Giang lão thái rất tức giận, sớm biết Tống Vi là cái bà nương chẳng ra gì, chẳng những không lấy bất cứ thứ gì của nhà ngoại để trợ cấp cho gia đình, thậm chí còn dám lấy của nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ, thật là nuôi con sói mắt trắng. Càng nghĩ càng tức, Bà ta giơ cây gậy cời lửa lên ném về phía Giang Thượng Nguyệt. Giang Thượng Nguyệt ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cây gậy cời lửa to như cẳng tay, đang lao về phía mình, cô lạnh lùng nói:
“Bà sẽ phải hối hận!”
Giang lão thái toàn thân run rẩy, nhìn Giang Thượng Nguyệt ánh mắt như rắn độc, trong lòng hoảng loạn, bà ta không hiểu vì thầm nghĩ.
“Làm sao con ranh cả ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ cúi đầu nói chuyện, lại có thể thay đổi tính khí chỉ sau vài ngày? Chẳng lẽ nó thật sự bị thứ gì đó bẩn thỉu bám vào?”
Bà ta dám nghĩ cũng không dám nói, tai vách mạch rừng, bà ta không muốn bị nắm đi phê đấu. Chu Thúy đang dựa vào khung cửa xem kịch, nhìn thấy mẹ chồng có gì đó không đúng, mặt lộ rõ vẻ hoang mang sợ hãi, trong lòng mắng chửi đồ phế vật, lãng phí gần hết cuộc đời, vậy mà bị một đứa bồi tiền hóa trấn trụ, Chu Thúy nói:
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Nó, một con nhãi con, lông tóc con chưa mọc đủ, chỉ ánh mắt thôi làm sao khiến mẹ sợ như vậy?"
Gừng càng già càng cay, sống lâu như vậy, bà ta làm sao không biết Chu Thúy đang suy nghĩ gì, liếc con dâu cả một cái, cười lạnh hỏi:
“Nếu không cô tới đi!”
Chu Thúy bị vạch trần tâm tư cười xấu hổ:
“Mẹ là gia chủ, làm sao con dâu lớn mật dám thay mặt ngài lo liệu, như vậy chẳng phải làm trái gia quy nhà chúng ta sao?”
"Vậy cô câm miệng!"
Chu Thúy mím môi, đứng sang một bên không dám ho he gì thêm nữa. Giang lão thái vứt que cời lửa sang một bên, mắt đảo như rang lạc, lộ ra khuôn mặt tươi cười già nua đầy nếp nhăn, bà ta cười tươi như đóa cúc nở rộ đỏi giọng nói: “Lục Nha cháu gái, cháu là huyết mạch lão tam, con cháu Giang gia. Số tiền con trai nội để lại, tam phòng không nên hiếu kính người bà nội này là ta sao?
Ồ thật là bà già thủ đoạn, cứng không được, thì mềm? Giang Thượng Nguyệt không ăn bộ này! Hơn nữa, số tiền này thực sự không phải là vốn liếng lão cha tiện nghi để lại. Giang Thượng Nguyệt trợn trắng mắt, có chút không kiên nhẫn nói:
"Giang lão phu nhân, tôi nói lại lần nữa, số tiền này coi như là tài sản cha tôi để lại, cũng là để lại cho tôi."
“Đừng ở đây phí lời, ở cái nhà này ta định đoạt."
Giang Thượng Nguyệt quay lại nói với bà ngoại mình:
"Bà ngoại nhanh về nấu cơm trưa cho cậu nhỏ đi thôi."
Từ Kim Phong không biết làm sao nhìn Tống Vi, Tống Vi khẽ gật đầu đồng ý nghe lời cháu gái. Hứa Kim Phong biết con gái không muốn bà sa vào vũng nước bùn này, mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng dù sao số tiền này là dùng để cứu mạng em trai con bé, bà rốt cuộc cũng không nói ra được câu trả lại tiền.
"Cháu gái ngoan, bà ngoại đi về!"
Từ Kim Phong sờ sờ cái đầu nhỏ của Giang Thượng Nguyệt, Giang lão thái nghe vậy, hận nghiến răng nghiến lợi, thấy Từ Kim Phong chuẩn bị rời đi, liền thay đổi phong thái mạnh mẽ trước đó, phịch một tiếng quỳ xuống đất. Không nói một lời, ôm lấy Từ Kim Phượng và than thở:
“Bà thông gia, bà không thể làm như vậy! Số tiền này là số tiền mà con trai tôi đã phải trả bằng cả mạng sống của mình. Bà không thể lấy nó đi! Xin bà hãy thương xót tôi, thương sót bà già mất con này…!”
Giang Thượng Nguyệt!
Cô há hốc mồm sửng sốt! Cô không tài nào hiểu nổi Giang lão thái, bà có thể vô sỉ như vậy? Chuyện này làm cô ấy được mở rộng tầm mắt? Trong tu tiên thế giới cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, tôn sùng vũ lực tối thượng.
Giang Thượng Nguyệt dưới một người trên vạn người, tu vi ở giai đoạn hậu kỳ Huyền Tiên Cảnh, một chân đã chạm vào cảnh giới "Thần", nhận biết tất cả đều là cường giả chí tôn, có nhân cách, có kiêu ngạo lòng tự trọng. Quay về với hiện thực, hình ảnh gây sốc sáu nghìn vị diện.
Hứa Kim Phong xấu hổ nhìn bà Giang nói:
"Bà thông gia, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, hãy coi số tiền này như một khoản vay, sau nhày nhất định Tống gia sẽ trả lại, được không?"
Giang Thượng Nguyệt không nói nên lời, đây rõ ràng là tiền của chính mình! Nhưng nghĩ kỹ lại, tuổi cô còn quá nhỏ, nếu nói số tiền này chính bản thân kiếm được, chỉ sợ trêu chọc nhiều phiền toái. Hiện tại sử dụng nó dưới danh nghĩa lão cha tiện nghi là tốt nhất. Nghe song, Giang lão thái trong lòng khinh thường cười lạnh, nhà bà nghèo như vậy, đợi bà trả nợ đến ngày tháng năm nào?
Giang lão thái tham lam ích kỷ, hận tất cả tiền bạc tài bảo trên đời đều là của mình, đối với yêu cầu của Từ Kim Phong,đương nhiên bà ta không đồng ý, bà ta giọng réo rắt nói:
“Bà thông gia à, làm người cũng không thể như vậy nhẫn tâm, nhà bà con cháu ít, đói cũng không đói chết mấy người. Nhưng chúng yêm có một gia đình lớn, con cháu phải nuôi nhiều như vậy. Bà nhìn lão Giang gia đi, nghèo leng keng. Đây là số tiền cứu mạng con dâu cấp yêm! Lục Nguyên cháu gái cảm lạnh mới khỏi, số tiền này để bồi bổ sức khỏe cho con bé."