Hắn còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh Giang Thượng Nguyệt chợt lóe, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt hắn. Hắn ta giật mình chỉ kịp nhấc chân lên không kịp lùi về sau. Nắm tay nhỏ Giang Thượng Nguyệt mang theo quyền phong dáng xuống, một cú đấm mạnh thẳng vào bụng người đàn ông.
Sắc mặt người đàn ông trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, cúi gập người, bụng đau đớn không thể đứng vững, sắc mặt dần dần tái nhợt. Giang Thượng Nguyệt không chút nào nương tay, lại vung quyền liên tiếp đấm hắn ta, sau liên tiếp cú đấm người đàn ông mắt trắng giã ,ngất lịm.
"Một chút bản lĩnh, cũng dám theo dõi tôi."
Giang Thượng Nguyệt khinh thường hừ lạnh, trói người nọ lại, ném hắn vào Bát Thiên Thế Giới, tăng tốc hướng thành chạy. Đên huyện thành đã là giờ trưa, Giang Thượng Nguyệt đi đến quán bánh bao thịt trước đó, cô mua hai cái bánh bao nhân thịt, bánh mới ra lò, còn nóng hổi đâu!
Ông chủ nhìn thấy cô bé bị hắn hiểu lầm trước đó, hắn đặc biệt nhiệt tình.
Giang Thượng Nguyệt ngồi trên ghế của Lý Hồng Bân. tay nhỏ cầm bánh bao ấm áp, nheo mắt thích thú ăn bánh. Lý Hồng Bân vừa bước vào đã ngửi thấy mùi bánh bao thịt lợn hành lá tràn ngập văn phòng của mình. Lại có người dám ăn bánh bao trong văn phòng của hắn, nhất định phải lại phê bình một trận! Hắn ta mở to mắt tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt rơi vào Giang Thương Nguyệt đang ung dung ngồi trên ghế của hắn. Sắc mặt cứng đờ, thật không ngờ, hiển nhiên là cô gái đó!
Trước đó, hắn phái Thủy Sinh đi điều tra Giang Thượng Nguyệt, một tuần trôi qua vẫn không nhận được tin tức gì, người ta đã đến gặp hắn trước. Lý Hồng Bân cảm thấy có chút bất mãn, đột nhiên đến văn phòng hắn, đã thế còn ngồi trên ghế của hắn ăn bánh, thật coi đây là nhà mình. Người khéo léo sảo quyệt như hắn, trước khi biết ý đồ đến của đối phương, hẵn sẽ không trưc tiếp bộc lộ cảm sức thật ra ngoài.
Đáng tiếc hắn không quên lần kia Giang Thượng Nguyệt biểu diễn, trong lòng có chút sợ hãi cô gái nhỏ:
“Ngài như nào lại đến?”
Giang Thượng Nguyệt nâng lên mí mắt nhìn hắn, sau đó ném cho hắn một cái bánh bao:
“Ăn bánh bao đi.”
Lý Hồng Bân sao có thể dám ăn, không cần biết có độc hay không, hắn nhanh chóng xua tay:
"Không, không...!"
Giang Thượng Nguyệt hơi nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn hắn, giống như rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi, Lý Hồng Bân nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng. Giang Thượng Nguyệt gặm bánh bao, lạnh lùng nói:
“Ăn đi.”
Lý Hồng Bân do dự không dám từ chối nữa, cẩn thận cầm chiếc bánh cắn một miếng. Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Lý Hồng Bân, Giang Thượng Nguyệt cười lớn:
"Yên tâm, tôi mua ở quầy hàng."
Lý Hồng Bân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi mỏng trên trán:
“Tôi … tôi yên tâm!”
Giang Thượng Nguyệt búng ngón tay, cửa sổ mở một cơn gió thổi vào, mùi thịt lợn hành lá trong văn phòng bị gió cuốn đi, không còn ngửi thấy mùi gì nữa.
"Hàng tiêu thụ thế nào rồi?" Giang Thượng Nguyệt hỏi.
Lý Hồng Bân nghe cô hỏi về tình hình tiêu thụ nước hoa, hắn hưng phấn nói:
“Quả thực cung không đủ cầu! Một ống tre có thể chia thành mười bình nhỏ.Tổng cộng có hai trăm bình nước hoa, một bình giá năm đồng, vẫn có rất nhiều người muốn!"
"Ồ!"
“Chúng ta nơi này ngài cũng biết thâm sơn cùng cốc. Tất cả hàng tôi chuyên đi trung tâm cung ứng Yến Kinh, không đến ba ngày hàng đã bán hết.”
“Cái kia... Tôi còn chờ ngài đưa hàng đâu!” Lý Hồng Bân hưng phấn nói.
Chẳng trách hắn lại hưng phấn như vậy, Hương Lộ ở nhân gian cũng như tiên giới đều là thứ tốt. Lý Hồng Bân đi tới trước mặt Giang Thượng Nguyệt, mở ngăn kéo ra, bên trong có một phong bì và mấy bao thuốc lá.
"Đây là tiền hàng, mời ngài đếm." Lý Hồng Bân cung kính đưa phong bì bằng hai tay.
Giang Thượng Nguyệt thần thức kiểm tra, biết bên trong có một ngàn đồng:
“Tự lấy đi, phần của chú.”
Nghe cô đáp ứng lời hứa, Lý Hồng Bân cẩn thận đếm ba trăm đồng trong phong bì rồi nhét vào túi. Giang Thượng Nguyệt vung tay thu phong bì vào Bát Thiên Thế Giới. Ngón tay thon dài chỉ vào chiếc tủ trong góc văn phòng nói:
“Tôi đưa cho chú quà đáp lễ.”
“Đáp lễ?”
Lý Hồng Bân tâm tình bối rối, hắn không nhớ mình tặng cái gì cho Giang Thượng Nguyệt a. Hắn rất tò mò liền đi hướng cái tủ, cánh tủ mở ra đập vào mắt hắn là người đàn ông bị trói, miệng bị tắc tất thối. Người đàn ông nhìn thấy người đến là Lý Hồng Bân, lập tức vùng vẫy.
Lý Hồng Bân toàn thân ớn lạnh, hắn đương nhiên biết người trong tủ, người hắn thuê điều tra Giang Thượng Nguyệt.
“Thủy Sinh”
“Chú có thích quà đáp lễ của tôi không?”
Giang Thượng Nguyệt lạnh lẽo từ phía sau lên tiếng.
Lý Hồng Bân lông mao dựng đứng, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Giang Thương Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười tươi như ánh ban mai, nhưng lại khiến hắn run rẩy sợ hãi.