Chương 38: Đầu bóng lưỡng, Đao Sẹo

Giang Thượng Nguyệt hừ một tiếng, đang định rời đi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, hơi nghiêng đầu lạnh lùng nói:

“Vì chú đã quyết định phục vụ tôi với tư cách là chủ nhân của chú, vậy nhất định phải trung thành tuyệt đối với tôi! Tôi có thể tha thứ cho chú bất cứ điều gì. Nhưng chỉ có một điều không thể tha thứ được, đó là sự phản bội."

Cô ấy dừng lại rồi nói:

"Đừng để chuyện tương tự xảy ra lần thứ ba."

Giang Thượng Nguyệt có ý gì, Lý Hồng Bân tự nhiên có thể đoán được ý tứ Giang Thượng Nguyệt, hắn đỏ mặt nói:

"Chủ tử, tôi đã hiểu!”

Chỉ một câu nói đơn giản, Lý Hồng Bân càng kính sợ Giang Thượng Nguyệt hơn. Ngày đó cô đã rời đi, nhưng cô vẫn biết anh đã hỏi thăm tường tận về Giang Thương Nguyệt, đây là loại thần thông gì?

"Làm việc cho tôi thật tốt, tôi sẽ không để chú thất vọng!"

Khi Giang Thượng Nguyệt nói điều này, cô đã biết mất khỏi văn phòng, chỉ vọng lại lời cô muốn nói. Lý Hồng Bân chỉ nhìn bóng dáng Giang Thượng Nguyệt biến mất trước mắt, hắn đã từng nhìn thấy nhưng trong lòng vẫn rất chấn động, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Hoàng hôn về phương tây hồng rực, rặng mây lơ lửng như muốn đốt cháy bầu trời. Sáu giờ chiều, chợ đen vẫn còn một chút thời gian mới mở cửa. Giang Thượng Nguyệt tu luyện ở Bát Thiên Thế giới trong thời gian chờ đợi. Cô ăn một quả tiên đan màu đỏ, Giang Thượng Nguyệt ngồi đả tọa trên mặt đất. Cô thả lỏng cơ thể cảm nhận dòng năng lượng bất tử xung quanh mình.

Cô hấp thụ và hít thở đều đặn, năng lượng bất tử cường đại và phong phú ùa vào thân thể cô từ mọi hướng, năng lượng linh khí như sợi tơ, quấn lấy cơ thể cô, như mây lượn lờ vờn quanh, trăng treo cao trên song, Giống một cái kén tròn màu nhũ bạc lấp lánh.

Cô phóng thích thần thức, rât nhanh cô tìm được khu nhà xưởng bỏ hoang cách vị trí cô ấy mười kilomet, có rất nhiều người đang giao dịch bên trong. Giang Thượng Nguyệt sử dụng pháp thuật thu nhỏ lại một tấc “súc địa thành thuấn”, trong nháy mắt cô đã xuất hiện ở lối vào của nhà máy bỏ hoang. Trong nhà máy có rất nhiều người bán đồ, Giang Thượng Nguyệt bước vào quét mắt nhìn xung quanh. Về cơ bản, họ bán lương thực tinh, động vật hoang dã và những thứ sản vật trên núi tương tự.

Giang Thượng Nguyệt điên cuồng hấp thu Tiên khí, mặc dù thân thể này đã được Tiên thảo rèn luyện, trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể hấp thu toàn bộ trong một lần.

Sau khi hấp thụ quá nhiều năng lượng bất tử, cơ thể của Giang Thượng Nguyệt sớm bị quá tải, các mạch máu trên trán và thái dương nổi lên, đập mạnh.

Cô nghiến răng nghiến lợi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt dần dần tái nhợt, trông rất đau đớn.

Giang Thượng Nguyệt tinh tế trải nghiệm cảm giác đau đớn, năng lượng tiên khí toán loan đang chạy khắp cơ thể cô, giống như cơ thể cô sắp bị xé nát. Càng là đau đớn cô mới cảm nhận sâu sắc mối huyết thù với lão Tiên Đế! Cô càng hận hắn nhiều hơn!

Sau một nén nhang nữa, những sợi tơ năng lượng tiên khí biến hóa, từ từ tản ra như sợi chỉ bong ra khỏi kén, lúc này sắc mặt Giang Thượng Nguyệt mới dịu lại.

Một chút thời gian, cô thở ra một hơi trọc khí, từ từ mở mắt, nở nụ cười tươi tắn thản nhiên, cơ thể cô lúc này đã có thể chịu đựng được một năng lượng tiên khí cường đại nồng đâm như vậy.

Trước đây cô không dám ở lại Tám Ngàn Thế Giới lâu, bởi vì cô lo lắng năng lượng tiên khí trong Tám Ngàn Thế Giới sẽ quá cường đại, cơ thể cô yếu ớt, không thể ở đó được lâu.

Giờ thì tốt rồi, cơ thể cô ấy rất dẻo dai và cứng cáp. Nó xứng đáng với nhứng đau đớn cô ấy đã chịu đựng!

Cô cởϊ qυầи áo, chậm rãi đi vào hồ Vô Cực, cô có chút mệ mỏi thở dài một hơi. Toàn thân thả lỏng cảm nhận mênh mông vô tận nước trong hồ Vô Cực, như là vô số bàn tay ôn nhu dịu dàng đang xoa bóp cho Giang Thượng Nguyệt, xua tan đi tất cả mệt mỏi của Giang Thượng Nguyệt.

Giang Thượng Nguyệt tắm rửa xong, cô đi ra khỏi Bát Thiên Thế Giới, trời hoàn toàn tối đen, cô lơ lửng trên không trung, nhìn bao quát toàn cảnh trấn cổ này.

Cô dạo qua một vòng, cuối cùng tập trung ánh mắt trên người đàn ông trung niên, bốn năm mươi tuổi, đầu nhẵn bóng, ngồi ở trong một góc sâu.

Anh ta bị mù bên mắt trái, một vết sẹo dài từ mí mắt đến khóe miệng, anh ta chỉ ngồi đó hút thuốc, nhưng trên người lại tản ra cỗ sát khí. Khí tràng coi như đủ dùng, đối với một cái huyện trấn nho nhỏ.

Nếu Giang Thượng Nguyệt thật sự là một cô bé bình thường tầm mười ba, mười bốn tuổi, chỉ sợ chỉ nhìn thôi cũng sẽ khiến cô ấy sợ phát khóc.