Tinh thần được thư giãn, cơ thể được tẩm bổ, Giang Thượng Nguyệt mơ màng nằm mộng. Trong giấc mộng cô nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục hoa văn màu đen gọi tên cô:
"A Ngu!"
Cô cố gắng nhìn, nhưng làm như thế nào cũng không thấy rõ hắn. Giang Thượng Nguyệt đưa tay muốn ôm lấy khuân mặt người đàn ông đó, chỉ kém một chút là tới gần. Giang Thượng Nguyệt không biết đó là ai, người đàn ông này hơi thở rất thân quen. Ở trong mộng, cô không hiểu đến tột cùng chuyện gì đang diễn ra. Cho dù cô dưới một người trên vạn người, cũng không có thể.
"A...!"
Giang Thượng Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, xoa xoa gò má lẩm bẩm:
"Đã bảy ngàn năm nay ta không nằm mộng! Người đàn ông trong mộng là ai? Cảm giác này quá quen thuộc, nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra là ai!"
Tiếng nước kêu rào… rào! Giang Thượng Nguyệt từ trong hồ đứng dậy, vươn vai mặc quần áo uể oải cảm thán:
"Ai phải về nhà thôi! Bằng không lão mẹ ở nhà sẽ lo lắng đau lòng."
Ngày hôm sau, Giang Thượng Nguyệt ngồi trong sân cùng Tam Nguyên bện thân lúa mạch thành từng bím tóc. Đôi tay mảnh khảnh linh hoạt bện từng sợi từng sợi thân lúa mạch nha thành bím. Tam Nguyên đứng một bên nhìn chằm chằm Giang Thượng Nguyệt nói:
“Em gái Lục Nguyên, đôi tay này của em cũng quá khéo léo đi! So với chị, em gái bện thật là xinh đẹp!”
“Bẩm sinh, em cũng hết cách? Ha ha ha!” Giang Thượng Nguyệt cười đắc ý.
Nhất Nguyên nhìn bím tóc thân lúa mạch của Giang Thượng Nguyệt, trong lòng cảm thấy thật là chua! Bằng cái gì con nhỏ như mộc phiến, một ngày chỉ cân kiếm hai ba điểm công, so với cô ta một ngày phải kiếm nhiều hơn? Vì cái gì Sơn ca ca còn viết thư cho nó! Thậm chí đối tượng bà nội tha mài trong cái nhà này giờ cũng chuyển thành cô ta. Cô ta trợn trắng mắt nhìn Tam Nguyên lẩm bẩm:
"Chó săn!"
Ngày mai chính là chợ phiên, cả nhà đang bện bím tóc ngoài sân, để dành ngày mai bán ở chợ phiên. Giang Thượng Nguyệt đã hẹn với cô bạn thân Đào Hoa cùng đi.
Đi chợ! Cô chưa từng đi chợ bao giờ! Cô chỉ muốn ngắm nhìn thế giới. Mấy ngày trước Tống Vi đưa cho bà Giang già năm đồng, cho là tiền trợ cấp ông bà Giang dưỡng lão. Một bên bà Giang lão thái chửi bới nói Tống Vĩ là "bạch nhãn lang", một bên vẫn vui vẻ nhận tiền. Mấy ngày nay thật là bất ngờ,
bà ta không làm khó rễ mẹ con Giang Thượng Nguyệt. Giang Thượng Nguyệt nhìn thấy vậy nghĩ thầm:
“Nếu biết bà già nhận tiền song tử tế như vậy, đã sớm cho bà ta ít tiền liền song việc. Tiêu tiền mua thanh tịnh cô một trăm cái nguyện ý."
Giang lão đầu buông thân lúa mạch nha đang bện xuống đất, Ông lấy bao thuốc lá cháu gái hiếu kính từ trong túi ra, cẩn thận lấy ba điếu thuốc rồi đưa mỗi người con trai một điếu. Giang sơn Thủy nhìn điếu thuốc trong tay, kinh ngạc nói:
"Cha, đây là thuốc lá ngoại! Cái này cha lấy đâu ra?"
Giang lão đốt lửa, hít hai hơi liếc nhìn hắn:
“Thuốc lá ngoại, anh cũng biết.”
Giang Sơn Thủy xấu hổ gãi đầu:
“Lúc trước con thấy ở hợp tác xã cung ứng co người hút thuốc lá này.”
Giang Sơn Phong nghe nói là thuốc lá ngoại tò mò ngửi thử, quả nhiên khác với thuốc lá khô. Cái này cũng quá quý hắn luyến tiếc hút! Nhưng trước mặt mọi người trong nhà, hắn không thể tỏ ra là người quá nhỏ mọn. Hắn đau thịt mượn lửa châm thuốc hút hai hơi.
Lưu Chiêu Đệ lau mồ hôi mỏng trên trán, đặt công việc xuống uống một ngụm nước:
“Đã bao lâu rồi trời còn chưa mưa?”
Giang lão nghe xong ngẩng đầu nhìn trời, lắc đầu nói:
“Năm nay sợ cuộc sống lại khó khăn, trồng trọt không không thu được gì! Lại phải hướng lên trên giao nộp. Haiz! Lão nông sợ là không sống nổi nữa!”
"Phi phi phi! Lão già chết tiệt! Lão sống không nổi! Tôi không tin, hắn có thể không cho mưa?" Giang lão phu nhân mắng.
"Làm sao có thể sống sót được? Khi ông trời cũng xúc phạm!"
Dù trời có mưa hay không cũng không liên quan gì đến Giang Thượng Nguyệt! Cô không dựa vào tính khí của ông trời để sống cuộc sống của mình, cô dựa vào chính mình. Sáng sớm hôm sau, Giang Thượng Nguyệt vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Đào Hoa từ xa chạy tới, theo sau là một người phụ nữ, có lẽ là chị dâu của cô ấy:
"Nguyệt Nguyệt!"
"Chạy chậm thôi, Hoa Đào chạy chậm thôi! Đừng để bị ngã, về anh trai em sẽ mắng chị dâu đó!"
Người phụ nữ đuổi theo phía sau, vì sợ cô gái nhỏ đυ.ng ngã.
Đào Hoa chạy một mạch đến chỗ Giang Thượng Nguyệt, hôm nay cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, đội băng đô màu đỏ và mặc váy hoa xinh đẹp. Trông rất năng động và đáng yêu! Cô bĩu cái miệng nhỏ nói:
"Là anh hai bắt chị dâu đi theo em, Nguyệt Nguyệt đừng để ý nha!"
Chu Ái Hoa nghe xong dở khóc dở cười:
"Ai nói em là con gái duy nhất trong nhà chứ? Chợ phiên nhiều người đông đúc, không đi theo không được nha?"
Cha Mẹ Đào Hoa ngay từ đầu đã muốn có một cô con gái, một chiếc áo khoác bông nhỏ ấm áp! Ai mà biết được rằng sau bốn lần sinh nở liên tiếp, mới sinh được một bé gái. Bốn anh em của Đào Hoa từ khi còn nhỏ đã coi em gái là tròng mắt mà đau. Đến khi tìm vợ cũng tìm những cô gái sẽ yêu thương cô em gái Đào Hoa này. Mười dặm tám thôn gần xa sẽ không tìm được cô bé nào hạnh phúc hơn Đào Hoa.