Chương 5.1: Thịnh Cẩm, Em Cho Rằng Anh Sẽ Còn Tin Em Nói Sao?

Chỉ cần Thi Thi muốn anh ở vị trí đầu tiên thì chắc chắn sẽ giành được vị trí đầu tiên.

Dư Thi Thi tinh nghịch nháy mắt với Thịnh Thi Nam:

- Vậy, Nam ca ca, ngươi phải cố gắng lên, em ở chỗ này chờ anh chiến thắng.

- Được.

Ngay sau đó cuộc đua bắt đầu,

Thịnh Thi Nam lên xe và lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.

Dư Thi Thi nhìn bóng Thịnh Thi Nam phóng xe rời khỏi, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn:

- Thịnh Thi Nam, vốn dĩ tôi muốn cho anh sống lâu hơn một chút nữa, nhưng Phù Thiệu thiếu gia không thể đợi được nữa. Cho nên hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Lúc này trên đường đua Thịnh Thi Nam đang tăng tốc hết mức, hệ thống phanh xe của anh ấy bắt đầu gặp vấn đề. Chiếc xe cũng bắt đầu lao về phía trước một cách mất kiểm soát.

Sở dĩ con đường tử thần được gọi là cung đường tử thần là do con đường nằm cạnh vách núi, nhỏ và hẹp, hàng năm có rất nhiều tay đua bỏ mạng tại đây.

Thịnh Thi Nam bây giờ là tay đua số một đang chạy đua rất nhanh trên con đường tử thần và khi tốc độ tăng nhanh, hệ thống phanh của anh ấy bắt đầu bị hỏng nặng mất kiểm soát

Chiếc xe cũng bắt đầu lao về phía trước như một con bò điên. Đồng thời, xe anh ta đang tự tăng tốc một cách mất kiểm soát, Thịnh Thi Nam bây giờ cảm thấy rất lo lắng, ngay khi Thịnh Cẩm vừa rẽ qua khúc cua trước mặt, cô ấy đã nhìn thấy xe của anh trai mình đang lao về phía mình.- Bùm!

.....

“rít—“ bánh xe ma sát với đường tạo nên tiếng kêu rợn người

Xe của Thịnh Thi Nam vẫn lao về phía trước, Thịnh Cẩm nhìn chiếc xe hoàn toàn mất kiểm soát, cô đạp phanh để chống lại tác động của xe Thịnh Thi Nam, lúc này Thịnh Thi Nam cũng nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, xe của Thịnh Cẩm đã bi chiếc xe mất kiểm soát của Thịnh Thi Nam trực tiếp tông thẳng vào.

- Bùm!

Cú va chạm quá lớn khiến Thịnh Cẩm đập đầu vào vô lăng, cảm thấy chóng mặt, trán cô bê bết máu, Thịnh Cẩm lắc đầu hai lần và khó khăn trèo ra khỏi xe, Thịnh Thi Nam nhìn chiếc xe đang rỉ dầu của mình, anh hét lên nói với Thịnh Cẩm:

- Tiểu Cẩm, nhanhhh tránh ra!

Thịnh Thi Nam nhanh chóng tiến lại gần đỡ Thịnh Cẩm, nhanh chóng quay đầu đồng thời chạy về phía trước với tốc độ nhanh nhất có thể.

Với một tiếng “rầm”, trước khi xe của Thịnh Thi Nam phát nổ, thì xe của Thịnh Cẩm đã nổ trước. Cả hai chưa kịp phản ứng thì lại thì một tiếng “rầm”, xe của Thịnh Thi Nam bị xe của Thịnh Cẩm bị tác động và cũng phát nổ ngay lập tức.

Thịnh Thi Nam và Thịnh Cẩm bị bắn văng ra ngoài và rơi xuống đất một cách nặng nề. Đến khi Viên Trạch đến nơi cùng một số thuộc hạ, anh tình cờ nhìn thấy cảnh Thịnh Cẩm và Thịnh Thi Nam bị văng ra ngoài.

- Phu nhân!!!

Thịnh Cẩm bị thương nặng ở lưng do lực nổ quá lớn, Thịnh Thi Nam do mặc bộ đồ thể thao và đội mũ trên đầu, vết thương không nghiêm trọng bằng Thịnh Cẩm.

Trước khi Thịnh Cẩm hôn mê, thì thấy Thịnh Thi Nam từ dưới đất nhanh chóng đứng dậy chạy về phía cô, trên mặt cô nở một nụ cười, chân của anh trai cô đã được cứu là tốt rồi.

- Phu nhân!!!

- Tiểu Cẩm!!!

...

Lần đầu tiên Thịnh Cẩm tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, cô bị cơn đau từ phía sau lưng đánh thức, chỗ sau lưng sau khi xe bị nổ tung Thịnh Cẩm cảm thấy lưng nóng rát cảm giác như hàng nghìn con kiến đang cắn sau lưng cô.

Cô từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt quan tâm lo lắng cùng sự áy náy của Thịnh Thi Nam, Thịnh Cẩm yếu ớt gọi một tiếng:

- Anh...

Nhìn thấy Thịnh Cẩm tỉnh lại, Thịnh Thi Nam rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Thịnh Thi Nam kích động nói:

- Tiểu Cẩm, em rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Em dọa anh sợ muốn chết, bây giờ trong người em cảm giác thế nào? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?