Chương 5.2: Thịnh Cẩm, Em Cho Rằng Anh Sẽ Còn Tin Em Nói Sao?

Thịnh Thi Nam lúc bấy giờ cũng đang mặc áo bệnh nhân, rõ ràng là anh ấy từ phòng bệnh của mình đến phòng bệnh của Thịnh Cẩm để thăm cô ấy.

Thấy vậy Thịnh Cẩm rất xúc động.

- Anh à, em không sao, anh đừng quá lo cho em.

Thịnh Thi Nam nhìn Thịnh Cẩm đầu quấn băng và lưng bị thương nặng anh cảm thấy rất có lỗi với em gái, giọng nói run run:

- Tiểu Cẩm, em đã bị thương đến thế này rồi, mà sao có thể nói rằng em không sao?

Nếu sớm biết rằng mời em đến xem trò đua xe này của anh sẽ gây rắc rối lớn cho em, anh đã không để em đến.

- Bệnh nhân số 608 Thịnh Thi Nam, anh uống thuốc đi.

Giọng nói của y tá cắt ngang Thịnh Cẩm và Thịnh Thi Nam. Thịnh Thi Nam vẫn muốn ở lại với Thịnh Cẩm, liền bảo y tá đợi cậu thêm một lúc. Lúc này, Bạc Lượng Thâm từ cửa bước vào. Thịnh Thi Nam vừa nhìn thấy Bạc Lượng Thâm cảm thấy hơi e ngại. Bởi vì cách đây không lâu, khi Bạc Lượng Thâm biết rằng vụ tai nạn xe hơi của Thịnh Cẩm là do Thịnh Thi Nam gây ra, anh ấy đã đấu khẩu Thịnh Thi Nam mà không nói lời nào.

Thịnh Cẩm không hề biết. Lúc biết người khiến cô bị thương là Thịnh Thi Nam, Bạc Lượng Thâm đã đánh cho Thi Nam một trận, đến bây giờ nơi mà Thịnh Thi Nam bị Bạc Lượng Thâm đánh vẫn còn đau nên Thịnh Thi Nam vốn muốn ở lại tiếp tục chăm sóc Thịnh Cẩm. Nhưng ngay khi nhìn thấy Bạc Lượng Thâm. Anh lại ngoan ngoãn uống quay lại phòng uống thuốc Bạc Lượng Thâm rất hài lòng với sự biết điều này của Thịnh Thi Nam và ngay khi Thịnh Thi Nam rời khỏi phòng. Bạc Lượng Thâm, anh ta từ cửa bước vào, mang theo một bát súp gà nóng hổi. Khi Bạc Lượng Thâm đến gần Thịnh Cẩm thì Thịnh Cẩm đã ôm chầm lấy hắn, ngửi thấy mùi súp gà, Thịnh Cẩm hỏi:

- Lượng Thâm, canh gà kia trong tay anh mùi thơm quá, là anh tự mình nấu cho em sao?

Bạc Lượng Thâm hơi sửng sốt khi Thịnh Cẩm lao về phía anh.

Anh lạnh lùng đáp:

- Tôi mua bên đường.

Thịnh Cẩm: ...

Thời tiết rất lạnh, cô ấy từ từ uống súp gà. Thịnh Cẩm nhấp một ngụm súp gà mà Bạc Lượng Thâm đưa cho và mỉm cười:

- Món súp này thực sự rất ngon. Nó không thêm gừng và hành lá, thứ mà em ghét nhất, hầu hết những gia vị trong này đều là món mà em thích nhất. Bạc Lượng Thâm, món súp gà này anh mua ở cửa hàng nào vậy? Bạc Lượng Thâm, anh thực sự rất hợp khẩu vị của em.

Bạc Lượng Thâm có chút xấu hổ, anh ta giả vờ hung dữ và nói:

- Nhanh ăn hết đi mà nghỉ ngơi đừng có mà ngồi đó tào lao nữa.

Thịnh Cẩm: ...

Kiếp trước sự ấm áp của anh có thể so sánh với một cái lò sưởi lớn, tại sao kiếp này lại trở nên lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ anh vẫn còn giận cô vì đã để Dư Hàn vào biệt thự sao?

Thịnh Cẩm bí mật liếc nhìn anh và khi Bạc Lượng Thâm chuẩn bị rời đi, Thịnh Cẩm lại ôm chầm lấy anh.

- Lượng Thâm, bây giờ thái độ của anh đối với em lạnh nhạt như vậy, là bởi vì hai ngày trước em cho Dư Hàn vào biệt thự sao? Thực ra em không phải là em cho anh ta vào là vì có quan hệ gì với anh ta, em chỉ là muốn dạy cho anh ta một bài học. Bởi vì sự tồn tại của anh ấy sẽ khiến anh không vui, em nghĩ sau khi giải quyết anh ta, Lượng Thâm anh chắc chắn sẽ rất vui? Vì vậy, Lượng Thâm, đừng giận em nữa, được chứ?

Bàn tay đang giơ lên của Bạc Lượng Thâm vẫn không thể đặt trên cơ thể của Thịnh Cẩm. Bởi vì anh sợ nếu anh thỏa hiệp, thứ chờ đợi anh sẽ là sự lừa dối của cô hết lần này đến lần khác.

Bạc Lượng Thâm kéo tay Thịnh Cẩm ra khỏi người mình và mỉa mai nói:

- Thịnh Cẩm, em cho rằng anh sẽ tin lời e nói sao?

Thịnh Cẩm:

- Lượng Thâm, em...

Thịnh Cẩm chưa kịp nói xong thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, Thịnh Cẩm nhìn thoáng qua đã nhận ra người phụ nữ này là ai.

Bà ta chính là mẹ của Bạc Lượng Thâm, Đỗ Nhược Phương.

Kiếp trước, mẹ của Bạc Lượng Thâm thường xuyên lấy thân phận mẹ chồng mà bắt nạt cô, mỗi lần Bạc Lượng Thâm bảo vệ cô thì Đỗ Nhược Phương lai ra tay tấn công anh ta, lúc đó cô thường nghĩ, tại sao Bạc Lượng Thâm lại có một người mẹ như vậy?

Và tại sao anh không chống cự khi đối mặt với một người mẹ như vậy?

Sau này cô mới hiểu, không phải Bạc Lượng Thâm không phản kháng, mà anh chỉ là không thèm nói với cô, nếu đáp trả lại Đỗ Nhược Phương không thôi thì nhàm chán biết bao? Vì vậy, mỗi lần anh ấy di chuyển tới mục tiêu khác, đó là Bạc Lượng Xuyên, em trai của anh ấy.