Chương 7.1: Có Vẻ Như Cậu Không Quan Tâm Đến Tôi

Thịnh Minh trả lời: “Em gái của con đã đăng ký làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài Trong một năm và mẹ của con đã cùng em gái đến trường đại học ở nước ngoài. Và sẽ mất hai ngày để trở về. Để tránh họ lo lắng cho con và Thi Nam, cha đã không nói với họ, Tiểu Kim sẽ không trách ta chứ"

Mẹ và muội muội của cô vẫn luôn quan tâm cô, nếu biết cô cùng đại ca xảy ra tai nạn xe cộ, nhất định sẽ vội vàng bỏ hết lại công việc ở nước ngoài, mà quay về đây. Lời cha nói cũng đúng.

Thịnh Cẩm lắc đầu với Thịnh Minh: “Không, bố nói đúng".

Nói xong, Thịnh Cẩm kéo Thịnh Minh ngồi xuống sô pha, sau đó vẫy tay với Lượng Thâm:

- A Thâm, mau đến nói chuyện với bố.

A Thâm và Chồng là những từ mà Bạc Lượng Thâm trước đây chưa bao giờ dám nghĩ tới kể từ khi cô mất trí nhớ về anh, cô hoàn toàn coi anh như kẻ thù.

Bây giờ nghe thấy danh hiệu quen thuộc, trong lòng Bac Lượng Thâm có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Bạc Lượng Thâm đi đến ngồi bên cạnh Thịnh Minh và Thịnh Cẩm luôn dựa vào vòng tay của Bạc Lượng Thâm, Thịnh Minh thấy con gái mình đột nhiên nhiệt tình với Bạc Lượng Thâm như vậy, có phải con bé nhớ lại Bạc Lượng Thâm rồi không?

Nghĩ đến đây, ông vô thức nhìn Bạc Lượng Thâm thật lâu để xác nhận. Bạc Lượng Thâm lắc đầu thật với Thịnh Minh, như một câu trả lời. Cô ấy không hồi phục trí nhớ, nhưng cô ấy rất tốt với Bạc Lượng Thâm. Làm thế nào là điều này có thể xảy ra? Có phải con gái ông đột nhiên tỉnh ngộ rồi không? Thịnh Minh làm dịu cảm xúc trong mắt, hoàn toàn giả vờ theo cách Bạc Lượng Thâm vẫn làm, còn Thịnh Cẩm đang vui vẻ ngồi ăn táo mà Lượng Thâm đã gọt, một cách hưởng thụ.

...

Sau bữa trưa, Thịnh Cẩm và Bạc Lượng Thâm tiễn Thịnh Minh trở về nhà.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Bạc Lượng Thâm và Thịnh Cẩm, Thịnh Cẩm nằm xuống giường và nhờ Bạc Lượng Thâm bôi thuốc cho mình. Bạc Lượng Thâm cả buổi không nói lời nào, bởi vì khi nhìn thấy vết thương trên lưng Thịnh Cẩm, anh ấy đã đau lòng đến mức không nói nên lời. Thịnh Thi Nam chết tiệt, anh ta dám để người phụ nữ của anh bị trọng thương như vậy, thực sự không có cách nào để trút giận chỉ bằng một đòn, xem ra còn phải đánh nhiều lần hơn nữa. Dù sao anh ta cũng không phải anh trai ruột của mình, cho nên đánh anh ta vài lần cũng không sao.

Bạc Lượng Thâm nhẹ nhàng bôi thuốc trên lưng Thịnh Cẩm, bị đau đớn cau mày nói:

- Lượng Thâm, đau quá.

Bạc Lượng Thâm ban đầu muốn quan tâm đến Thịnh Cẩm, nhưng cuối cùng anh ấy nói:

- Cố lên!

Thịnh Cẩm:...

...

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Dư Thi Thi mang một giỏ trái cây đi vào, nhìn thấy Bạc Lượng Thâm trong phòng bệnh, Dư Thi Thi tham lam nhìn Bạc Lượng Thâm mấy lần, mới thu hồi ánh mắt. Anh ấy vẫn đẹp trai như mọi khi, đáng tiếc, trong mắt anh ta chỉ có con khốn Thịnh Cẩm này chứ không phải là cô ta!

Dư Thi Thi kìm nén sự ghen tị trong lòng, cô đến bên Thịnh Cẩm và quan tâm đến cô ấy một cách đạo đức giả:

- Tiểu Cẩm, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi, cậu có biết hôm qua cậu được đưa vào bệnh viện cùng với anh Thi Nam, hai người bất tỉnh làm tôi sợ muốn chết, may mà bây giờ cậu đã ổn rồi.

Dư Thi Thi muốn chạm vào tay Thịnh Cẩm, nhưng Thịnh Cẩm trực tiếp né tránh, Dư Thi Thi lúng túng đứng giữa không trung:

- Tiểu Cẩm, cậu trách tôi không lập tức đến bệnh cùng cậu sao? Thật ra mình cũng muốn, nhưng mình quá bận để rời đi vì tôi đang trong quá trình thực tập ở bệnh viện gần đây.

Phải biết, thực tập sinh không thể tùy ý rời đi, nếu không sẽ bị trừ tín chỉ, trượt tốt nghiệp và sẽ bị lưu ban.

Thịnh Cẩm trông có vẻ châm chọc, nếu Dư Thi Thi bận rộn như vậy, làm sao cô ấy có thời gian để xem cuộc đua xe của anh trai mình? Và khi cô ấy đang xem cuộc đua xe của anh trai mình, cô ấy không nghĩ rằng các bác sĩ thực tập không thể xuất viện sao?

Rốt cuộc, sở dĩ Dư Thi Thi không lập tức đến gặp cô, là bởi vì cô căn bản không quan tâm đến sự sống chết của cô và anh hai.