Chương 8.2: Anh Có Thể Không Cần Mặt Mũi

Sau khi Lục Thành rời đi, Dư Hàn cũng không nghĩ nhiều, anh còn tưởng rằng Thịnh Cẩm

Đang đùa giỡn với mình, bởi vì anh biết bệnh viện không thể nào để chó vào được. Dư Hàn ngồi vào chỗ với Lục Thành vừa ngồi, nói với Thịnh Cẩm:

-Tiểu Cẩm lần trước anh ở nhà họ Bạc anh có việc gấp , anh không thể nói được nhiều với em.

Dư Hàn vươn bàn tay heo của mình đặt lên mu bàn tay Thịnh Cẩm và nói

Thịnh Cẩm chán ghét rút tay lại:

- Nói gì thì nói, đừng động tay động chân.

Dư Hàn luôn cảm thấy rằng gần đây thái độ của Thịnh Cẩm đối với anh ấy đã thay đổi.

Có phải vì anh ấy gầy đi không?

Dư Hàn nén nghi hoặc trong mắt, tiếp tục nói với Thịnh Cẩm:

- Tiểu Cẩm, sau hôm đó khi anh từ nhà họ Bạc trở về bệnh viện, em không biết là anh bị thương nặng như thế nào đâu, thịt trên bắp chân của anh đã bị dập nát, do đàn chó nhà Bạc Lượng Thâm, anh đã mất một thời gian dài để dưỡng thương. Bây giờ đi lại chân vẫn có chút đau, nhưng vừa nghe tin em bị tai nạn xe phải nhập viện, anh lập tức chạy tới, Tiểu Cẩm, anh thật sự rất lo lắng cho em.

Những gì Dư Han nói rất tình cảm, nếu là cô ở kiếp trước thì nhất định sẽ cảm động chết mất, nhưng bây giờ những gì Thịnh Cẩm nghe được lại đặc biệt kinh tởm.

Thịnh Cẩm hờ hững hỏi:

- Cho nên?

Dư Hàn còn bị bắt quả tang tự diễn:

- Cho nên bởi vì quá nóng lòng không dùng xe lăn, mới vội vàng đi bộ đến đây, lúc này chân của anh rất đau!

Không cho cơ hội để Thịnh Cẩm cơ hội nói, Dư Hàn tiếp tục nói:

- Nhưng Tiểu Cẩm, em đừng lo lắng cho tôi. Tôi sẽ nghỉ ngơi một lúc và ăn một số chất bổ sung ngon. Chỉ là chất bổ sung quá đắt. Gần đây, Tiểu Cẩm em quên đưa tiền tiêu vặt tôi, nên tôi không thể mua được.

Dư Hàn bắt đầu thở dài khi nói đến điều này:

- Tôi không muốn tiêu tiền của Tiểu Cẩm, nhưng tôi phải làm vậy. Dù sao thì công việc hiện tại của tôi cũng không ổn định lắm và tôi có mức lương chỉ có 10.000 nhân dân tệ mỗi tháng.

Nếu có thể tăng lương, tôi không chắc mình sẽ không tiêu tiền của Tiểu Cẩm, bởi vì việc tiêu tiền của Tiểu Cẩm hàng tháng khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

Dư Hàn biết rằng Thịnh Cẩm có mối quan hệ rất tốt trong bệnh viện nơi anh ấy làm việc và anh ấy chỉ yêu cầu Thịnh Cẩm nói giúp tăng lương cho anh ấy, vì vậy Dư Hàn đang đưa ra những điều kiện điên rồ cho Thịnh Cẩm.

Thịnh Cẩm hiểu, nhưng cô lại làm ra vẻ không hiểu.

Thịnh Cẩm chế giễu nói với Dư Hàn:

- Nếu anh Dư Hàn cảm thấy rằng anh rất xấu hổ khi tiêu tiền của tôi, vậy anh có thể trả lại tất cả số tiền tiêu vặt mà tôi đã đưa cho anh trong những năm qua không?

Trong lòng Dư Hàn đang nghĩ chính mình kêu mình đáng thương như vậy, Thịnh Cẩm lần này nên cho hắn thêm chút tiền mới đúng?

Nhưng điều anh không bao giờ ngờ tới là Thịnh Cẩm không những từ chối đưa tiền cho anh mà còn yêu cầu anh trả lại số tiền tiêu vặt mà cô đã đưa.

Làm thế nào anh ta có thể trả lại tất cả số tiền?

Và khi anh ấy từng nói rằng anh ấy rất xấu hổ khi sử dụng tiền của phụ nữ, Thịnh Cẩm sẽ an ủi anh ấy, nói rằng anh ấy hiện tại không có tiền, nhưng tương lai anh ấy nhất định sẽ là người có thành tựu lớn trong tương lai.

Nhưng bây giờ cô...

Dư Hàn chưa kịp nghĩ xong, Thịnh Cẩm đã nói vào tai anh ấy bao nhiêu năm qua cô ấy đã cho anh ấy bao nhiêu:

- Từ lúc gặp anh Dư Hàn đến giờ, tôi đã cho anh Dư Hàn tổng cộng không dưới ba triệu. Tiền tiêu vặt, cộng với việc tôi mua xe cho anh Dư Hàn, mua quần áo đắt tiền và mua nhà, tất cả những thứ linh tinh này cộng lại cũng lên đến hàng chục triệu.

Nhiều năm qua, anh Dư Hàn luôn nói sẽ trả lại tiền cho em, tiền anh đưa cho em là tiền anh vay của anh, nếu là tiền vay thì chúng ta cũng nên tính toán lãi vay cẩn thận, tiền lãi mười triệu sẽ trả một lần.

Dư Hàn: ....

( Cả nhà ơi mọi người đọc xong truyện thì cho mình xin một cái bình luận tích cực để giúp mình có động lực ra truyện hàng ngày cho mọi người đọc nha ♥️)