Chương 7: Cầm tinh con chó

Tô Nguyệt ở trong bồn tắm ngâm nước nóng một hồi, tâm trạng cũng tự nhiên thư thai hơn, ai bảo cô dễ dàng nói chuyện cơ chứ. Cái tên Ngôn Trạch Viễn này tuy là cầm thú nhưng thú thật những sự việc xảy ra sau này cũng là cô trêu trọc anh ta trước.Được rồi, bản tiểu thư sai trước, không thèm chấp với lão già khú.

Sau khi tắm rửa lại một lần, Tô đại tiểu thư cuối cùng cũng khỏe khoắn hơn một chút, nhưng eo vẫn có chút đau nhức. Tự ngắm mình trong gương, cô không khỏi chửi thề.

Đậu má!

Toàn thân cô từ trên xuống dưới, không có chỗ nào không có dấu vết hoan ái do Ngôn Trạch Viễn để lạ. Tên chó này sao lại thích cắn người vậy. Bàn tay nhỏ xoa xoa phần cổ chi chít dấu vết đỏ tím, nghiến răng nói:

"Bản tiểu thư mặc gì ra đường giữa mùa hè nóng bức này đây?"

Càng nghĩ càng tức, Tô Nguyệt với áo choàng tắm mặc vội vào sau đó hùng hổ lao ra ngoài, cô phải tìm tên thủ phạm hỏi tội.

"Ngôn Trạch Viễn"

Cô vừa đẩy cửa ra đã thấy Ngôn Trạch Viễn tay cầm cà phê, ung dung đọc tài liệu, đối với cơn thịnh nổ của cô có chút kinh ngạc, khẽ nhíu mày hỏi:

"Sao vậy?"

Dáng vẻ cao cao tại thượng đáng ghét, cô bước nhanh tới trước mặt Ngô Trạch Viễn, không nói hai lời chỉ tay vào những dấu vết anh ta để lại trên cổ mình:

"Anh xem chuyện tốt của anh làm này, anh cầm tinh con chó à?"

Ngôn Trạch Viễn nghẹn lời, Tô Nguyệt này có hơi khác hình tượng tài nữ mà anh vẫn biết.

"Tô Nguyệt, em thay đổi rồi?"

Tô Nguyệt khó hiểu tròn mắt, tên này không hiểu tiếng người à.

"Anh nói cái quái gì vậy?"

Ngôn Trạch Viễn yên lặng không đáp lời ngay, có vẻ đang suy nghĩ gì đấy, sau đó từ tốn trả lời:

"Hạn chế nói bậy lại,như vậy không tốt."

"Tôi thích nói bậy đấy, anh quản được tôi à."

Tô Nguyệt lúc này sôi máu, nào có nói lí lẽ.

Đối với tính tình tiểu thue của cô, Ngôn Trạch Viễn có chút choáng váng, tiểu hồ ly này tối qua lúc câu dẫn anh đâu có như vậy, ăn thịt xong liêng trở mặt 180 độ.

Hàng lông mày rậm nhăn lại, Ngôn Trạch Viễn lần thứ hai xuống nước với cô:

"Chuyện kia tôi xin lỗi. Lúc đó tôi không kiềm chế được."

Tô Nguyệt không thèm đáp lời, "hừ" một cái rồi ngồi xuống bên cạnh anh, khoanh tay nói:

"Quần áo của tôi đâu?Bộ đồ đó đắt lắm đấy."

Tuy biết Ngôn Trạch Viễn giàu có nhưng đồ mà Dương Ninh tặng chỉ có một, chỉ sợ tên này làʍ t̠ìиɦ xong vui vẻ quá quên mất quần áo của cô lại đó.

"Tôi cho người chuẩn bị đồ cho em rồi,ở trên giường.Còn loại quần áo kia, sau này đừng mặc nữa."

"Anh vứt váy của tôi?" Tô Nguyệt đen mặt, trừng mắt với Ngôn Trạch Viễn.

Ngôn Trạch Viễn không ngờ cô lại thích náo loạn như vậy, quả thực có chút không biết làm thế nào.

