Chương 39: Hắc xà Thâm Uyên

Người đàn ông đầu trọc bề ngoài không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ hơi nhíu mày, nhưng trong lòng đã rối loạn rồi.

Hắn không biết đứa nhỏ trước mặt là ai và cô đã trải qua những gì, lệ khí cường đại làm cho con người ta sợ hãi là thật không giả, thậm chí đên anh còn dân dần trở nên sợ hãi. Nhưng vì thuộc hạ đứng phía sau, không muốn mất mặt nên đành phải nghiến răng chịu đựng uy áp đến từ cỗ lệ khí.

Người khác có lẽ không cảm nhận được, nhưng hắn ở bên ngoài nhiều năm lăn lộn, hắn có thể cảm nhận được, hắn nhìn Giang Thương Nguyệt, trong đầu chỉ hiện ra bốn chữ:

“Tu là sát nhân”

"Mẹ kiếp, mày cho rằng lão tử đang nói bậy sao? Con khốn này, còn không cút nhanh, lão tử sẽ bán mày vào khe núi để làm vợ cho mấy tên độc thân già đó!"

Tiểu Hồ đưa tay, đang định túm lấy cổ áo của Giang Thương Nguyệt, nhưng Đầu Trọc vội vàng ngăn cản:

“Dừng tay!”

Thật không may, đã quá muộn với đàn em đầu bóng trọc, một bóng đen mảnh khảnh từ trong bóng tối bắn nhanh, hướng về phía cổ của tên đàn em trẻ tuổi.

Chỉ thấy hai chiếc răng nanh lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng cắn vào cổ tên đàn em, tên đan em nhỏ không hề phản ứng, thậm chí cũng không kịp phản kháng. Anh ta vùng vẫy một lúc rồi ngã xuống đất chết với đôi mắt mở to.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn những gì xảy ra trước mắt, đây mới chỉ là bắt đầu, cơ thể của tên đàn em lập tức nổ tung xác, chỉ trong ba bốn giây, hắn đã biến thành một vũng nước đen, cuối cùng biến mất không dấu vết, như thể người này chưa từng xuất hiện trước đây.

Sau đó mọi người mới phát hiện thủ phạm chính là một con rắn đen bóng như màn đêm, vảy của con rắn đen tỏa ra ánh sáng lấp lánh lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Con rắn đen bò đến dưới chân Giang Thượng Nguyệt, bò dọc từ mắt cá chân đến cổ cô, ngẩng cao đầu, vây ngực đen xòe ra, lông run rẩy.

Nó phát ra tiếng xào xạc, đôi mắt rắn màu đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc và những người khác, phun ra cái lưỡi chữ y màu đỏ tươi, săn sàng có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào. Đó là con rắn đen đã ăn tiên cỏ do Giang Thượng Nguyệt đưa cho trước đó, Thâm Uyên!

Thâm Uyên sống sót dưới năng lượng tiên khí bá đạo của cỏ tiên, và nó đã làm theo nhưng ghì Giang Thượng Nguyệt nói với nó, Giang Thượng Nguyệt đã trở thành chủ nhân của hắc xà Thâm Uyên!

Đầu trọc lăn lộn hơn mười năm, hắn đã đối phó đủ loại người, sơn tặc, thổ phỉ, hắn gặp quá nhiều những kẻ liếʍ máu đầu đao, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người như Giang Thượng Nguyệt.

Rõ ràng là một hoàng mao nha đầu, nhưng lại toát ra khí tức nguy hiểm, trước mặt cô gái nhỏ một người sống sờ sờ chết đi, cái xác hóa thành vũng nước đen rồi tiêu thất, cô gái nhỏ vẫn thản nhiên cười tươi.

Phải gϊếŧ bao nhiêu người mới có thể bình tĩnh như cô bé này được?

Nghĩ đến đây, gã đầu trọc không khỏi run lên, lúc đầu hắn cảm thấy cô gái này không đơn giản, nhưng hiện tại mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát. Nó ngoài dự đoán của anh ta.

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, cảm nhận được áp lực chưa từng có, hắn nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi nói:

"Cô gái, cô đến chỗ tôi nơi này, có chuyện gì? Thỉnh nói thẳng?”

"Tôi muốn một vài tấm phiếu.”

Giang Thượng Nguyệt cười nói: "Nghe nói lão đại nơi này có, cho nên tôi tới tìm anh."

“Chỉ là phiếu?”

Trong đầu gã đầu trọc đã nghĩ ra vô số lý do, nhưng lý do này lại là chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

"Tôi cần các loại vé, anh phải đưa cho tôi, nhưng tôi sẽ không lấy miễn phí, tôi có thể đổi lấy lương thực với anh."

Trao đổi đồ vật này nọ với giá trị ngang nhau và không bao giờ nợ nần gì cả.

Tuy nói là đổi công bằng nhưng giọng điệu cô gái nhỏ lại cường ngạnh, Đao sẹo thậm chí còn nghi ngờ nếu không đưa cho cô, nhất định sẽ cướp đi, lúc đó sẽ không còn chút lương thực nào.Một người mạnh mẽ như vậy sẽ trao đổi loại lương thực nào? Đao Sẹo nhịn không được hỏi: “Lương thực gì?”

“Lúa mì.”

Giang Thượng Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thâm Uyên, cảm giác lạnh lẽo và mịn màng, Giang Thượng Nguyệt chưa bao giờ ghét cảm giác này.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Tôi cần hạt giống. Một tuần nữa tôi sẽ mang lương thực tinh chế đến."

Nghe xong lời này, Đao Sẹo cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ trong một tuần hạt giống sẽ phát triển thành lúa mì trưởng thành?

Hắn cố gắng tìm một chút đùa giỡn trên mặt Giang Thượng Nguyệt, nhưng đáng tiếc, vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thượng Nguyệt không giống như đang nói đùa.

Cô gái nhỏ này thực sự có thể làm được điều đó?

Nếu như vậy thì hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, hiện tại hắn thiếu nhất là cái gì? Lương thực! Bây giờ ngay cả ngũ cốc thô cũng bắt đầu thiếu hụt, chứ đừng nói đến lương thực tinh chế!