Chương 6.2: Sự bảo vệ của Thịnh Minh

Đỗ Nhược Phương choáng váng trước cái tát của Thịnh Cẩm, bà không thể tin được hét vào mặt Thịnh Cẩm:

- Thịnh Cẩm, cô dám đánh tôi? Tôi là mẹ chồng của cô.

- Vậy thì chồng tôi vẫn là con trai của bà, tại sao bà chỉ yêu thương Bạc Lượng Xuyên? Hơn nữa bà luôn làm tổn thương anh ấy? Rõ ràng chồng tôi cũng bị thương, tại sao bà không quan tâm đến anh ấy? Rốt cuộc, trong lòng bà chỉ có đứa con trai là Bạc Lượng Xuyên, mà chồng tôi, bà chưa bao giờ coi chồng tôi là con trai của bà, vậy tại sao tôi phải coi bà là mẹ chồng?

Đỗ Nhược Phương ...

Đỗ Nhược Phương không thể thốt nên lời nào khi Thịnh Cẩm nói như vậy, Thịnh Cẩm thấy vậy, giọng nói lạnh lùng lại vang lên bên tại Đỗ Nhược Phương:

- Tôi nói cho bà biết, nếu bà còn dám làm tổn thương đến chồng tôi lần nữa, hoặc làm tổn hại anh ấy một lần một lần nữa, tôi đã trả lại Bạc Lượng Xuyên gấp mười lần, nếu bà không tin tôi, bà có thể thử xem tôi có thể làm được những gì tôi nói không!

Đỗ Nhược Phương tức giận giơ ngón tay chỉ vào Thịnh Cẩm:

- Thịnh Cẩm ngươi, ngươi, dám gọi ta bằng tên, ngươi, ngươi dám hỗn láo với ta. Nhà họ Thịnh của cô nói gì cũng là một gia tộc danh tiếng, nhưng đứa con gái mà họ dạy dỗ lại kiêu ngạo, hỗn hào, lòng dạ hiểm độc như vâỵ, Thịnh Cẩm, cô đợi đấy, xem tôi giải quyết việc cô hại con trai tôi như thế nào.

- Thật to gan, bà dám bắt nạt con gái của Thịnh Minh ta.

Thanh âm của Thịnh Minh từ ngoài cửa phòng bệnh vang lên, Thịnh Minh vừa xuất hiện, hai mắt Thịnh Cẩm lập tức đỏ lên, là ba! Ngoài Bạc Lượng Thâm ra, thi cha là người coi cô như báu vật!

Thịnh Minh thấy mắt Thịnh Cẩm đỏ hoe, lập tức lầm tưởng Thịnh Cẩm bị bà ta bắt nạt, ông hết mực cưng chiều con gái như bảo bối, không nỡ làm gì tổn hại cô, vậy thì tại sao bà ta lại dám làm phải như vậy.

Khi Thịnh Minh nghĩ đến điều này, đầu tiên anh bảo vệ Thịnh Cẩm ở phía sau, sau đó đến bên cạnh Đỗ Nhược Phương và uy nghiêm nhìn bà:

- Bà thông gia không còn trẻ nữa, bà đừng có mà suốt ngày bắt bẻ bọn trẻ nữa?

- Thịnh Minh, ta thấy nữ nhi của ngươi hoàn toàn coi mình là trưởng bối, ngươi có biết vừa rồi cô ta không chỉ đánh ta, còn nói năng thô lỗ với ta, không coi trọng mẹ chồng.

Thịnh Minh nói với giọng bảo vệ:

- Bà thông gia, con gái Tiểu Cẩm của tôi luôn dịu dàng và chu đáo và bình thường không dễ dàng làm điều đó, vì vậy lý do tại sao nó đánh bà vừa rồi chắc chắn là do bà đã làm điều gì quá đáng quá, nếu không Tiểu Cẩm của tôi sẽ không bao giờ đánh bà.

- Thế này thì sao, để tránh cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâuu sau này không tốt, bà hãy nhanh chóng xin lỗi Tiểu Cẩm của tôi đi. Chuyện này đến đây coi như kết thúc.

Đỗ Nhược Phương đồng tử giãn ra, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

- Thịnh Minh, ngươi điên rồi sao? Lại còn kêu ta là mẹ chồng nó mà phải xin lỗi nó.

Thịnh Minh chán ghét phàn nàn:

- Đã biết mình là trưởng bối rồi, sao còn có thể để ý đến tiểu bối? Thật sự là nhỏ tuổi hơn bà nhưng bà cũng không có phong thái một người mẹ chồng nhà họ Bạc ở chỗ nào.

Đỗ Nhược Phương:....

Đỗ Nhược Phương hoàn toàn không thể nào cãi được Thịnh Minh, bà tức giận giậm chân, cuối cùng nhìn Thịnh Cẩm và Bạc Lượng Thâm một cách hung dữ, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.

Bây giờ mọi người trong phòng đều quay sang Thịnh Cẩm một mình bà ấy không thể đấu lại nhiều người , vì vậy bà ta chỉ có thể ghi nhớ đến sự sỉ nhục của Thịnh Cẩm đối với bà ấy. Mai sau có cơ hội bà nhất định sẽ khiến Thịnh Cẩm phải chịu đựng nỗi nhục nhã này.

Ngay khi Đỗ Nhược Phương rời đi, Thịnh Cẩm đã lao vào vòng tay của Thịnh Minh:

- Cha, con rất nhớ cha.

Kể từ khi anh trai cô tự sát ở kiếp trước, cha mẹ cô bị trầm cảm và họ qua đời trong vòng một năm.

Cô và em gái của mình chỉ có thể nương tựa vào nhau. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không chăm sóc tốt cho em gái mình đã hại chết em gái. Thịnh Cẩm thực sự rất vui khi lại được thấy cha như bây giờ.

Không nhìn thấy Lục Nhược Tâm và Thịnh An Tâm, Thịnh Cẩm hỏi:

- Mẹ và em gái không đến đây sao?