"Váy của em bẩn rồi, không thể mặc nữa."

Còn tại sao bẩn, không cần nói Tô Nguyệt cũng biết.

Là bị xuân thủy mà cô bắn ra lúc bị Ngôn Trạch Viễn trêu đùa chứ còn sao nữa.

Hai má Tô Nguyệt phút chốc nóng lên, ửng hồng như trái cà chua.

Vô sỉ!

Nói không lại, Tô Nguyệt quyết định đi thay đồ trước, ăn mặc đàng hoàng mới có khí thế tranh luận.

Trước khi đóng cửa nhà tắm lại thay đồ, Tô Nguyệt không quên thò đầu ra nói:

"Tôi đói rồi, nhớ chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi."

Ngôn Trạch Viễn lần đầu tiên bị sai bảo, không dám cãi lời, không dám có ý kiến,cũng không dám bảo cô là anh đã kêu đầu bếp chuẩn bị rồi. Tốt nhất là đừng nói nhiều nếu không tiểu hồ ly nhất định sẽ tìm điểm sơ hở để cắn anh ta.

...

"Ngôn Trạch Viễn, anh không ăn sáng sao?"

Tô Nguyệt đang ngồi nhâm nhi chỗ đồ ăn sáng được đưa tới, lúc này cô đã thay sang cjieecs váy màu hồng nhạt, cực kì thanh khiết, rất giống dáng vẻ kiếp trước của cô.

Ngôn Trách Viễn nhìn cô, khẽ lắc đầu:

"Tôi không có thói quen ăn sáng."

"Ồ, người già khó chiều vậy, thật giống cha tôi."

Mày rậm nhăn lại, cô gái này càng lúc càng biết cách chọc anh tức giận:

"Tôi già?"

Tô Nguyệt vẫn đang bận ăn sáng tiếp năng lượng nào có chú ý tới gương mặt đen như đít nồi kia, vô cùng thành thật nói:

"Tính thử một chút, ngày xưa lúc anh vào lớp 7 rồi, tôi mới ra đời.Không phải rất già sao?"

Uống một ngụm sữa, Tô Nguyệt tiếp tục nói tiếp:

"Mà sao anh vẫn còn độc thân vậy?Tối qua anh cũng có yếu lắm đâu, sinh lý bình thường, gương mặt cũng không tệ, tiền bạc lại chẳng thiếu.Lẽ nào anh có bệnh gì giấu kín sao?"

Bầu không khí như đóng băng, gương mặt của Ngôn Trạch Viễn lúc này khó tả vô cùng khó tả.

"Em có vẻ rất quan tâm tới tôi."

Tô Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nháy mắt sặc nước bọt.

"Khụ,khụ..."

Thần tiên nổi giận rồi.

"Haha, cũng thường, cũng bình thường thôi, chuyện của anh đầy trên mạng mà."

Ngôn Trạch Viễn day day huyệt thái dương, anh quyết định không tiếp lời vị đại tiểu thư này nữa, để cho bản thân sống thọ thêm mấy năm nữa.

Cuối cùng bữa sáng của Tô Nguyệt cũng kết thúc, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường bỗng giật mình:

"Đã là buổi chiều rồi?"

Ngôn Trạch Viễn không hiểu sao cô lại ngạc nhiên như vậy, khó hiểu đáp lời:

"Đúng vậy, hơn 1 giờ chiều."

"Chết, chết tôi rồi, điện thoại của tôi."

Tô Nguyệt vội vàng đứng dậy bới khắp phòng tìm điện thoại, nhưng sau một hồi tìm kiếm cũng chẳng thấy đâu, tâm tình càng trùm xuống.

Lúc này mới sực nhớ ra là lúc chạy vào phòng nghỉ, cô không đm theo túi xách.

Tô Nguyệt thất vọng tràn trề ngồi xuống sô pha, đêm qua đi vội quá nên chưa báo cáo với cha cô,chắc hẳn lúc này Tô lão gia đang điên tiết bới tung thành phố tìm cô.