“Được, tôi tin anh, Đao Sẹo!”
Đao Sẹo xua tay, thiếu niên bên cạnh lấy một bao hạt lúa mì từ trên kệ phía sau:
“Chúng ta thỏa thuận vậy đi. Được rồi, sau bảy ngày, một tay giao hàng một tay giao vé!"
Giang Thượng Nguyệt tay nhỏ phất nhẹ một cái, túi hạt lúa mì đi vào tám ngàn thế giới, sở dĩ cô làm như vậy trước mặt bọn họ là để thể hiện bản lĩnh chấn trụ bọn hắn.
Đúng như dự đoán của Giang Thượng Nguyệt, Đao Sẹo và những người khác đã bị bàn tay nhỏ bé của Giang thượng Nguyệt làm cho choáng váng.
Túi hạt giống biến mất trong không trung, giống như một trò ảo thuật, dù thế nào đi nữa, Đao Sẹo cũng không thể hiểu được Giang Thượng Nguyệt làm cách nào để biến hạt lúa mì thành hư vô.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Giang Thương Nguyệt, hắn càng ngày càng kính sợ, mọi người đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, đặc biệt là Đao Sẹo.
Giang Thượng Nguyệt lười biếng đứng dậy vươn vai:
"Tôi chưa bao giờ nợ người khác cái gì, hy vọng anh cũng sẽ không như vậy, muốn chiêm không đồ vật của tôi cho dù có chạy đến tận cùng thế giới ta cũng tìm được."
Đao Sẹo biết cô đang cảnh cáo mình nên vội vàng gật đầu:
“Đương nhiên, tôi cũng không thích mắc nợ người khác.”
"Như vậy là tốt nhất!"
Giang Thượng Nguyệt cùng Thâm Uyên rời đi, Đao Sẹo cũng thả lỏng người ngồi phịch xuống ghế, đây là loại con gái gì vậy?
Tiểu đệ bên cạnh nhịn không được mở miệng nói:
"Lão đại, ngài thật sự tin tưởng cô gái kia có thể biến hạt lúa mì thành lúa mì trong một tuần sao?"
Đao Sẹo châm một điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, trừng mắt nhìn anh ta rồi chửi:
“Mày không tin thì làm thế nào? Mày không nhì thấy Nhị Tử chết như thế nào hả? Chỉ một ngụm thôi liền thăng. Cho dù cô ta muốn cướp có thể thế nào? Cũng chỉ hai tay dâng lên mà thôi!"
Tiểu đệ có chút không phục nói:
"Cô ta không phải chỉ dựa vào một con rắn sao? Mấy đứa bọn em hợp lực đối phó con rắn, đại ca anh đi chăm sóc cô gái đó, tôi không tin cô gái đó có thể đánh bại được anh?”
"Mày thì biết cái gì!”
Đao Sẹo ánh mắt tối sầm, mặc dù không muốn thừa nhận mình đánh không lại Giang Thượng Nguyệt, nhưng vẫn nói:
"Cô gái đó lệ khí so với ta còn cường đại hơn nhiều, nhất định đã gϊếŧ rất nhiều người. Mày là kẻ ngốc còn non và xanh lắm!”
Hắn nhìn thấy phía trước, hai tử đích tử còn rõ ràng ở mắt, đều là đi theo hắn kiếm ăn đích, như thế nào đích cũng có vài phần cảm tình, một cái đại người sống chết ở trước mặt hắn, rốt cuộc vẫn là có chút khó chịu, hắn theo đâu lý lấy ra năm trương mười khối, đưa cho tiểu đệ, phân phó nói:
Hắn nhìn về phía trước, cái chết của Nhị Tử vẫn còn in rõ trong đầu hắn, bọn họ vì miếng cơm manh áo đều theo hắn lăn lộn xã hội kiếm sống, đối với hắn cũng có chút tình cảm, nhìn anh em mình chết trước mặt hắn thật khó chịu.
Đao Sẹo lấy trong túi ra năm tờ mười đồng, đưa khối cho đàn em và nói:
“Nhị Tử đã chết, tuy chúng ta không thể giúp nó báo thù nhưng chúng ta vẫn phải chăm sóc cho người nhà của nó. Chúng ta đều là anh em. Tao sẽ không bao giờ đối xử tệ với đàn em đã đi qua sinh tử."
Đàn em có chút cảm động, nâng niu năm mươi đồng, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Tôi muốn thay mặt con Nhị Tử xin cám ơn anh lão đại!”
Khi Giang Thượng Nguyệt trở về nhà, Tống Vi vẫn đang đợi cô, trên tay cô đang may một chiếc váy hoa may vá:
"Trời càng ngày càng nóng, mẹ mang váy áo của con sửa sang đường chỉ, hè đến mặc cho thỏa mái."
Giang Thượng Nguyệt đặt quả trứng lên bàn cạnh giường ngủ, nhìn chằm chằm vào đôi tay chai sạn của Tống Vi rồi nói: "Mua thêm là được, ánh sáng tối như này, sao mẹ còn may vá sẽ làm tổn thương mắt đó, được không bằng mất?"
Tống Vĩ cắn đứt sợi chỉ, âu yếm sủng nịnh gõ nhẹ lên trán Giang Thượng Nguyệt, bất đắc dĩ nói:
“Nhóc con thối! Con căn bản là không biết sống, hoang phí những bộ quần áo này còn rất tốt, có thể vá lại một chút, vẫn còn mặc tốt.”
Giang Thượng Nguyệt không hiểu tại sao có một số người lại thích sống một cuộc sống khó khăn. Cô hỏi:
“Vì cái gì phải mặc quần áo rách rưới tồi tần? Con có nhiều tiền, sắp có rất nhiều vé nữa. Chúng ta không cần phải tiết kiệm như vậy?"
Tống Vi là người quen với khó khăn, những năm tháng khó khăn này đã khiến bà hình thành một thói quen, nhất thời không thể thay đổi, hơn nữa bà luôn lo lắng nếu không tiết kiệm được một ít tiền, nhỡ có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ không có cách nào kiếm đủ tiền.
Bà không biết phải giải thích thế nào với Giang Thượng Nguyệt, con gái hiếu thảo không có gì sai, nhưng bà đã quen rồi, nhất thời không thể thay đổi được.
Thấy lão mẹ im lặng, Giang Thượng Nguyệt tưởng bà đang tức giận nên nhẹ nhàng dỗ dành:
"Mẹ, con muốn mẹ sống thật tốt. Chẳng phải chỉ là sống tốt hơn thôi sao? Chẳng phải chỉ là để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Nếu mẹ đối xử tệ với bản thân thì không phải quá lãng phí thời gian một lần đầu thai nhân gian sao? "
Tống Vi bất đắc dĩ gật đầu:
“Mẹ biết, nhưng mẹ cũng không muốn cái gì giàu sang phú quý, mẹ chỉ nghĩ trải qua cả đời bình an với con như vậy là đủ rồi.”
Cô dường như đã nghe thấy ai đó nói điều này, đó là ai? Cô không thể nhớ được, đã lâu lắm rồi.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Giang lão thái lén lút gọi cô vào phòng không biết có chuyện gì, Giang Thượng Nguyệt thắc mắc tại sao bà già này lại gọi cho cô! Hôm nay có phải mặt trời mọc từ phía Tây không?