm đã không chuyển tiền vào thẻ của anh ấy đúng hạn, khiến thẻ tín dụng của anh ấy bị khoá.

Trước đây khi Thịnh Cẩm thích Dư Hàn, cô ấy sẽ đưa cho anh ấy một nửa số tiền tiêu vặt của mình mỗi tháng, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng trách nhiệm của mình là phải hỗ trợ người đàn ông cô ấy yêu. Nưng bây giờ nghĩ lại tất cả những gì đã qua, Thịnh Cẩm cảm thấy tức giận.

Tiền tiêu vặt mà Dư Hàn lấy của cô không dưới mấy triệu, hơn nữa cô thường xuyên mua quần áo và những thứ lặt vặt khác cho anh, số tiền đó căn bản không đếm xuể...

Dư Hàn đi đến bên cạnh Thịnh Cẩm, nhìn Thịnh Cẩm cười nói:

- Tiểu Cẩm, anh mua loại trái cây em thích nhất đến cho em này. Mà còn là đặc biệt mua cho em, em có muốn ăn thử không rất ngọt đó?

- Chuối này ngon quá.

Lục Thừa ở một bên mỉa mai nói:

- Trái cây nào mà trả ngọt, không ngon không ngọt chẳng lẽ còn có đắng.

Dư Hàn cầm quả chuối mà lòng sửng sốt, nên đưa cho Thịnh Cẩm một quả táo, Lục Thành liền phàn nàn:

- Quả táo này bẩn quá, anh đưa cho Thịnh Cẩm mà không rửa à? Anh muốn cô ấy ăn cả vi khuẩn à? Vi khuẩn trong dạ dày sẽ lây nhiễm vào vết thương của cô ấy và gϊếŧ chết cô ấy?

Dư Hàn cảm thấy Lục Thành thật là phiền phức.

- Anh kia anh không nói chuyện, thì không ai bảo anh câm đâu, tôi nghĩ anh còn nợ tôi một lời xin lỗi từ vụ để cho chó cắn tôi ở nhà Bạc gia, tôi nghĩ anh nên xin lỗi tôi, chứ không nên ở chỗ này mà oán trách tôi

- Không phải anh mới là người nên xin lỗi sao?

- Bị cắn rồi còn phải xin lỗi là sao? Tại sao?

Dư Hàn không vui hỏi:

- Anh cũng đẩy tôi bị thương, người bị thương là tôi, không phải anh, tại sao tôi phải xin lỗi.

- Anh!!

- Bởi vì ngươi dọa thú cưng của cửu ca ta!

- Lục Thành nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa, Dư Hàn bị Lục Thành nói làm cho buồn cười, có ý gì, hù dọa cục cưng yêu quý của Bạc Lượng Thâm. Thật nực cười

Dư Hàn tức giận nói:

- Ngươi đừng vô cớ kiếm chuyện!

Nói xong, Dư Hàn chuyển sự chú ý sang Thịnh Cẩm:

- Tiểu Cẩm, em đánh giá khách quan xem,ai có lỗi? Ai nên xin lỗi ai?

Thịnh Cẩm trên giường bệnh, khóe miệng vô thức nhếch lên vẻ vui tươi:

- Người xin lỗi không phải Lục Thành, mà là con chó kia.

Thịnh Cẩm liếc mắt nhìn Lục Thành, ra hiệu cho anh ta một cái:

- Sao anh còn không nhanh chóng sắp xếp một bầy sói đến xin lỗi Dư Hàn?

Lục thành ngay lập tức hiểu ý của Thịnh Cẩm

Anh vui vẻ lấy di động ra ngoài gọi điện bảo quản gia đưa bầy chó đến bệnh viện cho anh Tuy bệnh viện nghiêm cấm mang thú cưng vào nhưng bệnh viện này do Cửu ca của anh quản lý nên không sao. Có bao nhiêu anh ta cũng có thể mang vào hết.